Cuối cùng Bạch Khải Gia vẫn gọi lẩu cay, đồ ăn được đưa lên, anh nhanh tay chụp ảnh và hỏi Tần Ca: “Em không chụp à?”
Tần Ca cũng khá tò mò: “Cậu cũng dùng weibo à?”
Bạch Khải Gia nhướn mày: “Em đùa à? Follow đi.”
Tần Ca lắc đầu: “Không, mình không dùng weibo.”
Sau đó cô cầm đũa lên chuẩn bị ăn. Bạch Khải Gia ngăn cản: “Em chờ một chút.”
Anh đứng dậy tìm nhân viên lấy một cốc nước, đặt vào tay Tần Ca. Tần Ca nhìn là hiểu, xụ mặt, anh nhoẻn cười và trở lại chỗ ngồi của mình.
Trong nhà hàng sáng trưng, hai người ngồi ở một bàn nhỏ gần cửa sổ, lúc đầu thì ngồi đối diện nhau, ở giữa là một nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Tần Ca nhìn người đối diện vài lần xuyên qua làn hơi nước, anh cũng không ăn được cay, trong chốc lát miệng đã đỏ bừng, ăn một miếng lại uống một ngụm coca lạnh. Tần Ca vui vẻ, tâm trạng khoái trá ăn lẩu không cay của mình, bỗng cảm giác bên người có gì đó, ngẩng đầu thì thấy Bạch Khải Gia đã đổi chỗ, ngồi xuống cạnh cô, thu hết nụ cười của cô vào mắt.
“Cậu…” sao ngồi gần vậy…
Bạch Khải Gia hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Tần Ca gật đầu: “Quả thật thế.”
Bạch Khải Gia uống thêm một ngụm coca, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, sau đó hỏi: “Tiểu Ca, có phải em suy nghĩ cho anh không? Thật ra em không cần lo lắng chuyện đó.”
Tần Ca nghe hiểu, đây là lần đầu tiên họ nói về chuyện đó, kể từ lần đi ngắm hoa anh đào. Trong quán lẩu ầm ĩ, cô nói ra ý nghĩ của mình: “Là chính mình không muốn truy cứu, vừa nghĩ tới chân mình có thể là sự cố chữa bệnh thì tâm trạng mình sẽ rất tệ, mình sẽ không nhịn được mà oán giận, tức giận, không cam lòng. Mình không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, không muốn suy nghĩ này phá hủy cuộc sống của bản thân. Mấy năm nay, mình vẫn biết ơn, may là mình vẫn có thể sống.”
“Hơn nữa, cậu cũng biết là mình không muốn người khác biết mình bị bệnh mà. Không muốn mọi người khinh thường bố mẹ mình, không muốn bố mẹ cảm thấy áy náy. Từ rất lâu rồi mình đã nghĩ mình mắc phải căn bệnh này, có lẽ là do không muốn trải qua cuộc đời bình thường nên mình cố gắng làm việc, không giống mọi người sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, song có lẽ người khác cũng hâm mộ cuộc sống của mình. Người bình thường từ 20 đến 30 tuổi không thể không yêu ai đó, nhưng cho dù mình không kết hôn thì làm bạn cả đời với bố mẹ cũng rất tốt.”
“Em có thể ở cùng họ đến hết đời, nhưng họ không thể ở cùng em cả đời.” Bạch Khải Gia nói.
“Ừ, đúng là vậy! Nhưng chuyện sau này chờ sau này hẵng nói.” Tần Ca xoay chiếc thìa, trên mặt có vẻ tuyệt vọng. Cô thật sự đã từng nghĩ đến việc này, bố mẹ mất, cô phải làm sao đây? Một mình cô sống trên đời, nên sống như thế nào?
Tần Ca ngẩng đầu nhìn Bạch Khải Gia, nụ cười như ngày đó dưới tàng cây anh đào khi cô nói câu “Mình biết.”
Cô nói: “Dù sao họ cũng không còn trên đời.”
