https://www.youtube.com/watch?v=j6Tlcx8Mwo8
Edit:Ninh Hinh
Côn Tế có nuôi một con Alaska, Hứa Khuynh Tích không biết nó bao nhiêu tuổi, nhưng anh biết rằng nó rất khỏe và chiều cao của nó vừa đến đầu gối Côn Tế và cô luôn gọi nó là “kk“.
Hứa Khuynh Tích dựa vào bức tường nhìn kk xem nó giải quyết toàn bộ thức ăn dành cho buổi sáng mới nâng tay lên nhìn đồng hồ.
7 giờ 40, bữa sáng vẫn còn đặt ở trên bàn.
Anh đứng thẳng dậy đi đến phòng ngủ Côn Tế, lặng lẽ mở cửa để kk đi vào, kk hơi ngẩng đầu cọ cọ chân anh một lát rồi bước vào phòng Côn Tế, thần thái kiêu ngạo cực kỳ giống với chủ nhân của nó.
Chó cậy thế chủ.
Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay trở về phòng mình và chuẩn bị đến trường.
“Gâu gâu...” kk bước đến giường Côn Tế, nhỏ giọng kêu.
Côn Tế đang mơ màng thì nghe thấy giọng kk, cô lập tức tỉnh dậy, mở to mắt và dang hai cánh tay.
kk nhìn cánh tay trắng gầy quen thuộc kia, vội vàng đem đầu thò lại gần mà cọ cọ.
Côn Tế túm lấy lông màu nâu đỏ của nó, khẽ cười một tiếng “Lại tới kêu ăn cơm?”
“Gâu!” Tiếng kêu lần này của kk trong trẻo cực kỳ.
Côn Tế không phải là người tham ngủ, buổi sáng một khi đã tỉnh thì sẽ không ngủ lại được. Khi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh,lúc đi ngang qua chiếc di động nằm bất động trên sàn nhà, cô nhướng mày, khom lưng cúi người xuống nhặt nó.
Không mở lên được, quả nhiên là bị cô đập hỏng.
Tiện tay ném nó vào thùng rác, không chút để ý mà đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
“Bảo bối, mặc dù con sẽ không bao giờ gọi cho mẹ, mẹ chỉ có thể đọc số điện thoại di động của con...”
Côn Tế đang rửa mặt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên những lời Côn Ninh từng nói, rất nhanh liền rửa mặt xong, bước ra ngoài tìm chiếc di động mình ném trong thùng rác ban nãy ném thẳng trên bàn.
Chờ lấy xong sim cùng thẻ nhớ lại đem nó ném lại vào thùng rác.
- ---
“Khuynh Tích!” Khương Nguyệt vừa nhìn thấy anh bước vào phòng học liền vội vàng mỉm cười vẫy vẫy tay.
Hứa Khuynh Tích nghe tiếng tìm được vị trí Khương Nguyệt, sau khi đến thì ngồi xuống bên cạnh.
“Hôm nay có ăn sáng không?” Theo thói quen,anh sờ sờ đầu Khương Nguyệt.
“Ăn rồi mà...” Khương Nguyệt dẩu miệng có chút ủy khuất “Tại sao anh lại không làm bữa sáng cho em như trước đây.”
Hứa Khuynh Tích không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ đó, mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác “Anh...”
“Aiz, em đùa với anh thôi, làm bữa sáng thật ra cũng khá phiền phức mà đúng không?” Khương Nguyệt mỉm cười nắm lấy cánh tay anh,đem đầu dựa gần “Có một người bạn trai là một nhà văn lớn, bận rộn mỗi ngày là chuyện không thể tránh khỏi cho nên em sẽ không trách anh đâu...”
“Không phải...” Trong lòng anh thật sự rất áy náy với Khương Nguyệt, muốn giải thích rằng anh không hề bận,sau này sẽ đảm bảo mang bữa sáng đến cho cô đúng giờ.
Nhưng miễn là sớm hơn và đừng để cho Côn Tế biết.
“Viết sách đương nhiên phải vội! Em hiểu! Em hứa sau này sẽ ăn cơm đúng giờ!” Khương Nguyệt bày tỏ rằng cô ấy luôn hiểu và thông cảm cho anh với bất kỳ chuyện gì.
Hứa Khuynh Tích rũ mắt, trìu mến mà hôn lên trán Khương Nguyệt một cái.
Trong lòng không kìm được cảm giác vô cùng áy náy, có quá nhiều chuyện anh giấu mà Khương Nguyệt không biết đến mà anh cũng không biết mình nên mở miệng nói như thế nào cho cô hiểu.
“Tích Tích! Anh vẫn còn nhớ buổi concert Châu Kiệt Luân vào tối nay chứ?” Khương Nguyệt ngẩng đầu lên,dùng ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh “Vậy....hôm nay anh có mang vé đến không?”
“Có mang theo.” Hứa Khuynh Tích đưa tay xoa mặt Khương Nguyệt.
“Yo,bạn trai Tích Tích của tôi là tốt nhất!” Khương Nguyệt hô hào,đặc biệt vô cùng thỏa mãn mà cong cong khóe môi.
Hứa Khuynh Tích nhìn khuôn mặt tươi cười của Khương Nguyệt, trong lòng như có rất nhiều ánh sáng ấm áp.
- ----
Ánh sáng?
Côn Tế ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào trang chủ Weibo Hứa Khuynh Tích đã lâu chưa đổi mới. Tin tức mới nhất là hơn hai tháng trước, anh đăng một bức ảnh chụp Khương Nguyệt tươi cười để kỉ niệm ngày đầu hai người bên nhau, kèm theo dòng chữ “Tại sao tôi lại thích em?”
