Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 55: Chương 55




Chương 55: PN2 Về Noãn Thu: Noãn Thu làm sao tóm chồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Pu: Noãn Thu, Tiêu Trình đều đã lớn mình nên đổi xưng hô

Lúc Noãn Thu còn rất nhỏ, y đã biết y thích Tiêu Trình, sau đó liền luôn kỳ vọng nhanh lớn lên chút, nhưng đến lúc y ngày càng lớn, Tiêu Trình ngược lại bắt đầu trốn tránh y.

Đến lúc y đến tuổi có thể xuất giá, Tiêu Trình càng là tránh không gặp y, lúc nhỏ Tiêu Trình còn ở trong nhà, nhưng từ sau khi hắn được Tiêu gia nhận về, đã không ở cùng họ nữa.

Mắt thấy ngày càng nhiều ông mai vào Tiêu phủ dắt mối cho Tiêu Trình, Noãn Thu miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại rất sốt ruột, nhưng y lại không biết nên làm sao mới có thể làm Tiêu Trình đối mặt với họ.

“Ca, nếu là thật thích Trình ca, không bằng bảo phụ thân nghĩ cách đi! Trình ca đã 30, có lẽ không lâu nữa, ông mai kia sẽ chọn được phu lang như ý cho hắn!”

Tiểu nhi tử của Phó Vọng Niên Phó Vệ Khưu thấy ca mình mặt ủ mày ê như thế, cũng muốn giúp y đưa ra chút chủ ý, nghĩ ca ca từ nhỏ đã thích Trình ca kia, nhưng Trình ca thì sao, cũng không cho ca ca một câu trả lời, thật là có chút nhìn không nổi nữa.

Noãn Thu khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “A Khưu, nói xem Trình ca có phải không thích ta không?”

“Cảm thấy hẳn là thích đi, nhìn hắn vừa nhắc đến ca liền nhu tình đong đầy trong mắt, mắt sáng đều nhìn ra được hắn hẳn là thích ca a!” Phó Vệ Khưu bóc một trái nho trong đĩa lên, sau đó nhàn nhã ném lên miệng hứng chính xác.

“Đừng chỉ biết ăn a, giúp ta nghĩ cách coi.” Noãn Thu có chút tức giận nhìn đệ đệ, y kéo nó đến là làm quân sư, nó sao chỉ biết ăn a!

Vệ Khưu lại ném một trái nho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Nếu không, ca kêu a cha làm cho một cái đại hội chiêu thân, Trình ca khẳng định sẽ đến tham gia, như vậy chuyện này cũng liền giải quyết.”

“Vậy nếu hắn không đến, không phải bị gả cho người khác sao?” Noãn Thu lo lắng nhìn Vệ Khưu, tuy cách chiêu thân này hình như rất được, nhưng nếu Trình ca không đến, vậy y làm sao đây?

“Cái này yên tâm, Trình ca không đến, cũng không quy định nhất định phải gả người khác a, lúc đó nói không tìm thấy người thích hợp, hoặc là tìm một lý do khác không phải được rồi, chuyện này cứ để ta, ca, không cần lo lắng.”

“Như vậy được không? Sẽ làm người khác nói chúng ta không phải thật lòng muốn chiêu thân không?” Trong lòng Noãn Thu có chút tán đồng lời của Vệ Khưu, nhưng lại lo này sẽ làm người khác cảm thấy a cha nói lời không giữ lời.

“Chính bởi vì là thật lòng chiêu thân, vậy không tìm được người thích hợp cũng là bình thường a, có duyên hay không có duyên, cũng không thể dựa vào một lần chiêu thân liền có thể quyết định a!”

Hai huynh đệ lập tức nhỏ giọng thảo luận tối nay nên thuyết phục a cha và cha thế nào, để họ đáp ứng chuyện này, Vệ Khưu đầu óc linh hoạt, rất nhanhh liền nghĩ ra một cách hay.

Hôm sau, trong thành Vinh Đô liền lưu truyền Phó Noãn Thu con của Phó lão bản Tri Vị Lâu muốn tổ chức thi đấu trù nghệ chiêu thân, thanh niên vừa đến tuổi thành hôn mọi nhà sau khi nghe nóng lòng muốn thử, rất mong đợi thi đấu chiêu thân sắp đến này.

