“Nếu như vậy thì sao?” Cô hỏi lại.
Tiểu Ngũ cười, đáp: “Tôi sẽ trở thành liệt sĩ. Đến lúc ấy, đừng quên tới nghĩa trang tặng tôi một bó hoa.”
Đáp án này là câu trả lời biến tướng cho câu hỏi của cô. Hà Nghiên nhướn mày kinh ngạc, cẩn thận đánh giá anh ta, khẽ lắc đầu: “Không giống.”
Câu nói không đầu không đuôi nhưng Tiểu Ngũ vẫn hiểu. Anh ta không khỏi bật cười: “Giống thì đã chết lâu rồi.”
Đang nói chuyện, thím Lưu bưng trà từ trong bếp đi ra, Tiểu Ngũ mặt không đổi sắc, rất tự nhiên chuyển hướng câu chuyện. Anh ta kể về những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Nam Á. Thấy Hà Nghiên không mấy hào hứng, dáng vẻ thờ ơ, liền tinh ý đứng dậy cáo từ.
Đợi anh ta đi khỏi, Hà Nghiên gọi thím Lưu thu dọn đống quà cáp, rồi tự cầm chiếc vòng tay lên trên lầu. Quay trở lại phòng khách, cô mới mở hộp ngắm kỹ. Chiếc vòng tay có độ tinh khiết cao, vừa nhìn đã biết là hàng có giá trị xa xỉ. Nhưng cô không để tâm, tháo lớp gấm kia ra. Một vật nhỏ cỡ tấm danh thiếp được đặt bên trong lớp lót, dày chừng 0,5cm, kiểu dáng tinh xảo. Mặt trước là màn hình, bên cạnh là USB kết nối.
Hà Nghiên không vào thư phòng ngay, cô giấu món đồ đó đi, như thường lệ, cầm quyển sách tới bên cửa sổ ngồi đọc. Đến giữa trưa ăn cơm xong, nằm trên giường một lát, cô cầm quyển sách ban nãy tiến vào thư phòng. Cô vẫn nhớ rõ nút bấm trên giá sách. Sau khi nhấn theo trình tự, chiếc giá sách áp tường tách sang hai bên, để lộ cánh cửa kim loại hẹp cùng chiếc két sắt bên cạnh.
Hà Nghiên suy nghĩ một chút, thử mở cánh cửa kim loại bằng mật mã cũ. Mật mã không hề thay đổi. Tiếp theo, cô sử dụng ngày tháng Tiểu Ngũ đưa cho thử mở chiếc két. Quả nhiên, không ngoài dự tính, mấy con số đó đúng là mật khẩu của chiếc két. Không gian két không lớn nên dễ dàng tìm thấy chiếc USB. Hà Nghiên cảm thấy căng thẳng, sao chép nội dung của chiếc USB vào tiện ích mà Tiểu Ngũ đưa, sau đó đặt USB về chỗ cũ.
Mặc dù chỉ mất hai ba phút, nhưng người Hà Nghiên đổ đầy mồ hôi. Chờ khi giá sách trở lại vị trí ban đầu, trái tim vẫn đập loạn không thôi. Cô không dám ra ngoài ngay, ngồi nấn ná trong phòng một lát, đổi bừa một cuốn sách trên giá, thản nhiên ra khỏi thư phòng.
Cô kiên nhẫn chờ đợi thêm hai ngày, sau đó tìm cớ gặp Tiểu Ngũ, mang thứ kia cho anh ta. Tiểu Ngũ phấn khích, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Lúc gần đi, anh ta hỏi cô: “Có hối hận không?”
Cô không đáp, hơi buông rủ tầm mắt.
Tiểu Ngũ mỉm cười, dặn dò: “Để chắc chắn trong mấy ngày tới, đừng để lộ sơ hở, chờ tin tức của tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho chị.”
Từ lâu, Hà Nghiên đã không màng tới sinh tử của chính mình, nghe vậy, cô chỉ rướn môi, đáp: “Cảm ơn.” Dừng một lát, cô nói tiếp: “Nếu như tôi chết, hãy nghĩ cách báo cho chồng tôi biết, xin anh ấy thay tôi sống cho thật tốt.”
