Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 30: Chương 30: Chương 26




Lúc tôi đi vào lần nữa, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn.Bác sĩ đã kiểm tra xong, y tá đang ở bên cạnh anh ấy thay nước biển.

Bác sĩ nói anh ấy sốt nhẹ, nhưng đó chỉ là nhiệt độ bình thường sau khi cắt bỏ tỳ, nhiệt độ cũng không cao. Hơn nữa huyết áp anh ấy rất ổn, vết thương cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng.

Thật ra thì bác sĩ nói rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, tôi cũng không hiểu lắm, giống như đàn gảy tai trâu vậy, nhưng cơ bản cũng hiểu đôi ba chỗ, phải quan sát xem vết thương có chảy máu không, bệnh có bị biến chứng không.

Nhưng tôi chỉ cần biết trước mắt thì bệnh tình Phạm Đông Ly đã ổn định, vậy là tốt rồi.

Tôi đứng ở cuối giường, chờ sau khi bác sĩ và y tá đi khỏi, mới ngồi bên mép giường.

Chợt tôi không biết nói gì, hỏi, "Anh có đau không?"

Phạm Đông lắc đầu, nhìn tôi chằm chằm.

"Anh có mệt không, ngủ thêm chút nữa đi?"

"Anh muốn nói chuyện với em..." Anh ấy nói rất chậm rãi và nhẹ nhàng.

Tôi kéo tay anh ấy, từ chuyện thím Phạm bị ho nhẹ, chú Phạm đã đi mua thuốc với bà rồi. Đến chuyện mấy ngày nay Lâm Sanh đều giúp đỡ tôi một tay, sẽ có một số người ở trường tới thăm, mẹ tôi vốn muốn tới, nhưng lại bị tôi khuyên ở nhà. Bác sĩ nói nếu anh ấy dưỡng bệnh tốt, sẽ khỏi rất nhanh...

Anh ấy vẫn cười, nghe tôi nói xong, cuối cùng nói một câu, "Anh làm cho em lo lắng rồi."

Vành mắt tôi đỏ lên, tôi không phải người thích khóc, lúc nghe được chuyện anh ấy bị tai nạn xe, tôi cũng không khóc.

Nhưng bây giờ khi anh ấy tỉnh lại, trong lòng tôi chợt ê ẩm.

"Anh phải nhanh chóng khỏe lên."

"Được."

Chờ khi Phạm Đông Ly có thể ăn cơm, thì đã là chạng vạng tối. Mấy ngày trước anh ấy chỉ có thể ăn qua ống dẫn truyền, đồ ăn trong bệnh viện cũng không ngon lắm nhưng cũng phải ăn chút cháo trắng.

Tay anh ấy đang bị thương, nên khi cháo nguội, tôi đút anh ấy nghe một cái chén nhỏ.

Thím Phạm kêu tôi ra ngoài, và đưa cho tôi một bọc quần áo, "Tiểu Cẩn, tối nay để thím ở lại canh chừng, con về ngủ một giấc đi, mắt con đầy tia máu kìa, cơ thể con vốn yếu, chờ khi Đông Ly khỏe lại, thì con đã vừa mệt vừa bệnh rồi..."

Tôi gật đầu, cảm giác được điều thím Phạm lo lắng, tôi kéo tay bà, "Chờ khi anh ấy khỏe hơn, chúng con sẽ cùng nhau đi đăng kí."

Giọng bà hơi nghẹn ngào, "Con là người tốt, có câu, đại nạn không chết ắt có phúc, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Về khách sạn, tôi vệ sinh đơn giản, vừa đặt lưng xuống giường là đã ngủ rồi, chỉ là tôi ngủ cũng không yên, ngủ được một chút sẽ thức dậy, tự giác cầm điện thoại lên xem bây giờ là mấy giờ.

Lúc sáng sớm, tôi đang rửa mắt thì nghe điện thoại rung, tôi vội vàng lau mặt rồi chạy ra ngoài.