“Em…” Bạch Khải Gia không thể tin được: “Không phải là em muốn đi theo…” cùng chết đấy chứ?
Tần Ca xoa xoa mũi, không nói gì. Trước kia cô từng nghĩ như vậy, nhưng từ khi gặp lại anh, cuộc sống của cô thay đổi rất nhiều.
Bạch Khải Gia nắm chặt lấy tay cô, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra một cách dễ dàng, bởi anh có thể hiểu cô. Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người. Phải không còn sự lựa chọn nào khác mới phải đưa ra quyết định này, anh có thể hiểu.
Tần Ca vẫn cười, còn khuyên anh: “Người sống trăm tuổi cuối cùng vẫn về với đất, mọi người đều giống nhau, mình chỉ muốn mỗi ngày trôi qua dễ dàng, thế là đủ.”
Bạch Khải Gia cảm thấy đôi khi cô gái này trở thành một người anh không biết.
Tần Ca nói: “Bạch Khải Gia, chuyện kia sau này cậu đừng nhắc lại nữa, tuy bây giờ xem lại thì thấy dùng thuốc quá liều nhưng cậu có thể chắc chắn 100% là chân mình do lần dùng thuốc đó không? Lúc ấy nằm giường bên cạnh cũng là bệnh nhân của trưởng khoa Vu, khi mình đi tái khám có gặp người đó, cũng không có gì không ổn.”
“Tên là gì?”
“Quên rồi.” Cô không quên, chỉ là không muốn làm anh phiền lòng. “Ôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta ăn đi.”
Bạch Khải Gia đưa cho cô đĩa rau, chờ nước dùng chuyển thành màu đỏ thì đứng lên đổi nước cho cô. Tần Ca cũng thành thật, anh không ở đó, cô cũng không ăn vụng đồ ăn trong nồi, khi uống nước cô phát hiện mấy cô gái bàn bên đang nhìn mình, cô chớp mắt mấy cái, cảm thấy rất kỳ lạ.
Bạch Khải Gia vớt được một viên thịt liền để vào bát cô, nước dùng cay và dầu mỡ dính vào tay áo anh. Tần Ca kéo tay anh, dùng khăn giấy lau, anh cũng không quan tâm, đẩy bát cô: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, hình như em thích ăn cái này.”
Tần Ca nhìn, quả thật là cô thích ăn thịt viên.
Cô hơi đỏ mặt, quên không uống nước, cúi đầu ăn khiến khuôn mặt nhỏ nhặt bị cay đến đỏ bừng, Bạch Khải Gia uống coca lạnh, nhìn cô mỉm cười.
Năm họ tốt nghiệp, thịt nướng rất được ưa thích, chủ quán sẽ đặt bên vỉ nướng một nồi lẩu để họ có thể ăn hai món cùng lúc. Lúc ấy còn một viên thịt cuối cùng, cô và Trương Tiểu Hải vì tranh nhau viên thịt này mà chơi từ domino thành ngữ sang kéo bao búa. Trương Tiểu Hải rất may mắn, chơi lần nào cũng thắng. Cô chơi xấu, đòi đấu lần nữa. Sau đó không biết là ai nhanh tay, thả viên thịt vào nồi, chờ cô và Trương Tiểu Hải quyết đấu xong, nhận mệnh nhường cho cậu ấy thì phát hiện viên thịt đã chín đang nằm trong bát cô.
Sau đó, cô cười điên đảo, vừa cảm thán mình nhân duyên tốt vừa ăn, khiến Trương Tiểu Hải hận nghiến răng nghiến lợi, nói một câu: “Đừng để ông biết là ai làm!”
Thì ra… là anh.
Thật ra bị cảm cũng không có khẩu vị gì, ăn một lát Tần Ca nói mình no rồi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Bạch Khải Gia, cô nhất thời tức giận, người này không ăn cứ ngồi nhìn cô làm gì! Cô bị cay đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn xinh lắm à?!
“Mình đi toilet.” Tần Ca nói.
