Sau khi Quản gia Thẩm rời đi, cô liền vội vã chạy vào phòng bếp.
Từ buổi sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, bụng cô cũng đói tới xẹp lép rồi. Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cô dựa vào đôi bàn tay tự thân liều mạng làm
việc nuôi sống bản thân, lại vẫn là bữa no bữa đói.
Cô lấy bánh
mì từ trong lò nướng ra, sau đó phết một chút mỡ bò, gắp lên hai mảnh
thịt hun khói với dưa chuột, vậy là được một cái sadwich hun khói đơn
giản rồi.
Thưởng thức món Sadwich, Tiểu Phàm cảm giác cuộc sống của mình đột nhiên đầy ánh mặt trời.
Cô vẫn luôn không ước muốn cao sang gì, chỉ cần có cơm ăn, có chỗ ngủ, là cô đã thấy đủ lắm rồi.
"Tưởng Tiếu Phàm." Giọng nói của Quản gia Thẩm dọa Tiểu Phàm giật mình, cô
thiếu chút nữa làm rới cái sadwich đã cắn quá nữa trên tay xuống đất.
"Ông Thẩm, có chuyện gì sao?" Từ trên ghế đứng lên, Tiểu Phàm cung kính đặt tay ở bên hông, nghe Quản gia Thẩm ra lệnh.
Cô còn chưa có làm việc liền bắt đầu hưởng thụ thức ăn ngon, có phải có
chút quá đáng hay không, Quản gia Thẩm có phải đã giận cô rồi hay không?
Tiểu Phàm lặng lẽ ngước mắt, từ trong ánh mắt quan sát nét mặt của quản gia Thẩm.
"Đây là 1000 đồng, cháu đi mua mấy bộ quần áo. Người làm nữ của nhà họ Thẩm
chúng tôi không thể ăn mặc theo kiểu học trò nghèo như vậy." Quản gia
Thẩm đem một xấp tiền mặt để lên bàn, hình như sợ Tiểu Phàm hiểu lầm,
ông liền lập tức giải thích, "Đây là phí may mặc, sẽ không trừ vào tiền
lương của cháu."
"Cám ơn ông Thẩm!" Tiểu Phàm hưng phấn xông lên trước, ôm lấy Quản gia Thẩm.
Không ngờ nữ người làm trong nhà họ Thẩm lại được đối xử tốt như vậy, còn có
phí may mặc. 1000 đồng này có thể mua được biết bao nhiêu quần áo! Cô có dùng cả năm cũng không hết. Vừa nghĩ tới về sau quần áo đều không tốn
tiền của mình, trong mắt của Tiểu Phàm đầy ánh sáng kích động.
"Không được mua hàng hóa vỉa hè!" Hình như đoán được Tiểu Phàm sẽ tùy tiện mua một vài bộ trang phục đơn giản rẻ tiền, Quản gia Thẩm lập tức nghiêm
giọng nhắc nhở cô
"Tại sao?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm lập tức nhíu lại.
Quần áo bán ở vỉa hè vô cùng thuận tiện, một hai mươi đồng là có thể mua một cái. Cô vẫn mua hàng vỉa hè dùng rất tốt. Từ nhỏ đã là cô nhi, cô vốn
không nỡ tiêu phung phí những đồng tiền mình khổ cực kiếm được, cô còn
có chuyện quan trọng phải làm.
"Tiên sinh ra lệnh." Quản gia Thẩm nói xong, liền bỏ lại Tiểu Phàm, vội vã rời đi.
Tiểu Phàm cầm tiền trên bàn lên, khẽ khom lưng hướng về phía Quản gia Thẩm cảm tạ: "Cám ơn ông Thẩm."
1000 đồng, muốn mua đồ như thế nào? Tiểu Phàm từ trước đến giờ chưa khi nào
được cầm hay tiêu một só tiền lớn như vậy. Khi các bạn học đều đều đang
bàn luận về hàng hiệu thì cô gục ở trên bàn ngủ bù, trong lúc họ đi dạo, đi mua sắm, thì cô trốn trong thư viện học bài. Cho nên cô đối với
trang phục chưa từng có nghiên cứu qua.
Đi dạo một vòng ở khu mua sắm, cô bị nhãn mác đề giá từ 100 – 1000 đồng một bộ trang phục dọa sợ. Quản gia Thẩm chỉ nói không cho mua hàng ngoài vỉa hè, chưa nói không
cho mua đồ dùng rẻ tiền. Cô cười đi vào một cửa hàng nhỏ, mua vài bộ y
phục giá mềm cũng tương đối tiện dụng.