Côn Tế nhìn dòng chữ vô cùng chói mắt kia thì bật cười lạnh lùng.
Trên đời này thứ mà cô chán ghét nhất chính là nụ cười có quá nhiều ánh sáng đó.
Bởi vì nó quá rực rỡ,một kẻ sống lâu trong bóng tối như Côn Tế,sớm đã không cần nữa.
Cô thoát khỏi trang chủ Weibo mà mình chưa từng theo dõi,sau đó liếc nhìn thời gian.
Tám giờ rưỡi tối, Hứa Khuynh Tích vẫn còn ở ngoài chưa về.
Anh đi nơi nào, cô biết nhưng chính là cố tình không hiểu, dối lòng việc Hứa Khuynh Tích bồi bạn gái đi hẹn hò.
Không thể nghĩ nữa, Côn Tế cố nén nước mắt, nỗ lực mở to trợn mắt.
Để làm một mặt poker chuẩn, nếu bạn không muốn cho ai xem thì ít nhất bạn phải tự dối lòng mình trước không phải sao?
Côn Tế đem đồ vật bên cạnh tùy ý xé nát vài cái, nắm chặt mảnh nhỏ trong tay, ở thùng rác dừng một chút rồi buông tay.
Lại bị hỏng một lần nữa.
Thuận tay cầm hộp thuốc lá đang đặt trên bàn trà rồi đi ra cửa.
“Gâu!” kk nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Côn Tế, tỏ vẻ như nó muốn biết cô sẽ đi đâu.
“Đi ra ngoài hít thở vài vòng.” Côn Tế thay giày, cầm lấy chìa khóa xe.
“Gâu gâu gâu!” kk cọ cọ đùi Côn Tế.
Côn Tế rũ mắt nhìn kk.
“Đi thôi.” Cô tìm dây kéo từ trong ngăn tủ giày giúp nó mang lên, mở cửa cho nó ra ngoài trước rồi mình mới theo sau.
“Gâu gâu!” kk sau khi đi ra ngoài liền ngồi xổm xuống, hưng phấn nhìn cô sủa.
Xe Côn Tế là chiếc Land Rover có thiết kế to lớn, kk ở phía sau ngồi đặc biệt thoải mái, đuôi quẫy quẫy,ánh mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Côn Tế hạ cửa kính xe xuống, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo yếm màu đen, gió mát cuối hè tràn vào khiến nhiệt độ ấm áp trên da thịt cô trở nên lạnh lẽo.
Cô lái xe lang thang không có mục đích trên đường,lúc đi ngang qua tiệm tạp hóa cũng không có ý muốn dừng lại, bởi vì, hôm nay cô không muốn mở cửa nó chút nào.
Đi một vòng, xe vẫn dừng ở nơi mà cô định đến tối nay -- Trung tâm thể thao Olympic, nơi Châu Kiệt Luân sẽ tổ chức concert vào tối nay.
Cách Trung tâm thể thao Olympic không xa, Côn Tễ ngồi ở trong xe, ánh đèn bên ngoài tùy ý hắt vào mặt cô có chút mê ly mà bên tai là tiếng fan hò hét nhiệt tình hoan hô.
Cô mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc đen rồi bỏ vào miệng, nghiêng đầu châm thuốc.
Rất nhanh mùi hương cay nồng của thuốc lá nhanh chóng tràn vào khắp hơi thở, Côn Tế nôn một làn khói thuốc, sương khói chập chờn ở trước mặt lập tức khiến hai mắt cô trở nên mơ hồ.
Lúc này buổi biểu diễn đã bắt đầu chuyển sang bài 《Chiếc áo len đen》, gió lạnh mang theo khúc nhạc dạo đầu phiêu phiêu tiến vào trong xe.
Nhạc cổ điển và sự cô đơn giờ đây gần như hợp lại bổ sung cho nhau, Côn Tế dùng ba cái đầu ngón tay trái cầm lấy thuốc lá đến bên miệng hút rồi thả ra.
“Có lẽ mưa chẳng ngừng
Chiếc áo len đen... cất giấu nơi đâu”
Côn Tế theo tiếng hát Châu Kiệt Luân làm ra khẩu hình rồi chua xót cười, quay đầu lại xem kk ở phía sau, nó cũng lười biếng híp mắt ngồi xuống ghế.
Côn Tế hạ yên xe nằm trên đó, vừa lặng lẽ nghe bài hát vừa phun ra một làn khói, sau đó lại nhìn từng sương khói tiêu tán ở trước mắt.
Chờ tất cả bài hát đêm nay kết thúc, Côn Tế mở to đôi mắt mờ sương, lại châm thêm một điếu thuốc khác khiến bản thân tập trung hơn rồi sẽ lái xe về nhà.
Đợi cho một làn khói tan biến lần nữa, lọt vào mí mắt là hai người đang thân mật ôm nhau phía trước cách đó không xa.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng, trái tim Côn Tế đột nhiên co rút,đồng tử phóng to tiện đà còn cười lạnh một tiếng “Haha, trách không được... Thật, là, trùng hợp.”
Côn Tế nhìn hai người, lại bật cười một tiếng, bày ra biểu tình không sao cả mà khởi động xe.
May mắn là cô không tiến vào, nếu không ngay cả giọng hát của Châu Kiệt Luân không thể ngăn cản được cảm giác ghê tởm đó.
- -------