Tiểu Ngũ sửng sốt, bấy giờ mới hiểu chồng trong lời của cô chính là Lương Viễn Trạch. Anh ta xúc động, không nói nhảm, gật đầu đồng ý: “Được.”
Ngày cưới mỗi lúc một gần, Hà Nghiên ở lỳ trong căn hộ, cho tới ngày chuẩn bị diễn ra hôn lễ mới dời đến biệt thự ven sông của Phó Thận Hành. Phó Thận Hành lái xe đưa cô qua, lúc sắp đi, hắn quyến luyến quay người nhìn cô: “Đợi tôi, sáng mai tôi sẽ tới đón em.”
Hà Nghiên im lặng, đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn hắn.
Không hiểu sao, nhìn cô như vậy, Phó Thận Hành đột nhiên cảm thấy không nỡ, cảm giác mãnh liệt này khiến hắn sợ hãi, tiến lên kéo tay cô, bảo: “Chúng ta về đi, trước lễ cưới ở cùng nhau thì cũng có sao đâu?”
Bộ dạng của hắn làm cho A Giang đứng cách đó không xa cũng phải cười thầm.
Hà Nghiên khẽ bắt tay hắn rút ra: “Đừng ngốc thế, chỉ một đêm thôi, anh lo gì chứ?”
Phó Thận Hành gượng cười, bấy giờ mới quay người lên xe rời đi. Nhưng một lúc sau, hắn liền gọi điện, nói: “A Nghiên, sau này, chúng ta hãy sống thật tốt nhé?”
Hà Nghiên trầm ngâm, hỏi lại: “Phó Thận Hành, anh quản tôi chặt như vậy, thiếu điều trói hai chân tôi lại, còn sợ tôi chạy mất sao?”
Phó Thận Hành bật cười. Đúng là hắn đã bố trí rất đông nhân lực ở biệt thự ven sông. Đừng nói một mình Hà Nghiên, dù có thêm mấy tên Lương Viễn Trạch, cũng không thể cứu được Hà Nghiên ra. Trái tim Phó Thận Hành thoáng buông lỏng. Nhưng hắn đã quên mất một câu. Trộm trong nhà khó đề phòng.
Buổi tối, Tiểu Ngũ lái xe đến gặp Hà Nghiên. Vừa vào cửa, anh ta đã hét toáng: “Chị dâu, mau đi với em, anh Hành bị người ta chuốc rượu, đang ầm ĩ đòi chị về kìa.”
Tiểu Ngũ là tâm phúc thân tín của Phó Thận Hành, nghe vậy, không một ai nghi ngờ. Hà Nghiên lặng lẽ theo Tiểu Ngũ ra ngoài. Hai người vừa lên xe, trong bóng tối bỗng xuất hiện rất nhiều bóng đen, từ mọi hướng xông vào trong biệt thự. Rất nhanh, trong nhà liền vang lên tiếng súng, Hà Nghiên chưa kịp hốt hoảng, Tiểu Ngũ đã lái xe ra khỏi sân.
Anh ta thay đổi dáng vẻ tưng tửng thường ngày, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đừng sợ.”
Hà Nghiên nhắm mắt một lát, ổn định tinh thần, hỏi: “Thu lưới rồi hả?”
Tiểu Ngũ gật đầu: “Yên tâm đi, cây đại thụ Phó Thị sắp bị đốn ngã rồi.”
Thật bất ngờ, Hà Nghiên không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy tâm trí trống rỗng, trong lòng là một mảng mờ mịt. Cô ngồi yên lặng rất lâu, nhẹ nhàng thở hắt ra, hỏi Tiểu Ngũ: “Hắn phạm những tội gì? Có bị tử hình không?”
Tiểu Ngũ không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: “Chị có muốn hắn chết không?”
Muốn hắn chết không? Muốn chứ. Sống trong lo lắng hãi hùng lâu như thế, chẳng phải để trông chờ tới ngày hôm nay sao? Hà Nghiên chợt cười, đáp: “Muốn.”
Sắc mặt Tiểu Ngũ hơi lạ, anh ta ngập ngừng: “Hà Nghiên, chị tàn nhẫn thật đấy, hắn đối xử với chị tốt thế mà.”
Hà Nghiên cười lạnh: “Chẳng lẽ, hắn đối xử với anh không tốt?”
