Hi Nguyên không hiểu
lời Zu Cuella nói rốt cuộc có ý gì, anh ta không buông tay, cô chỉ đành
tận lực cách Zu Cuella xa một chút, giống như bị câm, quật cường không
thèm mở miệng nữa.
"Zu, Mikke¬hjlpeo¬somdet (tiếng Đan Mạch: giúp chúng tôi giới thiệu một chút không?" Lúc này, một người đàn ông tóc xù dáng dấp rất giống Zu ngồi vào bên kia Hi Nguyên, hướng về phía cô lộ
ra hai hàm răng trắng, nụ cười rực rỡ giống như mặt trời sáng rỡ.
"Nuer¬tidenikkein¬de¬ti¬lat. (tiếng Đan Mạch: bây giờ còn không đúng lúc. )" Zu Cuella mặt lạnh
trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt chìm lạnh lập tức đem nụ cười trên
mặt đối phương đông cứng, anh ta dùng giọng trầm thấp lại đầy tính mệnh
lệnh nói,
"Jeghur¬tigt¬fork¬lare,hvad-dugr,delggemingode,glem¬mer¬jegsagde¬frdingode¬ordbed¬ste¬mor (chuyện tôi giao phó các anh nhanh đi làm, hư chuyện tốt của tôi, đừng
nghĩ tôi sẽ ở trước mặt bà nội nói tốt giúp các anh. )"
Người đàn ông tóc xù nghe xong, dáng tươi cười lập tức vụt tắt, ngoắc ngoắc tay
với mấy người khác: "Go!
Mikkeg,ZU¬til¬jalousiover¬for-voresju¬ni¬Ji¬daoen¬uafgjort. (đi thôi!
Không tiếp tục nữa, Zu đố kị sẽ chém mấy đao lên gương mặt tuấn tú của
chúng ta mất. )
Lời của anh ta nói xong, lập tức nhận được tiếng cười nhạo báng của đám người kia.
Hi Nguyên nghe không hiểu bọn họ nói, chỉ thấy mặt của Zu Cuella có chút
ửng đỏ, trong cặp mắt màu xanh dương kia có loại lúng túng bị người nhìn thấu, anh ta giống như căm tức hầm hừ, cô nghe không hiểu, nhưng mấy
người đàn ông ngoại quốc kia liền không cười đùa nữa, từng người một đi
ra khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ thì
sự không vui trên mặt Zu Cuella mới biến mất. Anh ta nhếch chân dài lên
gác lên trên bàn, cầm một chai rượu đỏ Burgundy năm 1990 trên bàn lên, rượu đỏ tươi được rót vào trong ly rượu thủy tinh chân cao, sau đó dùng một đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp cười nhìn Hi Nguyên: "Con mèo nhỏ,
vẫn chưa tới thời gian diễn trò, uống ly rượu trước thả lỏng một chút."
"Cái gì diễn trò? Anh có phải là quá nhàn rỗi mà sinh ra nhàm chán, chính
anh ở chỗ này đợi đi, tôi muốn đi nha." Hi Nguyên đẩy ly rượu trước mặt
ra, đứng dậy đang muốn rời khỏi. Cổ tay của cô lại bị Zu Cuella kéo lại.
"Tuồng vui này không có em sẽ ít đi một chút mùi vị." một tay Zu Cuella kéo
lấy Hi Nguyên vào trong ngực, bá đạo đè cô ngồi vào trên đùi.
"Buông tôi ra!" Hi Nguyên mất tự nhiên giãy dụa thân thể. Trừ Lăng Khắc Cốt,
cô còn chưa có cùng người đàn ông khác thân mật như vậy.
Zu Cuella cũng không phải là gì của cô, cô không cần để cho anh ta chiếm tiện nghi.
"Ồ! Shit!" Zu Cuella đột nhiên phát ra một câu nguyền rủa khàn đục, bàn tay của anh ta chợt đem Hi Nguyên đè một cái, thân thể cùng với cô càng
thêm chặt chẽ dán sát ở một chỗ, "Con mèo nhỏ, em cứ thử cử động một
chút nữa xem!"
Hi Nguyên cảm nhận được hạ thân của người kia lúc
này đã đang vận sức chờ phát động, còn mang theo nhiệt độ nóng người,
khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ hồng. Mặc dù cô không phải thục nữ, nhưng sau khi đã trải qua cùng Lăng Khắc Cốt, cũng biết đó rốt cuộc là vật gì.
"Anh. . . . . . Anh vô sỉ!" Hi Nguyên cắn cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, nửa
ngượng ngùng nửa căm tức nhìn chằm chằm Zu Cuella. Bộ dáng này của cô so với nhu nhược đẹp hơn, hấp dẫn hơn người, đặc biệt hấp dẫn tầm mắt
ngang ngược của Zu Cuella.
"Con mèo nhỏ, ghế sa lon này rất mềm
mại tốt đẹp, nếu không chúng ta hiện tại liền làm. . . . . ." Zu Cuella đột nhiên đem thân thể Hi Nguyên xoay lại, để cho cô giạng chân ở trên
người mình, hai cái đùi đẹp mảnh khảnh vừa đúng quấn ở bên hông của anh
ta, giao hội cùng với ghế sa lon ở phía sau. Trên gương mặt muôn vẻ kia
mang theo một chút hài hước cùng mị hoặc.
