Sáng hôm sau, một nhóm người khác hôm qua đi kiểm tra phòng bệnh, trưởng khoa Lưu cảm thấy giường số 44 rất quen, sau khi nhớ ra thì cười tủm tỉm, nói: “Bác sĩ Bạch hết ca trực nên đã về nhà nghỉ rồi.”
Nhòm thực tập sinh giật mình nhìn trưởng khoa nói chuyện với không khí, vội vàng lật xem lịch trực rồi nói: “Đúng ạ, bác sĩ Bạch đã trực mấy đêm liền, chiều mai mới đi làm lại.”
Sau khi nói xong, trưởng khoa Lưu nhìn Tần Ca, vẫn cười tủm tỉm: “Chiều mai đó.”
Tần Ca không hiểu ý của ông, chỉ cảm thấy trưởng khoa này rất hiền hòa. Khi ra ngoài, trưởng khoa Lưu còn an ủi một câu: “Đừng lo lắng, không phải bệnh nặng, điều trị từ từ là ổn thôi!”
Sau đó nói thêm: “Có gì không hiểu cứ hỏi bác sĩ Bạch!”
Hôm nay chuông đầu giường bị hỏng, khi đổi chai truyền nước phải đi gọi y tá, Tần Ca không chút hoang mang đi phòng y tá yêu cầu đổi chai truyền, quay người lại liền thấy Bạch Khải Gia đang mặc áo blouse đi đến. Sau khi cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, anh ngẩng đầu lên thì thấy Tần Ca đang đứng bên ngoài.
Tóc cô vẫn còn ướt, chủ động vẫy tay chào anh, cười nói: “Chào buổi sáng, Bạch Khải Gia.”
Bạch Khải Gia nhìn bộ dáng của cô lại nhớ đến mấy năm trước, khi học đại học, Lục Thiên thích một chị khóa trên, dây dưa rất lâu nhưng người ta lại không thích con trai kém tuổi, nhưng đa số con trai tuổi đó đều thích con gái hơn tuổi. Sau khi Lục Thiên thăm dò được sở thích của mình liền có chút đắc ý của con trai, hỏi anh: “Tiểu Bạch, cậu thích kiểu con gái thế nào?”
Khi đó, anh không quan tâm lắm nhưng trong lòng vẫn có kiểu dáng đại khái.
Ừm, tóc dài, im lặng ngồi trước giá vẽ, khi xoay người tẩy nét vẽ tóc sẽ trượt khỏi vai, cẩn thận dùng ngón tay không dính màu nước vén tóc ra sau tai, lộ ra huyệt thái dương và đuôi lông mày, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ, đuôi lông mày nhạt gần như không có màu sắc, khi được ánh nắng chiếu vào liền trở thành lông xù rực rỡ.
“Không phải là cậu được nghỉ à?” Tần Ca đi về phía anh.
Anh nói: “Hôm nay làm vật lý trị liệu cho bố em.”
Tần Ca giật mình, thấy anh đã thay quần áo, trên người còn có mùi sữa tắm. Cô hỏi: “Cho nên là đặc biệt tới đây?”
Anh không trả lời, ngược lại sờ mái tóc còn ướt của cô, nói: “Đi, tôi tìm cho em cái máy sấy tóc.”
Tần Ca bị Bạch Khải Gia dẫn vào phòng trực ban, anh cắm điện mấy sấy rồi đưa cho cô, nói: “Của y tá Diệp.”
Tần Ca cũng sợ để tóc ướt sẽ bị cảm, nói cảm ơn rồi dùng. Tóc cô dài, công suất máy sấy nhỏ, chỉ có thể vừa soi gương trên tường vừa cố gắng sấy từng chút một, Bạch Khải Gia đứng sau im lặng chờ.
Không lâu sau, Tần Ca tắt máy, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Bố.”
Bạch Khải Gia tiếp nhận máy sấy, thấy cô thuận tay vén tóc, lộ ra đuôi lông mày nhợt nhạt. Anh lẳng lặng nhìn, nghe cô nói: “Con có đi đâu đâu, bố đừng lo, con lập tức quay lại.”
Anh thản nhiên cười, lúc nào chú Tần cũng lo lắng cho cô gái nhỏ này.
“Mình phải quay lại, bố mình vừa gọi.” Tần Ca vừa quay đầu liền thấy anh đang cười một cách thản nhiên, cũng xuất phát từ nội tâm. Cô hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Bạch Khải Gia lắc đầu, sờ mái tóc đã khô một nửa của cô, nói: “Mau quay lại đi thôi.”
***
Thật ra bố Tần gọi Tần Ca trở lại là có chuyện rất lớn, mẹ Tần hầm canh chân giò đỗ cô ve mà cô thích nhất. Tần Ca vừa đi vào liền thấy bố mình lời ngon tiếng ngọt: “Vợ tôi thương tôi lắm, ăn gì bổ nấy, bây giờ chân giò là bổ nhất!”