Câu hỏi đã làm khó Tiểu Ngũ, anh ta im lặng, mỉm cười, đáp: “Không còn cách nào khác, ai bảo hắn là kẻ xấu.”
Đang nói, di động của anh ta đột nhiên vang lên. Tiểu Ngũ nhận điện, nghe xong mấy câu sắc mặt thoáng thay đổi, quay sang vội hỏi Hà Nghiên: “Trong thư phòng của Phó Thận Hành có mật đạo ra ngoài đúng không?”
Hà Nghiên chết sững: “Các anh vẫn chưa bắt được hắn sao?”
Lúc nãy, nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngũ, cô tưởng bọn họ đã bắt được Phó Thận Hành.
Tiểu Ngũ trả lời ngắn gọn: “Người của tôi bao vây căn hộ, hắn và A Giang bắt một con tin trốn vào thư phòng, hai bên giằng co một lúc, khi phá được cửa thư phòng thì bên trong chỉ còn lại A Giang và con tin.”
Hà Nghiên nghe xong, cơ thể vô thức phát run. Không ngờ, Phó Thận Hành đã trốn thoát. Kẻ độc ác xảo quyệt như hắn, một khi chạy trốn sẽ không thể bắt lại. Hắn nhất định sẽ quay về báo thù, không chỉ cô, hắn sẽ trả thù Lương Viễn Trạch, Điền Điềm, và cha mẹ cô ở Nam Mỹ. “Có một lối đi bí mật thông từ thư phòng sang phòng chứa đồ của cư xá bên cạnh.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, dựa vào trí nhớ, tả kỹ càng vị trí của phòng chứa đồ và cửa ra vào cư xá.
Tiểu Ngũ vội vã truyền thông tin cho đồng đội tham gia vây bắt: “Nhanh chóng kiểm tra mấy chiếc taxi vừa đi qua con đường đó. Có khả năng, Phó Thận Hành đã rời đi bằng ô tô.”
Anh ta cúp máy, quay sang nhìn, thấy sắc mặt Hà Nghiên tái nhợt, biết cô đang sợ hãi, liền trấn an: “Không sao, hắn không chạy thoát được đâu, đừng sợ.”
Hà Nghiên cụp mắt, im lặng một lát, bỗng lên tiếng: “Tôi biết nơi hắn sẽ tới.”
Cô báo địa chỉ ngôi nhà mình đã từng ở cho Tiểu Ngũ biết. Tiểu Ngũ vừa liên lạc với đồng đội, vừa xoay vô lăng lái ngay tới đó. Chạy được nửa đường, anh ta đột ngột dừng xe, đưa tiền cho Hà Nghiên, dặn: “Đi theo sẽ rất nguy hiểm, chị thuê khách sạn ở một đêm đi, tôi sẽ liên lạc lại sau.”
Hà Nghiên biết mình đi theo cũng vô dụng, thậm chí còn liên lụy tới Tiểu Ngũ. Cô là người có đầu óc minh mẫn và lý trí, xuống xe không chút do dự. Tiểu Ngũ lái xe đi thẳng, cô đứng bên đường, quay người nhanh chóng tìm khách sạn. Trời đã khuya, chỉ có hai nhân viên đang trực ca, Hà Nghiên chìa CMND mang theo ra. Nhưng như chợt nhớ tới điều gì, cô bỗng quay người rời khỏi khách sạn.
Bên ngoài không có bóng người đi bộ, cô nhìn xung quanh, lôi điện thoại trong túi, tắt nguồn, dùng khăn quấn qua loa, ném thẳng vào thùng rác. Nếu Phó Thận Hành chưa sa lưới, cô nhất định phải cẩn thận, quyết không để hắn tìm ra.
Hà Nghiên vẫy một chiếc taxi, nói bừa địa chỉ, bắt xe rời đi. Cô muốn quay về nhà cha mẹ nhưng không dám, đành thuê khách sạn để ở. Dù vậy, cô vẫn bồn chồn, không dám ngủ, chằn chọc chờ tin tức của Tiểu Ngũ. Khi trời gần sáng, cô mới nhớ mình đã vất di động, Tiểu Ngũ muốn liên lạc cũng không được.
Hà Nghiên ngẩn người một lúc, không khỏi bật cười, thầm nghĩ đúng là mình đã bị Phó Thận Hành dọa sợ mất mật.