"Ngu ngốc mới chịu cùng anh. . Làm. . . . Làm. . . . . ." Hi Nguyên quở nhẹ, lại mắc cỡ không có nói tiếp chữ phía sau.
Zu Cuella hài hước nhìn cô, đồng thời dùng ngón cái thô lệ nhẹ nhàng vuốt ve môi hồng của cô: "Làm? Làm cái gì? Em có phải hay không muốn nói
làm. . . . . ."
Nhìn khuôn mặt tà ác tươi cười này của Zu Cuella
cách mình càng ngày càng gần, Hi Nguyên đột nhiên dùng đôi tay bưng lấy
đầu của anh ta, dùng sức hướng trán của anh đánh tới: "Làm cái đại đầu
quỷ nhà anh!"
Theo một tiếng gào khóc của Zu Cuella, Hi Nguyên
nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi của anh ta chạy về phía cửa. Nhưng vừa
mở cửa phòng ra, cô cũng bởi vì thấy người quen mà dừng lại.
Thang máy phòng đối diện vào lúc này vừa vặn mở ra, Thang Mang Lâm từ bên
trong mặt tức giận chạy ra, mà cô ta chạy chưa được mấy bước, từ trong
thang máy một người đàn ông khác cũng lao ra, một phát bắt được tay
Thang Mang Lâm. Người đàn ông này không phải ai khác, chính là chú Sơn
Miêu Hi Nguyên quen thuộc.
"Buông tôi ra! Cái tên khốn kiếp này!" Thang Mang Lâm xoay tay lại chính là một cái tát.
"Cô là của tôi đấy! Cô dám giết tôi thử một chút!" khuôn mặt bình thường
hài hước tươi cười của Sơn Miêu giờ phút này đầy vẻ giận dữ.
"Tôi xử lý như thế nào là việc của tôi, anh cũng không cần xen vào nữa!" Thang Mang Lâm rút tay về, mặt lạnh lùng nhìn Sơn Miêu.
"Chuyện của cô tôi liền muốn xen vào! Bởi vì cô là. . . . . ."
"Không cho nói! Anh dám để cho người khác biết tôi sẽ giết chết anh, sau đó tự sát! Sơn Miêu, anh dám phá hủy cuộc sống hiện tại của tôi, tôi cũng sẽ
phá hủy anh!" Nói xong, Thang Mang Lâm liền bỏ mặc Sơn Miêu, không chút
lưu luyến nào rời đi.
Hi Nguyên kỳ quái nhìn hai người bọn họ, không hiểu người tình Lăng Khắc Cốt làm sao lại cùng chú Sơn Miêu xảy ra dây dưa.
"Con mèo nhỏ, em thật nhẫn tâm! Em xem! Xanh mét rồi." Zu Cuella từ phía sau ôm lấy hông của cô, đem gương mặt tuấn tú làm nũng dò trước mặt cô, để cho cô nhìn cái trán anh ta bị đụng thành tím bầm .
"Câm miệng!" Hi Nguyên không yên lòng gõ vào Zu Cuella, cấm chỉ anh ta nói tiếp.
"Lăng Hi Nguyên!" gương mặt tuấn tú của Zu Cuella vặn vẹo mà biến hình, mắt màu xanh dương phóng xạ ra tia lửa cắn người.
"Đừng để ý tới tôi! Phiền lắm!" Hi Nguyên vạch bàn tay Zu Cuella đặt ở bên hông mình ra, nhếch cằm lên nói.
Đang lúc hai người bọn họ cãi vã, trong đại sảnh truyền đến tưng bừng rối loạn.
Chỉ thấy Lăng Khắc Cốt mặt âm chí đẩy cửa ra, giống như ác ma đến từ địa
ngục, lạnh lẽo dọa người. Anh vừa vào cửa liền hỏi quản lý đại sảnh: "Cô ấy đâu?"
Quản lý đại sảnh bị sắc mặt như mây đen này của Lăng Khắc Cốt hù dọa, lắp bắp nói: "Ở đây. . . . . . Ở phòng bao ………Kim ……..Đế
Lời của anh ta mới vừa nói xong, Lăng Khắc Cốt tựa như trận gió xông về vị
trí bọn Hi Nguyên. Sự xuất hiện của anh dọa Hi Nguyên giật mình, cô vội
vàng đóng cửa phòng, tâm bùm bùm trực nhảy lên. Mặc dù cửa đã đóng lại,
nhưng bởi vì chỉ cách một tấm kính thủy tin mờ, Hi Nguyên vẫn rất rõ
ràng thấy hết tình huống bên ngoài
Zu Cuella đứng ở sau lưng cô,
trên mặt lộ ra nụ cười lạnh trào phúng, anh ta dùng một loại ánh mắt xem trò vui nhìn tất cả phía ngoài, vững vàng như vương giả.
"Anh!" Thang Mang Lâm vui mừng xông về phía Lăng Khắc Cốt, đem tứ chi thật chặt quấn lên thân thể của anh.
"Băng Nhi? Làm sao em ở chỗ này?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc dừng bước lại, hỏi người trong ngực.