Tôi có cảm tình với Cố Hoài Bắc, có lẽ còn dài hơn trí nhớ của tôi.
Không biết anh có còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt của chúng tôi hay không, thực ra tôi cũng không có một chút ấn tượng nào. Nhưng mẹ tôi thường xuyên nhắc tới chuyện này, coi như tôi lấy đó là bằng chứng. Bà nói, tôi là đứa vốn luôn sợ người lạ nhưng lại chủ động duỗi tay, nhào vào trong ngực Cố Hoài Bắc, vòng lấy cổ anh. Hàng xóm chung quanh ai cũng cười, nói: “Mới có chút éc mà cũng biết phân biệt xấu đẹp rồi à, vừa được trăm ngày tuổi đã biết thích con trai soái ca đẹp trai!”
Đó là khoảng cách gần nhất của tôi với anh, cằm tôi đặt trên vai anh, mặt kề mặt. Chúng tôi hơn hai mươi năm trước cứ ôm nhau chặt chẽ như vậy. Đáng tiếc khi đó anh nói gì, ngữ khí sủng tôi như thế nào, tôi đều không thể nào nghiên cứu được. Có lẽ người khác sẽ đưa qua một chiếc khăn giấy, cười nói: “Ây dà, An An lại chảy nước miếng rồi đây này.”
Cố Hoài Bắc so với tôi lớn hơn mười hai tuổi, hai nhà chúng tôi ở cùng một chung cư. Lúc tôi ê a học chữ, anh đã là một thiếu niên tay chân dài ngoằn.
Đầu ngõ có một gốc cây hòe già cành khô cứng rắn, gió nam thổi qua, hòe hoa đầy cành. Dưới vòm cao của chùm hoa trắng, có thể nhìn thấy được thân ảnh Cố Hoài Bắc. Anh nâng cô bé đứng trên vai mình, “An An, hái đến không?” Bé gái chỉ khanh khách cười, khua hai tay, cầm không được ánh nắng rực rỡ, liền mặc cho nó nhỏ vụn.
Lúc tôi ngang ngược vô lý dây dưa không buông, anh cũng sẽ phạt tôi. Ví dụ như đặt tôi vào trong ngăn kéo thứ năm trên tủ, tôi không thể động đậy, nước mắt và nước mũi tuôn ra ào ào. Anh lập tức mềm lòng, ôm tôi vào trong ngực, vỗ phía sau lưng tôi, ôn nhu nói: “Chú chuột nhỏ, trên chân đèn, lấy dầu ăn, bị bẽ mặt.”
Đó là một thời thơ ấu dài, không bao giờ kết thúc, tôi là người con gái thân cận nhất với Cố Hoài Bắc, ở trong lòng ngực anh, tôi chính là tiểu công chúa, vừa kiêu ngạo, vừa đắc ý.
Lúc tôi đi nhà trẻ, Cố Hoài Bắc đã là tay đua xe nhanh nhất thị trấn. Đường cao tốc mà vùng ngoại ô mới xây, chưa được thông xe, đã trở thành sân thi dấu của nhóm đua xe nghiệp dư. Cố Hoài Bắc không có chiếc xe tốt nhất, nhưng anh sinh ra đã có sẵn tình yêu, sự nhiệt huyết đối với máy móc và sự mẫn cảm về tốc độ. Anh rất nổi tiếng trong hội này, ông bà Cố đều biết. Bọn họ đã lặng lẽ chấp nhận thực tế về niềm đam mê của con trai mình, nhưng rốt cuộc cũng không hy vọng anh thích loại vận động nguy hiểm như thế này. Cố Hoài Bắc là người bướng bỉnh, mỗi khi nói về đề tài này, ba mẹ anh luôn thở dài, vuốt vuốt cái bím tóc sừng dê của tôi, bất đắc dĩ mà nói: “An An, đi khuyên nhủ anh Hoài Bắc được không? Nó thích nhất là An An, nhất định chịu nghe con.”
Khi đó tôi tất nhiên không hiểu vì sao ông bà Cố không thích anh lái xe. Anh cũng sẽ lái xe chở tôi, nhưng chỉ là xe đạp. Tôi ngồi sau, ôm lấy bờ vai của anh, mặc cho gió thổi bay quần áo của tôi. Tôi muốn lén buông tay ra, không biết buông tay ra rồi có giống như đôi cánh bay lượn hay không. Cố Hoài Bắc giống như đoán được tâm tư của tôi, lặp đi lặp lại câu dặn dò: “An An, ôm một chút, tuyệt đối không được buông tay ra.”
Nếu như tôi có thể biết trước chuyện hai mươi năm sau, tôi tất nhiên sẽ ôm chặt chút, lại thêm chặt hơn, một khắc cũng không buông tay.
Tuy nhiên, thời gian giống như ánh sáng mặt trời bị rò rỉ từ cành cây, vô luận tôi cầm chặt như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ lưu lại trên đầu ngón tay một chút hương thơm. Hai ông bà Cố rất nhanh đã không cần lo lắng Cố Hoài Bắc say mê tại tốc độ nữa, bời vì một ngày nào đó một chị nhà bên Thẩm Diệc Tình chỉ một dòng tin tức trên tivi, nói với anh: “Đừng lái xe tốc độ nữa, nguy hiểm lắm.”
Anh nhíu mày: “Em lo lắng cho anh?”
“Em, không, thèm, quan, tâm!” Chị ấy nói ra từng chữ.
“Thật không?”
“Thật...” Ngữ khí Thẩm Diệc Tình bỗng nhiên mềm nhũn ra, bời vì Cố Hoài Bắc cầm lấy ngón tay của chị. Thế là chị cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch lên thành độ cong..
Không nên hỏi tôi sao lại nhớ kỹ những chi tiết này. Một con bé năm tuổi, đã hiểu được cái gì là đố kỵ. Cố Hoài Bắc vừa mới nắm tay của tôi, dắt đi ăn kem, nhưng thoáng qua lại dắt một cô gái khác. Tôi bỗng nhiên mất hứng thú với kem, không thèm nó nữa, nhìn nó dần dần chảy ra nước. Trên màn hình tivi là hình ảnh một chiếc mô tô và nón bảo hiểm lăn lốc trên đường. Đây thực sự là một tin buồn.
Cô bé Lọ Lem mất đi đôi giày pha lê của mình, Bạch Tuyết lấy những quả táo độc, cắn một miếng và rơi vào giấc ngủ say, tất cả đều chờ đợi hoàng tử của họ. Nhưng không có câu chuyện cổ tích nào kể rằng, hoàng tử cưỡi ngựa trắng chạy đến bên một cô gái khác.