Còn có vài người lén lút hỏi hỏa kế của Tri Vị Lâu, Phó tiểu công tử thích món ăn vị gì, hoặc là thích ăn món nào, hỏa kế bị hỏi đến rất không kiên nhẫn, vậy mà muốn từ trong miệng họ moi ra thông tin, cũng không nhìn xem đó là tiểu công tử nhà ai.

Mấy hỏa kế đó không nói hai lời dập cửa không tiếp, họ sẽ không để mấy kẻ trải qua phương thức như vậy thắng cuộc thi, tiểu công tử là bảo bối của lão bản họ, tuy họ luôn không biết bảo bối quý nhất của lão bản là ai.

Trong thư phòng Tiêu phủ, Tiêu Trình im lặng nghe xong tin tức hạ nhân mang đến, giọng trầm thấp chỉ nói một tiếng “Lui xuống trước đi!” Hạ nhân kia liền cung kính lui ra ngoài.

Tiêu Trình buông bút lông trong tay, im lặng nhìn cái tên viết trên giấy tuyên thành, sau đó siết chặt hai nắm tay, trù nghệchiêu thân sao, sư phụ vậy mà sẽ đáp ứng y làm loại chuyện này?

Năm ngày sau, chính là ngày thi đấu trù nghệ chiêu thân, lúc này thật nhiều thanh niên chưa thành thân không có đối tượng, đương nhiên còn có mấy đại thúc lớn tuổi đều muốn nghênh đón thi đấu lần này, lúc này, con đường trước Tri Vị Lâu đã vây đầy quần chúng.

Tiêu Trình mặc một thân áo xám không nổi bật, im lặng trốn trong đám người, nhìn đám đông nhộn nhịp, sắc mặt rất là không tốt, không ngờ sư phụ còn thật đưa ra cách chiêu thân như vậy.

Hắn đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm mấy thanh niên bên cạnh, mấy thanh niên kia như là cảm nhận được tầm mắt của hắn, cũng trừng lại hắn một cái, này là ai cũng đều có thể tham dự a, họ mới sẽ không ngu ngốc bỏ qua cơ hội này.

Chỉ thấy Phó Vọng Niên từ tầng hai to giọng nói hướng mọi người: “Hôm nay tiểu nhi Noãn Thu muốn ở đây cử hành thi đấu chiêu thân, phương pháp rất đơn giản, chỉ cần người so tài có thể nấu ra một món con ta hài lòng, con ta liền sẽ chính miệng đồng ý hôn sự này, nhưng trước đó, Phó mỗ có mấy điểm sau đây muốn nói rõ trước.”

“Phó lão bản, ngài mau nói đi, bọn ta đều đang chờ đây!” Nhóm thanh niên nóng lòng muốn thử đứng trước lâu vội vàng la to, ai không biết Noãn Thu kia là một tiểu công tử dịu dàng hiền thục, nếu có thể lấy được phu lang như ý như vậy, thật là không còn đòi hỏi gì hơn.

Phó Vọng Niên khẽ nhíu mày, sau đó mới từ từ nói: “Thứ nhất, tuổi từ 20 đến 23, xin đừng tham dự; thứ hai, trong nhà đã có gia thất, xin đừng tham dự. Hiện tại so tài chiêu thân chính thức bắt đầu, mời theo thứ tự đến chỗ tiểu nhị điền tư liệu, người thích hợp sẽ có người dẫn ra sau bếp.”

Lời vừa nói xong, liền nhìn thấy mấy thanh niên phù hợp điều kiện của Phó Vọng Niên vội vàng đi đến tiểu nhị ở cửa lớn, mà mấy người không phù hợp điều kiện thì không cam lòng thở dài, nếu sinh muộn hoặc sớm mấy năm, nói không chừng chuyện tốt này cũng sẽ đến trên đầu họ rồi.

Trong phòng bao tầng hai, Thanh Dao lo lắng nhìn Noãn Thu từ sau khi vào liền luôn cúi mặt, hỏi: “Tiểu Noãn, thật sự phải làm như vậy sao?”