Ở nhà họ Thẩm cả nửa ngày
cũng không có việc gì làm, chỉ là giúp một tay quét dọn phòng khách,
những chỗ khác đã có người giúp việc khác đảm trách, trên căn bản không
cần đến Tiểu Phàm. Thân thể của cô vẫn chưa hồi phục như cũ, bước đi vài bước sẽ đau. Không có việc làm, vừa lúc cho cô có thời gian nghỉ ngơi.
Cho đến khi nằm dài trên giường, trong lòng cô vẫn còn oán hận ông chú anh tuấn đáng ghê tởm kia.
Anh ta sao có thể khiến cho toàn thân cô đều đau đớn như vậy cơ chứ?
Ngày hôm sau thiếu chút nữa thì dậy muộn, cô vừa mở mắt cũng đã bốn giờ 50
phút. Tiểu Phàm vội vã bò dậy, rửa mặt một cái xong liền xuống lầu. Quản gia Thẩm thế nhưng đã ở trong phòng khách bận rộn.
"Cũng chưa
muộn lắm, không cần phải gấp." Thấy dáng vẻ Tiểu Phàm có chút luống
cuống tay chân, Quản gia Thẩm lập tức an ủi cô.Mặc dù giọng nói có chút
lạnh lùng, Tiểu Phàm cũng vẫn thấy rất cảm động.
"Cháu đi nấu cơm." Tiểu Phàm hướng Quản gia Thẩm cười gật đầu một cái, bỏ chạy vào phòng bếp.
"Buổi sáng tiên sinh thường thích dùng một chút cháo, cháu xem nấu nhừ một
chút. Sách dạy đều ở trong ngăn kéo, cháu lấy xem qua một chút đi."
Giọng nói của Quản gia Thẩm truyền đến.
"Dạ!" Tiểu Phàm gật đầu một cái.
Mặc dù cô không có học qua nấu nướng, nhưng là những năm qua sống một mình, cô đối với chuyện nấu nướng cũng có nghiên cứu qua một chút.
Đợi cô chuẩn bị xong bữa sáng thì đã sắp 6 giờ rưỡi.
"Không tệ! Cháo rất thơm." Quản gia Thẩm ngửi thấy mùi cháo đang được bày lên, khích lệ Tiểu Phàm.
"Hi vọng tiên sinh sẽ không ghét bỏ." Tiểu Phàm khiêm tốn nói.
"Cháu đi gọi tiên sinh rời giường."
"Gọi tiên sinh rời giường?" Tiểu Phàm há hốc mồm. Muốn cô vào phòng của một người đàn ông, sẽ rất lúng túng.
"Tiên sinh ngày hôm qua bận rộn công việc tới tận 2 rưỡi đêm, ta lo lắng cậu ấy không dậy nổi.
"Được ạ." Tiểu Phàm có chút bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Gian phòng của tiên sinh ở ngay gần như đối diện phòng của cô, chỉ là vật dụng bày trí bên trong sang trọng hơn rất nhiều.
Tiểu Phàm giống như Già Lưu vào thăm nhà quan lớn, khẽ đẩy cánh cửa gỗ tử đàn mạ vàng, lặng lẽ đi vào.
"Tiên sinh, mời rời giường." Cô không dám nhìn giường, sợ sẽ thấy thứ không
nên thấy, không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên giường nhắm hai mắt
gọi anh.
Qua nửa ngày, cũng không thấy có phản ứng.
Tiểu Phàm mở mắt, mới nhìn đến trên giường đã không có người.
"Thì ra là đã thức dậy." Tiểu Phàm xoay đang muốn rời đi. Đang lúc này, mặt của cô đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Cô vừa xoa lỗ mũi, vừa nhìn về phía trước.
Cơ ngực để trần, eo thon tráng kiện, dưới cái khăn tắm nhỏ nhỏ là đôi chân dài săn chắc, không biết có phải là bởi vì hai người va vào nhau hay
không, cái khăn tắm quấn quanh hông tuột ra, đột nhiên rơi xuống. . . . . .
"A!" Tiểu Phàm hét lên một tiếng, giống như nhìn thấy quỷ lao
ra khỏi phòng ngủ. Cô vậy mà lại thấy thứ kia của đàn ông! Thật muốn
chui xuống lỗ nẻ nào đó cho rồi!
Thẩm Đan cau mày nhặt khăn tắm lên, ném nó đến trên bàn.
Anh từ trong tủ treo quần áo lấy ra mấy bộ y phục, không hoảng hốt không vội vã mặc vào.
Đường Mục đưa được nha đầu này tới đây, đúng là rất có công.