***
Tần Ca dựa vào bồn rửa tay, mấy cô gái vừa rồi đi ra từ phòng bên cạnh, cô đứng lui sang một bên, có cô gái nói với cô: “Bạn trai chị đẹp trai quá!”
Tần Ca lắc đầu: “Không phải, em hiểu lầm rồi.”
Cô nữ sinh kia tròn mắt: “Vậy là anh ấy vẫn chưa tỏ tình sao ạ? Nhưng vừa rồi anh ấy nói chị là bạn gái anh ấy.”
Nói xong còn quay sang nhìn các bạn, nhóm bạn cũng gật đầu. Mấy cô gái đều nhìn Tần Ca đầy hâm mộ, Tần Ca hong khô tay xong chuẩn bị ra ngoài. Cô gái kia hỏi cô: “Chân chị làm sao vậy?”
“Bị trật.”
“Thế nên anh ấy mới để chị chờ trong xe, còn mình đi xếp hàng, anh ấy rất săn sóc đấy.”
Tần Ca cùng các cô bé đi ra ngoài, Bạch Khải Gia đứng ở cửa toilet, thấy cô đi ra thì đi đến đỡ lấy cô. Thật ra chỉ vài bước chân nhưng anh vẫn chờ ở đây. Tần Ca nhỏ giọng nói: “Tự mình đi được.”
Bạch Khải Gia như là đang nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh, đáp: “Anh biết em có thể đi được.”
Tần Ca lại nghe đám nữ sinh kia xì xào bàn tán, cô đùa giỡn chọc chọc Bạch Khải Gia: “Có lẽ đến 60 tuổi cậu vẫn có thể thu hút các bà lão.”
Bạch Khải Gia giúp cô ngồi xuống, đưa cho cô một cốc nước lọc và một túi thuốc, nói: “Uống thuốc đi.”
Tần Ca ừ một tiếng, nuốt thuốc. tư thế kia chính là kiểu uống thuốc quanh năm, bỏ thuốc vào miệng, uống nước.
Bạch Khải Gia không đành lòng nhìn nữa, quay sang chỗ khác, lát sau anh mới ngoảnh lại, thấy Tần Ca đứng lên và đang lấy chiếc ví màu hồng nhạt ra.
Nhưng người bán hàng nói hóa đơn đã được thanh toán.
Tần Ca liếc Khải Gia, anh nói: “Em mời, anh trả tiền.”
Tần Ca cất ví đi: “Dù sao mình cũng mời rồi.”
Họ đi ra khỏi nhà hàng, Tần Ca nói: “Mình muốn về nhà, ngủ.”
Anh mìm môi đồng ý, mở cửa xe cho cô.
Khi xe về đến nơi, Tần Ca mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Bạch Khải Gia lại dừng xe bên ngoài khu chung cư, đúng chỗ lần trước anh dừng.
Tần Ca vừa thấy nơi này da đầu liền run lên, không chút nghĩ ngợi mở cửa xe nhưng Bạch Khải Gia nhanh tay khóa cửa lại.
Anh tắt máy, trong xe cũng tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường xuyên qua tán cây chiếu vào xe, Tần Ca nói: “Bạch Khải Gia, mình muốn về nhà.”
Bạch Khải Gia không nói gì, cúi người giúp cô tháo dây an toàn, Tần Ca nín thở dính sát vào ghế, hai tay sợ đụng vào anh nên giơ lên cao. Bạch Khải Gia ngẩng đầu, đối diện với Tần Ca, dây an toàn vẫn chưa được tháo, anh dùng chóp mũi cọ vào mũi cô.
Trong lòng Tần Ca nổ bùm một tiếng, nhưng không có nơi để trốn.
Bạch Khải Gia buông tay ra, chống xuống ghế, giam Tần Ca trong ngực mình. Mặt anh từ từ cúi xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Tần Ca; cô rơi vào đó, bị ánh mắt anh bao trọn, không thể động đậy được. Bạch Khải Gia há miệng ngậm môi trên của cô, rất rất nhẹ, nhưng lại lay động được trái tim Tần Ca.