Mẹ Tần chọn những chỗ ngon cho Tần Ca: “Đây là bồi bổ thân thể cho con gái, ông chỉ ăn ké thôi, đừng cảm thấy mình quá quan trọng, Tiểu Ca chăm sóc ông rất vất vả. Nào, con gái, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Bố Tần cũng không để ý, vui tưới hớn hở dặn: “Con gái, cẩn thận nóng, ăn nhiều một chút!”
Mẹ Tần còn mang theo một bát tương ớt nhỏ để Tần Ca chấm, chú Vương giường bên nói giỡn: “Thức ăn nhà anh ngon thật, vợ em không nấu ngon như chị.”
Mẹ Tần vừa nghe, đang muốn chia cho ông một chút, lúc này vợ chú Vương, cô Trần đi mua bánh quẩy sữa đậu nành trở lại, nghe thấy cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Còn lải nhải thì ngay cả bánh quẩy ông cũng không được đút đâu.”
Cô Trần béo béo, bình thường còn ăn nhiều hơn chú Vương, mẹ Tần đưa một bát canh qua, nói: “Em cho ông ấy anh lót dạ đi, cần có đủ dinh dưỡng, già rồi ăn bánh quẩy cũng không tốt.”
Cô Trần cảm ơn, nói: “Chị không biết chứ, em nấu canh ông ấy chê không ngon, lại tốn thời gian, còn không bằng đi mua canh bên ngoài cho xong.”
Mẹ Tần rất không thích đồ ăn bên ngoài, nghe vậy liền chau mày nhưng cũng không nói nhiều, biết cô Trần cũng không nghe. Tần Ca cầm bát đi đến cạnh bà, đút cho bà một thìa đỗ cô ve.
Hôm nay, bác sĩ Bạch không đeo khẩu trang, bác sĩ y tá và bệnh nhân khoa chỉnh hình đều bàn tán về bác sĩ đẹp trai kia. Anh dẫn y tá Diệp đi cùng, nói hôm trước tiên đừng truyền nước bệnh nhân giường 44, buổi sáng anh muốn làm vật lý trị liệu, để đến trưa hãy truyền nước. Y tá Diệp nói chuyện với anh không dám nhìn thẳng, cảm thấy dường như mình biết hơi nhiều, lại không dám chắc.
Đây là lần thứ hai Tần Ca bị anh bắt gặp đang cầm bát to ăn, hơi ngượng ngùng lau miệng, bác sĩ Bạch ngửi ngửi, nói: “Rất thơm.”
Mẹ Tần rất khiêm tốn: “Đâu có đâu có, tùy tiện nấu thôi.”
Anh vẫy tay với Tần Ca, Tần Ca buông bát đi đên bên cạnh anh, nghe anh nói: “Sáng nay bố em sẽ không truyền nước, chờ vật lý trị liệu xong rồi truyền.”
Y tá Diệp đứng một bên nghĩ: Những lời này tôi sẽ nói với Tần Ca, vì sao anh phải nói chứ?
Lúc này, bố Tần mới nhìn thấy vết rách trên miệng bác sĩ Bạch, thân thiết hỏi: “Ôi, cậu làm sao vậy?”
Bác sĩ Bạch nhìn Tần Ca, Tần Ca: “Chắc là nóng trong!”
Bác sĩ Bạch thản nhiên trả lời bố Tần: “Đúng là nóng trong.”
Tần Ca thấy anh tin, liền đổi đề tài: “Làm vật lý trị liệu trong phòng sao? Bác sĩ nào thực hiện?”
Bác sĩ Bạch nói: “Em ăn đi, để tôi đưa chú đi.”
Tần Ca không ngờ anh sẽ tự mình đẩy bố cô sang phòng khám nhỏ đối diện để làm trị liệu. Cô hỏi: “Hình như phòng vật lý trị liệu ở tầng ba?”
“Người xoa bóp tầng dưới đều làm theo hợp đồng, được cử tới đây sau khi tốt nghiệp, không có kinh nghiệm, làm mấy bệnh nhân bị nặng thêm. Toàn khoa chỉnh hình đều biết, không có việc gì cũng đừng đi tìm rắc rối.”
Tần Ca nháy mắt mấy cái: “Cậu lừa mình hả?”
Bác sĩ Bạch đỡ bố Tần nằm sấp trên giường, quay đầu nhìn cô một cái: “Không lừa em.”
Bố Tần dạy con: “Tiểu Ca, không được nói với bác sĩ Bạch như vậy.”
Bác sĩ Bạch khoan dung độ lượng: “Không sao đâu ạ.”
Tần Ca cảm thấy không ổn, thừa dịp anh làm việc, liền đi một vòng xuống tầng dưới. Trước kia cô chưa bao giờ đến phòng vật lý trị liệu tầng ba, vừa đi vào liền trợn tròn mắt,… Sao lại hỗn loạn như chợ thế này?