Suốt đêm không ngủ, tâm trí lại lo lắng quá mức khiến Hà Nghiên cảm thấy mệt mỏi. Sắc trời dần sáng tỏ mang đến cảm giác an toàn, cô nằm bẹp dí trên giường, định chợp mắt một lát, không ngờ ngủ liền một mạch.
Không biết ngủ đến bao giờ, khi Hà Nghiên đột nhiên bừng tỉnh, đập ngay vào mắt là bóng dáng ai đó đứng trước giường. Cô không kịp hoảng hốt, không kịp kêu cứu, thậm chí không kịp nhìn rõ dáng vẻ người ấy, miệng mũi đã bị bịt kín bằng khăn. Chỉ trong giây lát, cô choáng váng ngất xỉu bởi thuốc mê.
Khi tỉnh lại đã là ở một nơi xa lạ. Phó Thận Hành đang ngồi lặng lẽ bên giường, như thể chờ cô thức giấc. Lạ thay, đến lúc này, cô không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh đến không ngờ. Cô cười tự giễu, nhẹ giọng cảm thán: “Lại rơi vào tay anh rồi.”
Phó Thận Hành trầm mặc, nét mặt không rõ cảm xúc. Hắn lặng thinh nhìn cô, ánh mắt sâu đen không thấy đáy, giống như chiếc giếng cạn trong đêm tối.
Hà Nghiên ngạc nhiên, hỏi hắn: “Sao anh tìm được tôi?”
Cô thấy khó hiểu, di động đã vất bỏ, sao hắn vẫn dễ dàng tìm ra?
Phó Thận Hành trả lời: “Tôi đã cấy thiết bị định vị vào trong người em.”
Hà Nghiên giật thót, bấy giờ mới hiểu, đưa tay sờ bắp đùi. Chỗ đấy từng bị thương, phải phẫu thuật ở Tái Cống. Trừ lần ấy ra, những chỗ khác trên người cô chưa từng động tới dao kéo. Quả nhiên, Phó Thận Hành, nói: “Không sai, chính là ở đó.”
Hà Nghiên im lặng giây lát, miệng lẩm bẩm: “Thảo nào.”
Không có gì ngạc nhiên khi vết thương phát triển rất tốt nhưng đôi khi cảm thấy không thoải mái. Hóa ra, dưới da thịt còn ẩn giấu một thứ. Cô tưởng nguyên nhân là do vết sẹo, mà không nghĩ, hắn vẫn luôn đề phòng cô chạy trốn. Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường, thời gian trong ngày, có lẽ bọn họ vẫn đang ở Nam Chiêu. Cô mím môi hỏi: “Anh định thế nào?”
Phó Thận Hành không nói một lời, nhìn cô chăm chú.
Cô cụp mắt, hạ giọng nói: “Giết tôi đi, Thẩm Tri Tiết, tôi muốn được chết.”
Phó Thận Hành không phản ứng. Cô ngạc nhiên, ngước lên nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, nụ cười vừa có chút mệt mỏi, vừa có chút thê lương: “Nếu có thể giết em, tôi đã giết lâu rồi, đâu phải chờ tới bây giờ.” Nói xong, hắn rút khẩu súng trên người ra, đặt trước mặt Hà Nghiên: “Tôi từng nói, nếu em muốn giết tôi, tôi sẽ đưa cho em một con dao. A Nghiên, thật ra em không cần mất công như vậy, em chỉ cần nói một tiếng. Đây, súng cũng có thể giết người.”
Hắn nhét khẩu súng vào tay Hà Nghiên, giúp cô mở chốt an toàn, chĩa họng súng lên ngực mình, vừa cười vừa nói: “Hãy bắn đi, mọi ân oán sẽ được giải quyết trong một viên đạn.”
Hà Nghiên mím chặt môi, nhưng hàm răng không ngừng va đập, tay run rẩy theo, không cầm nổi, ngón chỏ cứng đờ, làm thế nào cũng không bóp được cò súng.
Phó Thận Hành mỉm cười, cười đấy nhưng khóe mắt ngập nước: “A Nghiên, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn.” Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Nhưng bây giờ không còn hôn lễ, không còn gì hết, Nhãn Kính chết rồi, A Giang bị bắt, những anh em khác kẻ chết, người bị bắt. Toàn bộ Phó Thị đều đã bị em và Tiểu Ngũ lật đổ.”