Tần Ca dùng bàn tay cứng ngắc che miệng lại, nói: “Mình bị cảm đấy.”
Bạch Khải Gia trân trọng hôn Tần Ca cách bàn tay ấy, nụ hôn của anh truyền từ mu bàn tay xuống bụng cô, bụng cảm thấy rất nhột, Tần Ca vặn vẹo song lại bị anh giữ chặt eo. Anh nói: “Ngoan một chút, đừng cử động, đừng nói gì cả.”
Sau đó, anh nhấc tay cô ra, hôn lên môi cô, sợ cô bị nghẹt mũi không thể thở nên anh cũng không dám hôn quá sâu, chỉ mút môi cô, nhìn thì nhẹ nhưng lại làm trái tim Tần Ca chấn động.
Anh hôn, tay đặt ở gáy Tần Ca, ôm eo cô rồi kéo cô về phía mình. Sau đó thử dùng đầu lưỡi dò xét bên trong. Tần Ca bỗng nhiên nắm chặt áo anh, dường như là bị dọa. Anh trấn an cô bằng cách xoa xoa gáy cô, mỗi lần hôn cô gái này đều sợ hãi như vậy.
Chưa từng có người khiến anh đau lòng như vậy.
Trong lòng không muốn buông cô ra, muốn ở bên cô mãi mãi, cùng cô đến nơi cô muốn đến, làm việc cô muốn làm, cho dù nhiều năm sau bố mẹ cô mất, chỉ cần cô quay đầu là có thể thấy anh vẫn luôn ở đó.
Nếu có thể, anh nguyện dùng tuổi thọ của mình đổi lấy sự bình an khỏe mạnh cho cô.
“Cậu làm sao vậy” Tần Ca run run hỏi.
Anh thì thầm: “Biết em bị cảm mà cũng biết em khó chịu nên không muốn ra ngoài, nhưng anh rất muốn gặp em, mang thuốc đến cho em thì anh mới an tâm được.”
Các đốt ngón tay của Tần Ca trở nên trắng bệch, cảm thấy được nhiệt độ của tay anh, mùi hương của anh, sự mềm mại của đôi môi anh.
***
“Lần trước em rất thận trọng khi nói với anh việc đó, lần này đến lượt anh nói với em, hơn nữa anh chưa từng nói với ai chuyện này, em là người đầu tiên.” Bạch Khải Gia nói xong, lùi về sau một chút, anh chặn tầm mắt của Tần Ca, khiến cô chỉ có thể nhìn anh.
“Chúng ta ở bên nhau được không?”
“Em nói em bị bệnh không còn giống như xưa nhưng anh cũng không còn như xưa nữa, Tần Ca ạ.” Anh nói: “Anh có khả năng hơn trước, càng có thể gánh vác mọi chuyện và yêu em nhiều hơn. Anh là bác sĩ, anh rất hiểu cách chăm sóc bệnh nhân như em. Thật ra bệnh này cũng không đáng sợ như vậy, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ đã mười năm, em vẫn sống, tương lai còn nhiều cái mười năm nữa. Tần Ca, anh lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để nói với em chuyện này, anh rất thật lòng, mong rằng em cũng trả lời anh thật lòng.”
“Cậu, cậu cậu cậu…” Tần Ca nói vài chữ ‘cậu’ nhưng không thể nói tiếp được.
Cô vừa nghe được gì?
Yêu?
Cái gì? Yêu?
Sao lại… biến thành yêu rồi?
Nhưng mà vì sao chứ? Không phải lần trước đã nói rõ ràng rồi sao? Vì sao anh còn nói như vậy?
Anh là đồ ngốc à? Vì sao lại thích cô? Ngay cả cô cũng không thích bản thân mình bây giờ.
“Anh yêu em.” Bạch Khải Gia thì thầm từng chữ, mang theo sự sâu lắng và quyến luyến của mười năm.