Noãn Thu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngẩng đầu im lặng nhìn ngoài cửa sổ, lại chưa từng nói gì, Bạch Viên nhìn Noãn Thu, sau đó nói với Thanh Dao: “Thúc thúc yên tâm đi, Trình ca nhất định sẽ đến.”

Y với Noãn Thu là bằng hữu tốt, lúc biết Noãn Thu muốn dùng cách như vậy để xem thử Tiêu Trình có thích mình không, y là có chút lo lắng, nhưng theo y quan sát, Tiêu Trình kia lại là thích Noãn Thu, chỉ là không biết hắn vì sao cứ tránh Noãn Thu.

Nghĩ đến nếu chính y gặp phải chuyện như vậy, nói không chừng y cũng sẽ dùng cách như vậy đi! Cũng không biết ca ca và Vệ Khưu bên kia thế nào.

Vào lúc này, cửa phòng bao mở ra, đi vào chính là ca ca ruột Bạch Huyên của Bạch Viên và Vệ Khưu, Thanh Dao vội vã hỏi: “Thế nào?”

“Cha yên tâm, Trình ca đã báo danh, lúc này đã đến nhà bếp, a cha đang ở nhà bếp thử món, có điều vừa nãy xem vài món, có vài món tám phần mười là rất khó ăn, may mà lúc đầu chưa nói để con đến thử món.”

Vệ Khưu và Bạch Huyên sau khi vào liền từng người tìm ghế ngồi xuống, Vệ Khưu nhìn thấy mặt bàn có ly nước, cũng không hỏi là của ai liền cầm lên chuẩn bị uống.

Bạch Viên lúc này vội vã nói: “Ly đó là của ta a!” Đáng tiếc y nói chậm, Vệ Khưu sớm đã uống nước vào trong bụng.

Vệ Khưu không để ý lắm đặt ly về trên bàn, thờ ơ nói: “Không sao, không phải chỉ là một ly nước sao, lúc nhỏ còn ăn qua rất nhiều bánh ngọt và trái cây ngươi ăn thừa lại!”

Lời của cậu nói vô ý, nhưng mấy người trong phòng bao lại là nghe hữu ý, cậu sao còn giống lúc nhỏ không kiêng dè như thế. Thanh Dao đột nhiên nhìn thấy Vệ Khưu đang ôn nhu nhìn chăm chú Bạch Viên, sau đó sáng tỏ cười cười.

Bạch Viên thì bị lời của cậu nói đến mặt đỏ tai hồng, chuyện lúc nhỏ cậu sao còn đem ra nói, còn Bạch Huyên thì tự mình rót ly nước cho mình.

Vệ Khưu lặng lẽ nhìn Bạch Viên thẹn đỏ mặt một cái, sau đó nói với Thanh Dao: “Cha, a cha lát nữa sẽ ăn quá no không, tối nay liền không ăn được nữa, có điều con cảm thấy mấy món kia thật sự không ngon bằng món a cha nấu!”

“Còn nói, vậy mà ra chủ ý như vậy giúp ca ca, làm bọn ta cả lý do phản bác đều không có.” Thanh Dao rất là bất đắc dĩ nhìn tiểu nhi tử Vệ Khưu, từ nhỏ chính là một đứa biết ăn nói, chuyện chiêu thân này cũng nói đến hai phu phu họ đều gật đầu.

“Kỳ thật Vệ Khưu nói cũng không sai, Trình ca bên kia, có lúc nên cho hắn chút áp lực mới được, nếu không thì hắn không biết nên ra tay thế nào.” Bạch Huyên bình thản nói một tiếng.

Thanh Dao nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng than nói: “Thôi, nói không lại bọn trẻ các ngươi.”

“Thúc thúc nói gì vậy, thúc thúc hiện tại cũng rất trẻ a, cha còn cứ nói với con, hai người chỉ chênh lệch hai tuổi, sao cha nhìn qua lớn hơn rất nhiều!” Bạch Viên cũng không giấu chuyện cha y nói.