“Tội của các người đáng bị trừng phạt.” Hà Nghiên mất bình tĩnh, quát to.
Hét xong câu này, cảm xúc của cô bất ngờ dịu xuống. Cô ném khẩu súng đi, con ngươi đen nháy một lần nữa trở nên kiên định. Cô nhìn hắn chằm chằm, nhả từng chữ một: “Thẩm Tri Tiết, anh, và những huynh đệ khác của anh, các người đều đáng bị trừng phạt. Bị chết, bị bắt, phải không? Khi các người tùy tiện làm tổn thương người khác, coi tính mạng con người như cái rơm cọng rác, các người có nghĩ một ngày nào đó sẽ kết thúc như vậy không?”
Phó Thận Hành thì thầm: “Nhưng, A Nghiên, anh yêu em.”
“Anh có hiểu tình yêu là gì không?” Cô hỏi lại, khóe môi treo ý cười khinh thường: “Dù là Thẩm Tri Tiết hay là Phó Thận Hành, thì anh cũng không xứng với chữ yêu.”
Hắn kinh ngạc nhìn cô, cười nhạo chính mình: “Đúng thế, một kẻ cặn bã như tôi đáng bị trừng phạt, sao xứng nhắc tới chữ yêu, sao xứng được em yêu.” Hắn xoay người, nhặt khẩu súng dưới đất, không ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng.
Hà Nghiên ngồi chết sững trên giường. Một lúc lâu sau, mới phát hiện, nước mắt ràn rụa từ bao giờ. Cô lau nước mắt trên má, nhưng nước mắt càng lau càng chảy nhiều, dù cố gắng thế nào cũng không lau hết, lau sạch.
Phó Thận Hành mất dạng hai ngày liên tiếp. Hà Nghiên bị nhốt trong tầng hầm có nhà vệ sinh. Một thanh niên trẻ cô chưa từng gặp, ngày ba bữa đưa cơm cho cô. Thi thoảng còn mở cửa nhìn qua. Đôi lúc Hà Nghiên ở trong phòng tắm, anh ta sẽ cố tình đi vào gõ cửa phòng vệ sinh, làm như sợ cô cả nghĩ, để xảy ra chuyện.
Hà Nghiên chưa bao giờ nghĩ đến tự sát, nhưng cô cũng chẳng muốn sống tiếp. Sống hay chết, với cô mà nói, không khác gì nhau.
Ngày thứ ba, Phó Thận Hành xuất hiện, đứng đó lặng yên nhìn cô, lạnh giọng ra lệnh: “Đi theo tôi.”
Cô ngồi im không nhúc nhích, khẽ nhếch môi, nói: “Được, anh có thể giết tôi rồi nhét vào cốp, muốn mang đi đâu thì mang.”
Hắn tức giận, dùng một tay nhấc cô ra khỏi giường: “Hà Nghiên, tôi không cần em, tôi chỉ cần đứa bé trong bụng em. Sinh con cho tôi, tôi sẽ thả em đi.”
Cô hờ hững mỉm cười: “Không sao, anh có thể giam tôi ở đây, để tôi sinh là được. Nhưng anh phải để ý, bằng không một ngày nào đó đứa trẻ sẽ biến mất.”
Ánh mắt Phó Thận Hành vằn đỏ, oán hận nhìn Hà Nghiên. Nhưng càng nhìn, hắn càng cảm thấy bất lực. Cô không chịu đi cùng hắn, cũng không chịu sinh con cho hắn. Hắn cười chua xót, buông lỏng cô ra: “Đứa trẻ này, cho tới bây giờ, em chưa bao giờ có ý định muốn nó, đúng không?”
Hà Nghiên không trả lời, nhưng sắc mặt của cô đã cho hắn đáp án.
Hắn mỉm cười, nói: “Được, được rồi.”
Phó Thận Hành quay người rời đi. Ra khỏi cửa, hắn thay đổi sắc mặt, xoay lưng đấm mạnh tay vào tường. Một tâm phúc đứng bên chứng kiến hết thảy nhưng không dám lên tiếng, đợi hắn bình tâm, bấy giờ mới khuyên nhủ: “Anh Hành, không thể trì hoãn hơn nữa. Mặc dù đây là nơi bí mật nhưng chúng ta không ẩn nấp được lâu. Em sẽ lái xe về phía bắc, thu hút sự chú ý của cảnh sát. Còn anh đi về phía nam, chỉ cần qua được biên giới, bọn chúng sẽ hết cách.”
