Đầu Trọc đồng tình, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy.”
Hắn ngừng lại, đột nhiên hỏi Tiểu Ngũ: “Anh Ngũ, anh đoán xem cô Hà kia hiện đang làm gì? Có phải đang đi báo cảnh sát không?” Nói xong, hắn móc chiếc điện thoại của Hà Nghiên trong túi ra đưa cho Tiểu Ngũ, kể công: “Nếu không có đám huynh đệ nhanh tay, số này đã bị gọi đi rồi.”
Tiểu Ngũ không hề biết hắn cướp điện thoại của Hà Nghiên, tức giận vung tay tát Đầu Trọc một cái: “Đồ ngu, mày cầm điện thoại của cô ta làm gì?”
Đầu Trọc ngẩn người, đưa tay xoa đầu: “Em nào biết, tự dưng thấy trong túi quần đấy chứ. Có vấn đề gì không ạ? Chẳng phải chỉ là một chiếc điện thoại thôi sao? Cùng lắm thì vất đi.”
Tiểu Ngũ dí tay lên trán hắn, bực bội giáo huấn: “Bảo mày ngu còn không nhận. Ai biết chiếc điện thoại của cô ta có phải là đồ của anh Hành hay không. Rơi vào tay mày, mày còn bảo không biết, ai tin?”
“Đúng là em không biết thật mà.” Đầu Trọc giải thích: “Anh xem, có mật mã đấy, có muốn coi cũng chẳng được.”
Tiểu Ngũ tức lòi mắt, nói không nên lời.
“Em trả lại cho cô ta nhé?” Đầu Trọc hỏi, thấy Tiểu Ngũ hậm hực im lặng, liền nói tiếp: “Hay là đưa thẳng cho Phó tiên sinh, bảo ngài ấy trả lại cho cô ta? Làm thế chẳng hay hơn à?”
“Vất đi, vất đi.” Tiểu Ngũ cả giận, thấy Đầu Trọc mở cửa sổ xe định ném ra ngoài, gã cuống quýt quát to: “Thứ này có thể ném ra ngoài sao? Quẳng xuống sông cho tao.”
Chiếc xe quay đầu hướng ra bờ sông. Vừa qua hai giao lộ, Đầu Trọc liền thò tay kéo Tiểu Ngũ, chỉ vào chiếc xe đối diện, kêu to: “Ơ kìa! Anh Ngũ! Hình như là chiếc xe của cô ta.”
Tiểu Ngũ đưa mắt nhìn, ngẫm nghĩ một lúc xong phân phó: “Đi theo, xem bọn chúng đi đâu.”
Xe một lần nữa chuyển hướng đuổi theo chiếc ô tô của Lương Viễn Trạch, đi thẳng tới bệnh viện. Mắt thấy Hà Nghiên đỗ xe qua quýt rồi đưa Lương Viễn Trạch vào phòng cấp cứu, Đầu Trọc “hừm” một tiếng: “Cô gái này cũng thật quái dị, không gọi điện cho xe cứu thương mà tự lái đưa người tới bệnh viện.”
“Cô ta không muốn kinh động đến cảnh sát.” Tiểu Ngũ thản nhiên đáp, gã hít sâu một hơi, chậm rãi nhả mấy vòng khói mới nói tiếp: “Có hai khả năng, hoặc là cô ta nhát gan, bị chúng mày dọa sợ. Hoặc là, cô ta quả thực không tầm thường, tỉnh táo lại thức thời.”
Trong phòng cấp cứu, đã có nhân viên y tế tiếp nhận Lương Viễn Trạch từ tay Hà Nghiên đưa đến gặp bác sĩ điều trị. Vết thương của anh trông rất đáng sợ, nhưng phần lớn đều là chấn thương phần mềm, xem ra không nguy hiểm. Duy chỉ có ngón trỏ bị chém đứt là cần tiến hành giải phẫu. Bác sĩ hỏi Hà Nghiên đoạn ngón tay kia đâu, nếu được xử lý đúng cách, có thể nối lại được, hơn nữa tỉ lệ sống sót sẽ rất cao.
Mặc dù, bề ngoài của Hà Nghiên trông vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng giờ đây, bàn tay run rẩy đã để lộ sự lo lắng của cô. Cô để Lương Viễn Trạch lại cho bác sĩ xử lý vết thương, còn mình thì cầm di động tìm một góc yên tĩnh gọi điện cho Phó Thận Hành. Ban đầu, hắn từ chối không tiếp, cho tới khi cô nhắn tin qua, hắn mới gọi lại, khẩu khí lạnh lùng: “Đang họp, nói ngắn gọn thôi.”
Hà Nghiên kiềm chế cơn nấc nghẹn, năn nỉ hắn: “Phó Thận Hành, tôi van anh, hãy trả ngón tay cho Lương Viễn Trạch. Tôi van anh đấy.”
Phó Thận Hành không nói gì, trực tiếp cụp máy.
Hà Nghiên đành gọi lại, nhưng hắn kiên quyết không nghe. Gọi mấy lần vẫn không thể kết nối. Hắn đã chặn số. Hà Nghiên nhắm mắt vô vọng, đứng yên lặng trong bóng tối, đột nhiên nổi điên chạy vụt ra ngoài, lái xe thẳng đến tòa nhà của công ty Phó Thị. Nữ thư ký phòng giám đốc vừa gặp cô lúc chiều, thấy cô xông vào không dám trách cứ, vội đứng dậy ngăn cản: “Phó tiên sinh không có trong phòng làm việc.”