Thẩm Đan bên môi khẽ nở nụ cười hài lòng.
Đi vào phòng ăn thì chỉ thấy Quản gia Thẩm đang bận rộn, anh làm bộ như lơ đãng hỏi "Tưởng Tiếu Phàm đâu?"
"Cô bé? Mới vừa rồi vội vội vàng vàng liền hoảng hốt chạy đi, nói buổi sáng có tiết học. Ta liếc thấy mặt con bé hồng tới bất thường, không biết có phải phát sốt rồi hay không." Quản gia Thẩm nghi hoặc nói.
"Đỏ
mặt?" Thẩm Đan cúi thấp đầu, giọng nói vô cùng từ tính trầm ấm dễ nghe,
hình như có tiếng cười nhàn nhạt bật ra, khiến Quản gia Thẩm càng thêm
không hiểu nổi.
"Tiên sinh, cô bé là ngài tìm được từ đâu đến
vậy?" Quản gia Thẩm có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Đan. Tìm người giúp
việc nhà từ trước đến giờ đều do ông phụ trách, vẫn là lần đầu tiên tiên sinh nhúng tay vào loại chuyện nhỏ này, cho nên ông đối với Tưởng Tiếu
Phàm vô cùng hứng thú.
"Nhặt được trên đường." tròng mắt đen tinh nhuệ của Thẩm Đan cong lên, con ngươi tĩnh mịch lóe lên ánh sáng khác thường.
Anh cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Tưởng Tiếu Phàm khóc ở bên đường anh liền muốn trói buộc cô vào anh.
. . . . . .
Đã vào làm việc ở nhà
họ Thẩm nhiều ngày như vậy, Tiểu Phàm cũng chưa có gặp mặt chủ nhân nhà
họ Thẩm, vị Tiên sinh Thẩm kia có vẻ cực kì bận rộn, mấy ngày nay bay đi châu Âu rồi.
Chỉ là, cô vẫn cẩn trọng làm việc, mỗi ngày đều đúng 5 giờ rời giường như cũ.
"Tiểu Phàm, tiên sinh không có ở đây, cháu có thể tranh thủ nghỉ ngơi." Quản
gia Thẩm thấy Tiểu Phàm lại đang bận rộn trong phòng bếp, liền kêu cô đi nghỉ ngơi.
"Tiên sinh mặc dù không ở đây, chúng ta cũng phải ăn
cơm." Tiểu Phàm cười thật ngọt ngào. Cô gắp một miếng trứng ốp vào trong bánh mì nướng, sau đó bưng sandwich đã làm xong đặt lên trên bàn ăn.
Quản gia Thẩm ăn phần ăn sáng Tiểu Phàm bưng cho ông, vừa ăn vừa cười nói: "Chủ nhật không cần lên lớp, có kế hoạch gì không?"
"Cháu có đăng ký dự một cuộc thi thiết kế trang sức đá quý, một lát muốn đi
mua chút nguyên liệu. Giáo sư của cháu nói, đồ cháu làm rất mới mẻ, rất
đặc biệt, nói không chừng sẽ có thể đạt giải." Tiểu Phàm cắn một miếng
sandwich, hưng phấn nói. Mấy ngày nay các bạn học cũng đang thảo luận
cuộc thi thiết kế trang sức chuyên nghiệp Thượng Hi, cũng hy vọng có thể thông qua cuộc thi tài thiết kế trang sức này có được sự chú ý của nhà
thiết kế nổi tiếng thế giới phu nhân Thượng Hi, từ đó có thể vào làm
việc tại công ty đá quý Thượng Hi. Cô thật hy vọng mình là người may mắn kia.
"Muốn mua những nguyên liệu như thế nào?" Quản gia Thẩm tò
mò nhìn Tiểu Phàm, ông vẫn không biết cô học chuyên ngành thiết kế đồ
trang sức đá quý.
"Vốn nên là dùng bạch kim và đá quý xanh lá,
nhưng cháu không mua nổi đá quý xanh tự nhiên, một lát cháu muốn đi tìm
xem có người nào làm đá quý xanh ngọc nhân tạo hay không. Dù thế nào đi
nữa bọn họ cũng không có quy định nhất định phải dùng đá quý thiên
nhiên." Tiểu Phàm cười nói, sau đó cô lại có chút khó xử nhìn Quản gia
Thẩm, "Ông Thẩm, cháu có thể ứng trước một tháng tiền lương hay không?"
"Một tháng có đủ hay không? Không đủ, ta có thể cho cháu mượn thêm một
chút." Quản gia Thẩm hình như rất ủng hộ Tiểu Phàm tham gia dự thi.