Phó Thận Hành mím môi, lắc đầu: “Đan Ước đang bị bao vây, tôi bỏ đi mới là chui đầu vào lưới.”
“Vậy xử lý thế nào ạ?” Tên thuộc hạ hỏi.
Anh hùng mạt lộ, khó thoát khỏi cái chết. Hắn không sợ chết, chỉ là chết không nhắm mắt. Phó Thận Hành im lặng, dửng dưng nói: “Cậu giúp tôi một việc, làm xong việc này, hãy lén trốn đi. Cậu không bị truy nã nên sẽ không bị ai để ý.”
Tên thuộc hạ từng chịu ơn lớn của Phó Thận Hành, tuyệt đối trung thành với hắn. Nghe xong, gã không khỏi lo lắng, cả giận nói: “Anh Hành! Anh nói vậy là sao?”
Phó Thận Hành túm lấy tên thuộc hạ: “Hãy nghe tôi, làm giúp tôi việc cuối cùng, đừng để tôi chết không nhắm mắt.”
Vành mắt tên tâm phúc đỏ lựng, nghẹn ngào hỏi: “Anh muốn em làm gì cứ nói.”
Phó Thận Hành cười nhạt: “Giúp tôi bắt một người.”
Hắn biết Lương Viễn Trạch chưa rời Nam Chiêu, thậm chí còn biết rõ hiện anh đang ở đâu. Ban đầu, hắn điều tra để ngăn Hà Nghiên liên lạc với Lương Viễn Trạch. Nhưng cuối cùng, không ngờ Hà Nghiên lại liên thủ với Tiểu Ngũ phản bội hắn. Tên tâm phúc kia rất được việc, ngay ngày hôm sau đã mang Lương Viễn Trạch bị đánh ngất xỉu ném tới trước mặt Phó Thận Hành. “Anh Hành, muốn chém, muốn lóc thịt thế nào, anh cứ ra lệnh.”
Phó Thận Hành chỉ khoát tay, bảo: “Cậu đi đi, rời khỏi đây, tìm chỗ khác tạm ẩn vài năm.”
Tên tâm phúc không muốn chạy trốn, nhưng không dám cãi lệnh, đành nghiến răng rời đi. Trong phòng khách chỉ còn Phó Thận Hành và Lương Viễn Trạch đang bất tỉnh. Hắn nhìn Lương Viễn Trạch bị trói nghiến, vươn tay túm cổ áo anh, kéo xuống tầng hầm, mở khóa, gọi Hà Nghiên: “Đi ra.”
Hà Nghiên không ăn uống tử tế mấy ngày qua, tay chân không còn sức lực, nằm bò trên giường không nhúc nhích.
Phó Thận Hành cười lạnh, nhấc chân đá Lương Viễn Trạch. Lương Viễn Trạch rên rỉ mấy tiếng, mơ màng tỉnh lại. Hà Nghiên nghe tiếng anh, bấy giờ mới quay đầu nhìn ra cửa. Thấy Lương Viễn Trạch bị trói, cô thoáng giật mình nhưng không quá mức kinh ngạc, nghiến răng bò xuống giường, lảo đảo đi về phía cửa.
Lương Viễn Trạch bị đánh mạnh một cú sau gáy, đầu óc vẫn còn choáng váng. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hà Nghiên, anh mới nhận ra cảnh ngộ lúc này. Anh không sợ hãi hoảng loạn, chống người ngồi dậy, nhìn về phía Hà Nghiên, mỉm cười gọi: “Nghiên Nghiên!”
Hà Nghiên mím môi, nhẫn nhịn chờ đợi nỗi chua xót trong mắt qua đi, cố gắng mỉm cười với Lương Viễn Trạch: “Viễn Trạch, em mệt rồi, em không muốn mệt mỏi thêm nữa. Anh có bằng lòng chết cùng em không?”
Lương Viễn Trạch cười đáp: “Được, chúng ta cùng chết.”