Điều đó nhắc nhở Hà Nghiên, cô bỏ qua phòng giám đốc, quay người tìm phòng họp. Tầng này chiếm diện tích không nhỏ, cô tìm lần lượt, liên tiếp đẩy tới mấy cảnh cửa mới gặp đúng phòng họp của Phó Thận Hành. Bên trong ánh đèn sáng tỏ, quả nhiên là đang họp. Cô đột nhiên xông vào, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Phó Thận Hành liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm.
Dưới cái nhìn lăm lăm của mọi người, tâm trí hỗn loạn của Hà Nghiên bỗng nhiên tỉnh táo. Phó Thận Hành là một kẻ ăn mềm không ăn cứng, mục đích của cô là muốn lấy lại đốt ngón tay của Lương Viễn Trạch, chứ không phải dốc sức liều mạng với hắn. Cô kìm nén hơi thở hổn hển, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh, nói: “Phó tiên sinh, mời ngài ra ngoài một lát được không ạ? Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”
Phó Thận Hành hờ hững dò xét Hà Nghiên, đôi môi cô sợ hãi run rẩy, ánh mắt dõi thẳng vào hắn, tràn ngập vẻ đau xót và khẩn cầu, không hề thấy dấu vết của sự bướng bỉnh. Có lẽ vì thế mà hắn cảm thấy hứng thú, nhưng không hiểu sao, nhìn cô như thế, hắn có chút khó chịu trong lòng. Vì vậy, hắn lạnh lùng trả lời: “Tôi đang họp.”
Ánh mắt Hà Nghiên lóe lên tia tuyệt vọng, giọng run run: “Tôi van anh, Phó Thận Hành.”
Phó Thận Hành hơi mím môi, bỗng đứng bật dậy, vứt đám nhân viên quản lý cấp cao của Phó Thị trong phòng họp, không nói lời nào đi ra ngoài. Hà Nghiên sửng sốt, vội vàng đuổi theo sau. Khi vào tới phòng làm việc của hắn, lúc này, cô mới tiến lên túm chặt cánh tay hắn, năn nỉ: “Phó Thận Hành, người có oán thù với anh chính là tôi, anh muốn trả thù thì cứ tìm tôi, đừng làm tổn thương người vô tội, được không?”
Nghe vậy, Phó Thận Hành nhếch môi cười lạnh, quay sang nhìn cô, nói: “Em cũng nên trả giá cho những việc mình đã làm.”
“Giá phải trả là một ngón tay, đúng không?” Giọng cô run rẩy, không biết lấy đâu ra một con dao găm Thụy Sĩ, bật lưỡi, nhắm ngay ngón trỏ của mình, hỏi lại hắn: “Tôi sẽ thay thế anh ấy, được chưa nào?”
Phó Thận Hành cau mày, bật cười thành tiếng, chế giễu: “Hà Nghiên, em tự lấy mình ra để uy hiếp tôi sao? Em đang đùa...”
Hắn chưa dứt lời, Hà Nghiên đã đưa dao nhấn mạnh xuống ngón tay mình. Phó Thận Hành biến sắc, vội vã nắm lấy cổ tay cô, đoạt con dao, ném văng vào vách tường. Sau đó, kéo cô tới trước mặt mình, nghiến răng quát: “Hà Nghiên!”
Nước mắt cô tuôn rơi, không giãy dụa, thậm chí từ từ quỳ xuống, ôm lấy chân hắn, cầu xin: “Thẩm Tri Tiết, tôi van anh, anh trả lại đốt ngón tay cho tôi đi, tôi không muốn cả đời còn áy náy với anh ấy, tôi không muốn vì tôi mà anh ấy trở thành người tàn tật.”
Phó Thận Hành căm hận nghiến răng, thật sự muốn đá văng cô ra, nhưng không hiểu sao đôi chân không thể nhấc lên nổi.
Hắn gọi điện cho Tiểu Ngũ, câu đầu tiên chính là: “Đốt ngón tay đâu?”
Tiểu Ngũ nhất thời giật mình, đợi đến khi hiểu ra trong lòng không khỏi lo lắng. Phó Thận Hành chỉ cần đốt ngón tay của Lương Viễn Trạch, không nói xử lý đốt ngón tay đó như thế nào. Giờ nghe Phó Thận Hành hỏi vậy, gã lập tức hiểu tình hình không ổn, vội vàng giải thích: “Đầu Trọc xử lý rất chu đáo, đã cho đốt ngón tay vào túi nhựa mang ra ngoài rồi.”
Phó Thận Hành cắt lời gã, lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi đốt ngón tay đâu?”
Tiểu Ngũ không khỏi chột dạ: “Vất rồi ạ.”
“Vất ở đâu?” Phó Thận Hành hỏi tiếp.
Tiểu Ngũ vừa nháy mắt ra hiệu với Đầu Trọc, vừa dè dặt trả lời: “Đi chưa được bao xa, liền tiện tay vứt ra đường rồi ạ.”