Thanh Dao khẽ cười, cũng không để lời của cậu bé trong lòng, có điều lại vẫn có chút vui vẻ, dẫu sao y đều đã 40, sau đó lại nhìn Bạch Viên, hôm nào đi tìm Phượng ca ca trò chuyện chút thôi.

Lại nói Phó Vọng Niên lúc này đang nhìn đồ ăn một đĩa tiếp một đĩa bưng đến trước mặt hắn, không thể không đỡ trán than thở, người trẻ tuổi bây giờ chẳng lẽ đều tưởng trù nghệ là chuyện rất đơn giản sao.

Nhìn xem mấy cái này đều là món gì, đừng nói vị, cả chút hình dạng đều không có, thật không biết họ sao có lòng tin đi vào bếp như thế, hay họ tưởng trù nghệchiêu thân này chỉ cần biết nấu ăn là được.

Phó Vọng Niên tùy ý nhìn món vừa bưng lên một cái, liền nói: “Đem xuống đi!”

“Lão bản, ngài còn chưa nếm thử!” Thanh niên nấu ra có chút khó hiểu nhìn Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên than thở một tiếng: “Món này xào chín quá, mùi thơm đều mất rồi, bảo đầu bếp trong lâu bọn ta tùy tiện nói đều biết món này sẽ là vị gì.”

Thanh niên nọ nhìn món mình làm, lại nhìn mấy đầu bếp phía sau Phó Vọng Niên, liền thấy họ gật đầu, sau đó chán nản rời khỏi.

Lên tiếp theo chính là Tiêu Trình, chỉ thấy hắn bưng một món Ngư hương cà tử rất thường thấy đến trên bàn, Phó Vọng Niên cũng thử một chút, sau đó gật đầu, tiếp theo bảo người mang món đó lên tầng hai, Tiêu Trình tất nhiên là được giữ lại.

*Ngư hương cà tử (鱼香茄子): món này là cà tím xào thịt sốt lên tương ớt làm từ bong bóng cá nên mình cũng không biết gọi tên thuần việt thế nào

Hắn im lặng đứng phía sau Phó Vọng Niên, khẽ chau mày nhìn một thanh niên bên cạnh, khuôn mặt đoan chính dương cương, thân hình rắn rỏi, lại thêm trẻ tuổi, đột nhiên cảm thấy cậu ta với Noãn Thu hình như thật là rất thích hợp, sư phụ sẽ cảm thấy cậu ta tốt không?

Cuối cùng, Phó Vọng Niên giữ lại năm người hắn cảm thấy khá tốt, lúc hắn lên tầng hai, năm người dưới lầu đều rất khẩn trương chờ kết quả.

Tiêu Trình là khẩn trương Phó Vọng Niên thật sẽ gả Noãn Thu cho người khác, càng đến lúc này, hắn mới càng rõ nỗi đau trong lòng, hắn không muốn giao Noãn Thu cho nam nhân khác, không muốn nhìn thấy nam nhân khác ôm Noãn Thu.

Hắn còn nhớ cảm giác Noãn Thu nho nhỏ im lặng được hắn bế trong lòng kia, ấm áp, thơm thơm, giống như tên của y___Noãn Noãn.

Năm người không dễ dàng mới chờ được Phó Vọng Niên đi xuống, liền nghe Phó Vọng Niên nói: “Lưu công tử, vị nào?”

Chỉ thấy một thanh niên mặc trường bào xám lo sợ bất an bước lên nói: “Chính là vãn bối.”

“Tiểu nhi nói, vị của món sườn sốt chua ngọt rất tốt, nhưng thiếu sót là bỏ nhiều đường, quá ngọt.”

*Sườn sốt chua ngọt:

“Vương công tử, đường trong thủy chử nhục phiến quá ít, vị không đủ; Lý công tử, giò heo kho tàu, rượu nhiều, mùi rượu quá nồng; Viên công tử, cá chép kho, xì dầu bỏ nhiều, vị quá gắt; Tiêu công tử, ngư hương cà tử, vị vừa phải.”