Hai hàng giường nhỏ, bệnh nhân cởi quần áo nằm trên giường, chờ số lượng người xoa bóp không nhiều lắm đến làm cho mình, nói như Bạch Khải Gia vẫn còn tốt chán, một giờ xoa bóp biến thành nửa giờ, còn lại nửa giờ hơ đèn hoặc huân ngải, bên trong phòng bầu không khí rất kém, thậm chí còn có bệnh nhân không có giường phải xếp hàng chờ trên hành lang.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ca xoay người xuống lầu.
Trong phòng khám nhỏ trên tầng bốn, điều hòa sưởi ấm, bố Tần cởi áo nằm cũng không thấy lạnh, sau khi làm ấm tay, bác sĩ Bạch bôi thuốc rồi xoa bóp dọc xương sống, xoa dịu sương sống hai bên đang căng cứng. Bố Tần bị đau hừ hừ, nhưng đau rất thoải mái, nói: “Bác sĩ Bạch, chính là chỗ đó.”
Đó là vị trí bên trên eo, là nơi bố Tần bị lệch xương, dùng ngón tay ấn vào liền ảnh hưởng đến kinh mạch trên đùi, bố Tần lại hừ hừ: “Ôi, chân chú bị tê rồi!”
Bác sĩ Bạch mím môi, chú ý chỉnh sức lực, nghĩ rằng Tần Ca chịu đau tốt hơn bố cô.
Bố Tần lúc đầu còn hừ hừ nhưng sau đó cũng quen, dần dần yên lặng, chỉ cảm thấy thắt lưng khó chịu nhiều năm có cảm giác được khai thông, cả cơ thể đều thấy sảng khoái. Tần Ca đi ra ngoài một chuyến, khi quay lại xách theo một chiếc túi, phòng khám nhỏ đóng cửa, cô đợi bên ngoài, trưởng khoa Lưu đi kiểm tra phòng bệnh thấy, dừng lại hỏi cô: “Cháu làm sao vậy?”
Tần Ca không biết việc Bạch Khải Gia tự mình trị liệu cho bố cô có phù hợp với nội quy bệnh viện không, chỉ có thể cười cười nói đang chờ người. Một giờ sau, Bạch Khải Gia đẩy bố Tần đi ra, vẻ mặt bố Tần đỏ bừng, thoạt nhìn khí sắc tốt lên không ít, Tần Ca đi qua hỗ trợ đẩy xe lăn. Bố Tần khoát tay: “Không cần, tay bố không làm sao, tự bố có thể đẩy được, bác sĩ Bạch, cảm ơn cháu!”
Tần Ca đưa chiếc túi cho anh, nhìn trán anh thấm mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Anh đưa tay ra nhận, năm ngón tay đều đỏ bừng, nhưng anh không quan tâm. Tần Ca đột nhiên nhớ ngày đó, anh xoa bóp chân cho cô, ngón tay anh cũng dài, nhỏ và đẹp như phần lớn các bác sĩ, móng tay cái có màu hồng nhạt, khớp xương thẳng tắp, bởi vì làm việc trong nhà nên rất trắng.
Bạch Khải Gia lắc lắc cái túi, cũng nói: “Cảm ơn.”
Tần Ca đột nhiên cảm thấy từ “cảm ơn” này không dùng như vậy.
“Cậu mau về nghỉ ngơi đi!” Cô nhìn mắt anh nhiềm tơ máu, nhịn không được thúc giục.
“Ừm.” Anh gật đầu, nhưng không động đậy.
Tần Ca sợ làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của anh, xoay người đẩy bố Tần đi. Bác sĩ Bạch nhìn theo bóng dáng cô vừa cười vừa lấy táo từ trong túi ra. Trưởng khoa Lưu không biết đứng đâu nhìn lén nãy giờ, đi đến với vẻ mặt lãnh đạo nghiêm túc: “Tiểu Bạch à, dạo này tra xét nghiêm, không được nhận quà của bệnh nhân đâu.”
Bác sĩ Bạch bình tĩnh: “Cô ấy thì không tính.”
“Không tính cái gì? Không tính là người nhà bệnh nhân? Vậy thì là gì?” Trưởng khoa Lưu vô cùng tò mò.
Nhưng bác sĩ Bạch không nói, xách hoa quả đi mất. Để lại mình trưởng khoa Lưu đứng xoa tay: “Hấp dẫn đây!”
*
Lục Thiên hôm nay cũng được nghỉ, cầm chìa khóa xe đi lên đón người, trên đường nhanh tay nhanh chân giành được quả táo kia, cắn một miếng…
“A a a a a cứu mạng, giết người, mau báo cảnh sát!”
Nhóm thực tập sinh chỉ có thể yên lặng đứng bên ngoài phòng nghỉ, coi như không thấy cảnh bác sĩ Bạch hành hung.
“Mẹ nó, Tiểu Bạch, cậu không ngủ ba ngày mà vẫn còn sức đánh tôi! Cậu còn đánh nữa tôi sẽ không đưa cậu về nhà…”