"Đủ rồi ạ. Cám ơn Ông Thẩm." Tiểu Phàm cảm kích nhìn Quản gia Thẩm nói tiếng cảm ơn chân thành.
. . . . . .
Sau khi Tiểu Phàm đem sản phẩm hoàn thành gửi đi rồi, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, sợ tác phẩm của mình không được chọn.
Hôm nay sau khi cô dạy xong buổi dạy thêm trở về nhà họ Thẩm, vừa vào cửa
liền nhìn thấy Quản gia Thẩm, cô bồn chồn hỏi: "Ông Thẩm, ngài sao không đi nghỉ ạ?"
"Tiên sinh tối nay về nhà, ta sẽ đợi cửa ngài ấy."
"Cháu đi dọn dẹp phòng của ngài ấy." Tiểu Phàm vừa nghe tiên sinh sắp trở về, lập tức nhớ tới sáng sớm hôm nay rời đi quá vội vàng, chưa kịp quét dọn phòng của ngài ấy. Cô gật đầu với Quản gia Thẩm một cái, liền chạy một
mạch lên lầu hai.
May mắn là phòng ngủ của Tiên sinh Thẩm hàng
ngày cô đều quét dọn sạch sẽ, cho nên cũng không có gì bẩn. Cẩn thận
chỉnh sửa lại giường đệm một chút, dùng máy hút bụi cẩn thận hút một lần khắp rèm lẫn cửa kính.
Sau khi phòng ngủ được cô lau dọn sạch
bóng đến giống như phòng của tổng thống, cô mới mệt mỏi đi vào toilet,
vốc nước lạnh hắt lên mặt. Mặt còn chưa có kịp lau khô, cô liền nghe
thấy tiếng cửa mở.
"Hỏng bét, tiên sinh trở lại." Tiểu Phàm chưa
bao giờ gặp qua mặt của tiên sinh Thẩm, không khỏi có chút khẩn trương.
Lần gặp gỡ đầy lung túng lần trước cô còn nhớ như in, vóc dáng thân thể
tráng kiện của tiên sinh khiến cho cô liên tưởng đến thân hình tráng
kiện của ông chú lần đó chiếm đoạt cô.
Tiểu Phàm muốn lén chuồn
êm. Khe khẽ hé cánh cửa nhà vệ sinh nhìn ra, liền thấy Tiên sinh Thẩm
đưa lưng về phía mình đang cởi áo khoác.
Thượng Đế phù hộ, không
để cho tiên sinh thấy cô. Tiểu Phàm vừa cầu nguyện, vừa lặng lẽ tựa dựa
vào vách tường nhích dần ra phía cửa.
Cô chạm đến cạnh cửa, đang muốn mở cửa phòng ngủ ra chạy đi, liền nghe thấy Tiên sinh Thẩm gọi cô lại.
"Tới đây giúp tôi treo quần áo lên đi." Khi Thẩm Đan cởi trang phục đến chỉ
còn lại sơ mi và cái quần âu thì đột nhiên thấy Tiếu Phàm đang đứng ở
cửa.
"Tiên sinh, ngài về rồi ạ?" Tiểu Phàm kinh hoảng sợ hết hồn. Cô lúng túng cúi đầu, không dám nhìn mặt của Thẩm Đan. Cô chạy đến bên
cạnh tủ quần áo, bắt đầu giúp Thẩm Đan dọn dẹp treo những bộ quần áo
trong túi du lịch lên. Thời điểm đi ngang qua Thẩm Đan, mặt của cô luôn
cúi gằm xuống.
"Tôi là ma quỷ sao? Tại sao không ngẩng đầu lên
nhìn tôi?" Thẩm Đan hình như không hài lòng lắm đối với phản ứng của
Tiểu Phàm, anh một phát bắt được cổ tay Tiểu Phàm, kéo cô đến trước ngực mình.
"A!" Tiểu Phàm không ngờ có thể xảy ra tình huống như vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đen có chút giận giữ của
Thẩm Đan chợt thốt lên. "Là anh? !"
Vừa nhìn thấy mặt của Thẩm
Đan, cô liền nhận ra người đàn ông này chính là ông chú đêm đó khi dễ
cô. Cô tức giận đấm ngực của anh: "Khi dễ một đứa cô nhi khiến cho ngài
rất vui sao? Khốn kiếp!"
"Bình tĩnh một chút!" Thẩm Đan không
hiểu cầm hai tay của Tiểu Phàm, đè cô dựa vào vách tủ đựng quần áo, đôi
tròng mắt đen sắc bén nhìn mặt của Tiểu Phàm, "Tưởng Tiếu Phàm, cô nói
chuyện cho rõ ràng, tôi lúc nào thì từng khi dễ cô?"