"Là mình đây, Trần Cẩn."

Tôi bình tĩnh lại, là giọng của Giang Tá, bây giờ chuyện này đã lan truyền trong trường, tất nhiên bọn họ cũng phải biết một chút tin tức.

Khi chuyện xảy ra, ngoại trừ lúc xin nghỉ, thì tôi cũng không liên lạc với các cô ấy.

"Thật sao? Thầy Phạm bây giờ sao rồi?"

"Ừ, anh ấy đã tỉnh lại, giờ không sao rồi!" Tôi kể đơn giản vụ tai nạn lại cho họ nghe.

Lúc đầu điện thoại truyền tới giọng của Chương Tiểu Hữu, "Cẩn à, bạn đừng quá lo lắng, người hiền sẽ có trời phù hộ, cổ nhân có câu, Tái ông mất ngựa họa phúc không lường."

Tôi cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, thật ra từ khi chúng tôi quen biết nhau, hai người họ đều không ngừng muốn tiếp cận tôi hơn.

"Mình biết rồi, cảm ơn nhiều."

"...!...! Trần Cẩn, sau này bạn đừng khách sáo nữa, thì đừng xem mình là chị em." Giang Tá cố ý lớn giọng.

Tôi bật cười, trả lời vâng dạ, tán gẫu mấy câu xong, tôi mới cúp điện thoại. Toi nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi.

Khách sạn có phục vụ bữa sáng, tôi ăn xong thì đi bệnh viện ngay.

Lúc tới nơi, thì bác sĩ đang kiểm tra định kì cho Phạm Đông Ly, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, xương của anh ấy cũng chỉ bị thương nhẹ, chỗ xương ống chân bị gãy đã dùng thép cố định, hình chụp X - quang cho thấy chỗ xương bị nát, đã thay bằng một đoạn ống thép.

Nhất định sẽ có di chứng sau phẫu thuật, nhưng quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng thật tốt, sau khi gãy xương, thì thần kinh bắp thịt nhất định sẽ bị rút lại.

Chỉ là phần xương đùi bị nát cũng không được xem là gãy xương, chỉ cần trị liệu ổn thỏa thì nhất định sẽ không trở thành người què, bác sĩ nói rất chắc chắn, làm chúng tôi cũng yên tâm hơn.

Chỉ là trị liệu phần tay trái hơi khó, bác sĩ nói chỗ đó bị tổn thương thần kinh, sau khi chụp điện cơ đồ, mới xác định được mức độ tổn thương.

Tinh thần của Phạm Đông Ly hôm nay tốt hơn hôm qua, giường của anh ấy nằm kế cửa sổ, tôi kéo rèm cửa sổ, để ánh mặt trời chiếu vào phòng.

Tôi biết cuốn Lan Đồ Đằng này không phải mua ở Phúc Kiến, mà trên đường về anh ấy đã tới nhà sách Tân Hoa, mua mấy quyển sách.

Chú Phạm và thím Phạm đã về, tôi ngồi bên cạnh đọc sách cho anh ấy nghe.

"Anh nghe mẹ nói, em muốn đi đăng kí kết hôn sớm hơn dự định."

Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ấy, tai nạn giao thông lần này cũng không ảnh hưởng gì tới tâm trạng anh ấy, từ khi anh ấy tỉnh lại, bất luận là lúc kiểm tra định kì hay là lúc bị ốm, bị mệt, vẻ mặt anh ấy vẫn bình tĩnh như thường, tôi không biết đó là do anh ấy không biết chúng tôi lo cho anh ấy hay anh ấy vốn đã bình tĩnh như vậy rồi.

"Anh...không muốn sao?" Tôi bỗng hơi mất tự nhiên.

Tay phải anh ấy từ từ giơ lên, cầm tay tôi, anh ấy mỉm cười, thản nhiên nói, "Em muốn gả cho anh hả?"