*Thủy chử nhục phiến (水煮肉片): món này là thịt nạc xào với hành, gừng, tỏi, rau cải dầu, đậu bỏ vỏ, lòng trắng trứng, cây hồi, đinh hương, thảo quả v.v, và lớp trên cùng rải ớt và rưới lên dầu ớt...là một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên

*Giò heo kho tàu:

*Cá chép kho:

Mấy người nghe xong lời của Phó Vọng Niên hai mặt nhìn nhau, họ đều tự cho rằng món họ làm là hợp khẩu vị nhất a, sao sẽ có chỗ không đủ, họ phần lớn đều là đầu bếp trong tửu lâu có tiếng của Vinh Đô, nên nhất thời cũng không biết món của mình có thật sự như Phó Vọng Niên nói không.

Tiêu Trình lại chỉ là im lặng nhìn một màn này, hắn từ nhỏ đã biết Noãn Thu đối với mùi vị rất nhạy, y có thể ngửi ra trong món ăn cho phối liệu gì, cũng có thể nếm được mùi vị khác biệt nhỏ, mấy năm như vậy, hắn xem như hiểu rõ khẩu vị y nhất, bởi vì sư phụ quan tâm nhất chính là khẩu vị của thúc thúc.

Phó Vọng Niên gật đầu với mấy hỏa kế phía sau, chỉ thấy mấy hỏa kế đó bưng mấy món của họ nấu lên trên bàn, Phó Vọng Niên lúc này nói: “Mời các vị công tử nếm bốn món khác, liền có thể biết món này có phải có chút không đủ không.”

Mấy người___thử qua bốn món khác không phải mình làm, sau đó vẻ mặt bội phục, không ngờ thật là có chút không đủ, xem ra họ thật là bại dưới tay Tiêu công tử này.

Ngày kế, người thắng cuộc thi trù nghệ chiêu thân kia đã truyền sôi sùng sục, không ngờ lại là Tiêu Trình đương gia hiện tại của bố trang Tiêu gia kia, nghe nói hôn sự này không còn lâu nữa.

Người tham gia qua chiêu thân đều nói Phó lão bản kia quả thật là chỉ liếc mắt một cái liền biết món đó ngon hay không, nhưng bốn người còn lại kia lại còn biết Phó tiểu công tử kia cũng là một người sành ăn, thật không hổ là hai phụ tử.

Noãn Thu từ sau khi biết hôn sự của y và Tiêu Trình đã định rất là bất an, chỉ sợ đó chỉ là mình y tình nguyện, y liền bảo Vệ Khưu theo y đến Tiêu phủ.

“Trình ca, kỳ thật là muốn nói với ngươi, nếu không thích hôn sự của chúng ta, có thể nói rõ chuyện này với a cha.” Noãn Thu lén lút nhìn Tiêu Trình một cái, trong lòng lại sợ hắn thật sẽ hủy bỏ mối hôn sự này.

Y tuy thích Trình ca, nhưng y không muốn nhìn thấy Trình ca là bởi vì a cha có ơn với hắn, mới sẽ nguyện ý lấy y, này sẽ làm y cảm thấy y rất ích kỷ.

Tiêu Trình nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tiểu Noãn, nếu không thích, ta sẽ đi tham gia thi đấu trù nghệ chiêu thân kia sao?”

Nếu không thích y, hắn sẽ vội vã tránh né y trổ mã càng thêm thanh tú dịu dàng sao? Hắn thích Noãn Thu, đó là chuyện bắt đầu từ rất sớm rất sớm trước kia, sớm đến hắn đều sắp quên là lúc nào.

“Nhưng, ngươi cứ tránh ta, nếu thật thích, vậy thì vì sao phải tránh?” Noãn Thu tuy luôn cho rằng Tiêu Trình hẳn cũng là thích y, nhưng thái độ hắn đối với y lại làm y hoài nghi đó đều chỉ là y tự cho là đúng.

“Ban đầu, ta tưởng chỉ cần thấy ngươi hạnh phúc là được, ngươi chỉ mới 18t, mà ta đã qua 30, ta sợ ngươi sẽ cho rằng khoảng cách của chúng ta quá xa.”

Đây là chuyện hắn luôn để ý, Noãn Thu như đóa hoa vừa nở rộ, mà hắn đã bước vào tuổi 30, đây cũng là nguyên nhân hắn luôn tránh né y.