"Chú không
phải còn rõ ràng hơn so với tôi sao?" Tiểu Phàm bất mãn cong môi lên. Rõ ràng là anh ăn cô sạch sành sanh, anh thế nhưng không thừa nhận. Uất
hận bị đoạt mất trinh tiết khiến cô tức giận co đùi phải lên, hung hăng
công kích về phía giữa hai chân Thẩm Đan.
"Đàng hoàng một chút!"
Thẩm Đan kịp thời ngăn lại công kích của cô, giam cầm cô ở trong lòng
mình, anh nắm được cằm của cô, lãnh khốc nhìn vào đôi mắt đẹp quật cường của cô, "Tôi nên rõ ràng cái gì?"
"Chú! Chú! Chú!" Tiểu Phàm giận đến trừng mắt, loại chuyện đó chẳng lẽ còn muốn cô nói ra khỏi miệng?"Chú thật đáng ghét!"
Vừa nghĩ tới tình cảnh buổi sáng hôm đó khi tỉnh lại, vật khổng lồ kia của
anh ta vẫn còn chôn sâu trong thân thể cô, mặt của cô liền hồng. Cô bị
anh làm hại đau tới mấy ngày. Cái ông chú đáng ghê tởm này lại hoàn toàn quên mất cô. Có lẽ người đàn ông có tiền giống như anh ta, phụ nữ đối
với anh ta mà nói cũng chỉ là một bảo bối làm ấm giường, anh căn bản
không nhớ được mặt của người phụ nữa đã qua đêm với mình.
Nghĩ đến đây, Tiểu Phàm liền giận đến muốn xé nát gương mặt tuấn tú kia của Thẩm Đan.
Thẩm Đan mê hoặc nhìn đôi mắt đẹp đang tức giận của Tiểu Phàm, tim của anh
bị gương mặt nhỏ nhắn có chút quen thuộc này của cô mê hoặc. Hàm răng
đang cắn chặt lấy cánh môi đỏ mọng, hấp dẫn anh cúi đầu, cuồng dã chận
lại.
Đột nhiên bị cường hôn, Tiểu Phàm đầy kinh ngạc giùng giằng. Mặc dù bị Thẩm Đan đoạt lấy cả đêm, nhưng cô căn bản không nhớ ra được
cảm giác đêm đó, chỉ nhớ rõ sự đau đớn. Đây là nụ hôn đầu tiên trong lúc có ý thức của cô, kinh hoảng cùng ngượng ngùng khiến cho môi cô trở nên tái nhợt, cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Cô non nớt khiến Thẩm Đan dậy
lên cơn sóng mãnh liệt, không ngờ trừ cô gái nhỏ đêm đó, còn có người có thể làm cho anh có phản ứng. Sau đêm đó, anh đi tìm Sở Cẩn hỏi cho rõ,
nhưng Sở Cẩn nói cô bé kia do anh ta chộp được ở hộp đêm, cũng không
biết cô ấy là ai. Môi Tiểu Phàm ngọt ngào giống hệt như cô bé đêm đó, để cho anh hôn càng thêm mê mẩn. Anh giống như một chú bé lần đầu biết
yêu, rơi vào trong nhưng cơn sóng của sự kích động. Anh đột nhiên buộc
chặt hai cánh tay, đem Tiểu Phàm đang giãy giụa túm vào trong ngực, ôm
lấy thân thể cô nhấc lên. Nụ hôn nóng bỏng của anh giống như thủy triều
đánh úp về phía Tiểu Phàm, cắn nuốt hết tất cả những kháng cự cùng
ngượng ngập của cô vào trong miệng.
Khi cái lưỡi của Thẩm Đan mạnh mẽ xông và trong miệng của Tiểu Phàm thì cô độc ác cắn xuống.
Đau đớn khiến Thẩm Đan buông ra.
Tiểu Phàm nhân cơ hội chạy ra khỏi lồng ngực Thẩm Đan, cô phẫn hận lại vô
cùng ngượng ngùng trợn mắt trừng Thẩm Đan một cái, liền chạy ra khỏi
phòng của anh.
Thẩm Đan đứng tại đó giống như satan, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng có loại quyết tâm hung ác của tình thế bắt buộc.
Anh đã sớm không phải Thẩm Đan nhẫn nhịn năm đó nữa rồi, anh hôm nay muốn
gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng chính là không có người phụ nữa nào
khiến cho anh động lòng.
Tưởng Tiếu Phàm, em trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.