Hà Nghiên ngước nhìn Phó Thận Hành, khẽ khàng nhướng môi, ánh mắt ngập vẻ khinh thường: “Ra tay đi, giết tôi trước hay giết anh ấy trước?”
Phó Thận Hành không thể ngờ họ lại như vậy. Hắn giận quá hóa cười, nắm cổ tay Hà Nghiên kéo lại, hung hăng đá Lương Viễn Trạch vào trong hầm, khóa trái cửa. Sau đó mặc Hà Nghiên giãy dụa đánh đấm, hắn bế bổng cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Hà Nghiên chỉ vùng vẫy được mấy cái thì mất sức, cô kiên quyết ngừng giãy dụa, lạnh lùng nói: “Anh từ bỏ hy vọng đi, anh giết Lương Viễn Trạch, tôi sẽ không ở lại, cũng sẽ không sinh đứa bé này cho anh.”
Phó Thận Hành bạnh cằm, đường nét cứng ngắc nghiêm nghị, giống như gọt đẽo. Thực ra, trái tim hắn đã chết, không chỉ mất hy vọng mà còn âm u như tro tàn. Nhưng hắn không cam lòng, bắt lấy tất cả như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, không phải cứu mình, mà cứu mạng sống của đứa con. Hắn hiểu, một khi thoát thân, cô sẽ không giữ lại đứa con của hắn. Hận cô ư? Hận, hận không thể bắn chết cô, nhưng rốt cuộc thì yêu vẫn nhiều hơn so với hận, không hạ thủ được.
Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, chắp hai tay, cầu xin Hà Nghiên: “A Nghiên, tôi xin em, hãy giữ đứa bé này. Tôi sẽ thả em và Lương Viễn Trạch đi.”
Cô yếu ớt nằm trên giường, cất giọng lạnh lùng kiên định: “Thẩm Tri Tiết, khi tôi mang thai con của Lương Viễn Trạch, đau khổ cầu xin anh, anh đã trả lời tôi thế nào? Khi Trần Hòa năn nỉ anh giữ lại đứa con, anh đã trả lời cô ấy ra sao? Anh còn nhớ rõ không?”
Hắn nhớ, hắn luôn nhớ rõ nhưng không dám trả lời.
Cô từ từ nhắm mắt: “Quả báo, ông Trời sáng tỏ, quả báo không sai.”
Phó Thận Hành quỳ gối bên giường, kinh ngạc nhìn cô. Một lúc sau, hắn bất giác hỏi nhỏ: “Dùng mạng của tôi đổi lấy mạng của đứa bé, được không?”
Hà Nghiên vẫn nhắm mắt, khóe mắt hơi ẩm ướt, mãi mới cất lời: “Thẩm Tri Tiết, tôi sẽ không vì anh sinh con, tuyệt đối không, bất luận sống hay chết, tôi đều muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh.”
Phó Thận Hành sững người, từ từ đứng dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Nếu trước đây tôi không làm những chuyện xấu, không làm tổn thương em, em có hận tôi, có thể yêu tôi không?”
Hà Nghiên đáp: “Dù anh chưa từng làm tổn thương tôi, nhưng tôi sẽ không yêu một kẻ cặn bã như anh.”
Đúng vậy, dù cho hắn không làm tổn thương cô, cô cũng sẽ không yêu hắn. Thiện ác luôn bị chia rẽ. Người tốt là người tốt, kẻ xấu là kẻ xấu. Tất cả là thân bất do kỷ, phương án cuối cùng chỉ là cái cớ lựa chọn, dù thế nào đi nữa thì đó không phải là lý do để làm việc xấu.
Hắn bật cười, lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi quên mất, tôi là người xấu, là một kẻ đê tiện.”
Hà Nghiên bắt đầu mất năng lượng, ý thức chập chờn, lúc tỉnh lúc mê. Trong cơn mơ, cô được hắn đỡ lên giường, ép uống một cốc nước đường to, còn nghe hắn nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai: “Hà Nghiên, em tỉnh dậy đi, tôi sẽ thả em và Lương Viễn Trạch, tôi sẽ buông tha cho hai người, miễn là em tỉnh dậy.”
Nhưng cô không tin, cô hoàn toàn không tin hắn. Cô cố mở mắt, phẫn nộ lườm hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn cô cười xấu xa: “Xem ra đói quá đây mà, cho em ăn một ít là khỏi ngay.”