“Cha đã nói, yêu nhau là không phân tuổi tác, không phân thân phận, cảm thấy thích thì là thích thôi?” Trong mắt Noãn Thu chứa hơi nước, giọng nói mang theo chút khàn.

“Tiểu Noãn.....” Tiêu Trình ngây ngốc nhìn người nhào vào trong lòng hắn, cơ thể ấm áp trong lòng hắn rõ ràng như thế, họ đã bao nhiêu năm không tiếp xúc khoảng cách gần như vậy!

“Ta thích Trình ca, từ nhỏ đã thích, ta hi vọng Trình ca là vì thích mới lấy ta.” Noãn Thu nức nở nói, đôi tay càng là gắt gao ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Tiêu Trình không muốn buông tay.

“Ta thích tiểu Noãn, đều luôn thích tiểu Noãn.” Từ lúc nào nhỉ, có lẽ chính là lần đầu gặp mặt kia, liền bị y cười đáng yêu thu hút!

“Khụ khụ....khụ....” Một người không chọn thời điểm xông vào, vừa vặn nhìn thấy màn như vậy, Vệ Khưu ngại ngùng nhìn Tiêu Trình, liền thấy hắn chính là vẻ mặt bị người nào đó cắt ngang chuyện tốt.

“Ca, nên về nhà rồi, lát nữa cha lại sốt ruột.” Cậu vẫn là mang ca về sớm chút tốt hơn, dù sao đều sắp thành thân, cũng không vội hiện tại a!

Sắc mặt Noãn Thu có chút đỏ lên, nâng hai tay lên nhẹ nhàng đẩy Tiêu Trình ra, sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy Trình ca, ta đi trước.”

Tiêu Trình nhìn Noãn Thu và Vệ Khưu rời khỏi Tiêu phủ, liền thấy cha của hắn đang đi đến hướng hắn, còn mang theo vẻ mặt tươi cười: “Sớm đã nói thằng bé thích ngươi, cố tình treo đạo lý thằng bé tuổi nhỏ quỷ gì kia trên miệng. Xem xem, này còn phải làm á nam nhà người ta bày tỏ trước, thật là không ra sao.”

Tiêu Trình nhàn nhạt cười, là tiểu Noãn nói trước sao?

Còn nhớ năm đó, hắn đã nói gì với Noãn Noãn vừa biết nói nhỉ!

“Noãn Noãn, nào, gọi ca ca.” Tiêu Trình bế Noãn Noãn mập mạp trắng trẻo trong lòng, cười rất là ấm áp với y.

Noãn Noãn mút ngón tay nhỏ, cười khanh khách, sau đó ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ca ca, ca ca, ha ha ha.....”

“Noãn Noãn, ta thích ngươi, sau khi lớn lên gả cho ca làm phu lang được không?” Tiêu Trình khẽ nói, như là sợ bị người khác nghe thấy.

Noãn Noãn không biết hắn nói là gì, nghe có vẻ quá sâu xa, y chỉ là cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó lại nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Trình cũng chỉ cho rằng đó chỉ là đứa bé không hiểu hắn nói gì, tùy ý gật đầu mà thôi.

Thế mà, y thật là gả cho hắn, Noãn Noãn hắn bảo vệ nhiều năm như thế, yêu thương nhiều năm như thế, cuối cùng đã thành phu lang hắn bảo vệ cả đời.

Mười ngày sau, Phó Noãn Thu con của Phó lão bản Tri Vị Lâu gả cho Tiêu Trình đương gia hiện tại của bố trang Tiêu gia, mọi người đều nói: Quả thật là có duyên cuối cùng sẽ thành người nhà.

--------------------------------HẾT---------------------------------

Pu: thế là hết rồi, chuyện đầu tiên mình dịch chỗ nào chưa được mọi người góp ý nha, chúc các bạn đọc vui vẻ.......mình tìm hố mới đây, ai có chuyện nào hay chưa người edit thì giới thiệu mình nha, trọng sinh, xuyên không, hài, ngọt sủng, đừng ngược quá con tim mị yếu đuối chịu không nổi ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.