Hà Nghiên tức giận, đẩy mạnh hắn ra nhưng Phó Thận Hành dày mặt ghé sát lại, hai tay vòng quanh eo, áp tai trước người cô, mặc cô đánh đấm cũng không chịu buông, vừa cười vừa bảo: “Đừng làm loạn, để tôi nghe tiếng của đứa nhỏ.”
Cô ghét điều đó nhưng không còn sức để lùi ra sau, đành thở hổn hển, ngồi co ro một chỗ, nghe hắn nói năng khùng điên. Phó Thận Hành hỏi cô: “Tại sao hơn ba tháng rồi mà đứa bé vẫn không đạp? Bao giờ thai mới chuyển động?”
Hắn hỏi: “Đứa bé có thể nói chuyện với tôi không? Sau này có thể nhớ giọng nói của tôi không?”
Hắn hỏi: “A Nghiên, em bảo lớn lên nó sẽ giống ai? Là con gái hay con trai nhỉ?”
Hà Nghiên biết rất rõ hắn không có ý xấu nhưng cô vẫn bị hắn dồn ép đến mức sụp đổ: “Thẩm Tri Tiết, anh giết tôi đi, có chết tôi cũng không sinh đứa bé này cho anh đâu. Chết cũng không!”
Hắn dỗ dành cô: “Được, không sinh nữa, em nói không sinh thì không sinh.”
Tên tâm phúc đã rời đi không biết quay lại từ lúc nào, vẻ mặt lo lắng, nói: “Anh Hành, chạy mau, cảnh sát đang tới.”
Phó Thận Hành thản nhiên, gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi.”
Hắn bế Hà Nghiên ra khỏi phòng ngủ, đặt cô xuống ghế sô pha trong phòng khách, đứng trước mặt nhìn cô. Nhìn một lúc, hắn cúi đầu, siết chặt hai tay sau gáy Hà Nghiên, hôn tới tấp, như thể trút hết sức lực toàn thân, thật lâu sau mới bằng lòng buông ra. Hắn nhìn cô, cười tươi: “A Nghiên, chúng ta đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn, đời này em là vợ của anh.”
Hắn xuống tầng hầm, thả Lương Viễn Trạch ra. Lương Viễn Trạch bị trói quá lâu, thân thể cứng đờ, chật vật lết đến bên Hà Nghiên, đưa tay đỡ cô, gấp gáp gọi tên: “Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên!”
Phía ngoài, đặc công đã bao vây ngôi nhà. Biết bên trong có con tin, họ không dám tùy tiện xông vào, chỉ bắc loa kêu gọi đầu hàng. Phó Thận Hành cười nhạt, ngắm nghía khẩu súng trên tay, nhìn Lương Viễn Trạch đã hồi phục đôi chút, vừa chĩa khẩu súng vào anh, vừa chỉ ra cửa: “Dìu cô ấy, ra ngoài đi.”
Lương Viễn Trạch không tin hắn để họ đi như vậy, anh nhất thời ngần ngừ. Hà Nghiên chống người ngồi dậy trước, bảo: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Lương Viễn Trạch đáp lời, nửa ôm nữa đỡ lấy cô, bước từng bước ra ngoài. Khi họ sắp ra tới cửa, Phó Thận Hành đột nhiên cất tiếng gọi: “A Nghiên!” Hắn dừng một chút, cười khẽ, tiếp tục nói: “A Nghiên, đừng nhìn lại, tiến thẳng về phía trước, đừng bao giờ nhìn lại.”
Hà Nghiên đứng đó, im lặng, tiếp tục tiến bước. Cửa phòng bật mở, ánh mặt trời từ bên ngoài hắt vào, ánh sáng như ở trước mắt. Nhưng khi cô nhấc chân bước ra, phía sau bất ngờ vang lên tiếng súng, kèm theo là tiếng gã đàn ông hét to: “Anh Hành!”
Thân thể Hà Nghiên bỗng cứng đờ, bắt đầu run rẩy, răng va vào nhau lập cập, lệ rơi trong vô thức. Cánh tay Lương Viễn Trạch đỡ bên eo cô cũng siết chặt, anh dồn sức nâng cô lên, tiếp tục đưa cô ra ngoài: “Đừng nhìn lại, Nghiên Nghiên, đừng nhìn lại.”