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, sau đó gật đầu, không nói gì nữa.

"Gọi anh là chồng thử xem."

Mặt tôi đỏ lên, cầm cuốn sách lên, cúi đầu, "Để em đọc tiếp cho anh nghe."

Anh ấy khẽ cười, không giỡn nữa, chỉ kéo tay tôi.

Người ta thường nói bị thương gân cốt thì đừng di chuyển một trăm ngày, sẽ nhanh khỏi, nhưng khi vừa động đậy hay là chạm tới vết thương, lại phải khôi phục lại từ đầu.

Tay trái của Phạm Đông Ly cũng không bị tổn thương thần kinh nặng, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều truyền nước biển nằm nghỉ dưỡng.

Bác sĩ nói bây giờ đã có thể tập luyện với cường độ nhỏ, nhưng lúc mới bắt đầu rất khó khăn. Tay anh ấy vẫn đang phải bó bột, anh ấy đang từ từ tập co duỗi ngón tay, anh ấy đang cố gắng hết sức, tôi thấy ngón tay anh ấy run run, không kiểm soát được.

Mũi tôi cay cay, vội vàng nhắm mắt lại.

Chờ khi anh ấy tập luyện xong, tôi khẽ xoa bóp ngón tay anh ấy. Sau khi lau sạch sẽ xong, tôi lại tiếp tục đọc cuốn sách hôm qua cho anh ấy nghe, khi đọc xong cuốn Lang Đồ Đằng, tôi lại đổi một cuốn khác.

Mấy ngày nay Lâm Sanh cũng tới thăm tôi mấy lần, cũng nói sơ qua về tình hình tiếp theo của sự cố này.

Bởi vì nhiều người đã bị thương, và sự can thiệp của truyền thông, nên mức độ bồi thường và trừng phạt cũng mạnh hơn bình thường.

Mấy ngày trước hiệu trưởng và mấy vị lãnh đạo trường học đã tới thăm Phạm Đông Ly, bọn họ vừa xuống máy bay đã tới bệnh viện ngay. Xem tình hình, tình cảm của bọn họ với Phạm Đông Ly cũng khá sâu, nên cũng không chỉ an ủi.

Ở đây, mỗi ngày mẹ tôi đều gọi tới.

Bà nói mỗi ngày bà đều ở giáo đường nhờ anh chị em cầu nguyện cho Phạm Đông Ly, tôi nói với bà muốn sớm đăng kí với Phạm Đông Ly, mẹ tôi cũng không có ý kiến gì.

Còn về phần ba tôi, tôi cũng đã báo cho ông ấy biết tình huống hiện tại của Phạm Đông Ly, ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói chờ khi Phạm Đông Ly khỏe lại hãy bàn.

Hai tuần sau Phạm Đông Ly đã chuyển viện về Phúc Kiến, lúc đến bệnh viện địa phương đã là 9 giờ sáng.

Phòng bệnh là do trường sắp xếp, là phòng đơn, dịch vụ chăm sóc cũng rất tốt.

Bây giờ Phạm Đông Ly đã có thể ngồi dậy, ngón tay trái đã cử động linh hoạt hơn trước, mỗi ngày anh ấy đều thả tay xuống, sau đó vẽ vòng tròn.

Dưới đùi anh ấy có để một cái gối, cũng không dám để cho anh ấy làm quá sức, chân anh ấy cũng không thích ứng được, trên đầu anh ấy cũng gác một cái gối, để dễ hoạt động hơn.

Ở bệnh viện này Phạm Đông Ly được làm kiểm tra thêm một lần nữa, kết quả rất tốt, xương đang từ từ hồi phục.

Còn tay trái bị tổn thương thần kinh thì hồi phục khá chậm, nhưng cũng chỉ là tụ máu bầm, còn dây thần kinh thì ổn, có thể khẳng định sau này có thể hồi phục lại bình thường.

Về trường, xin phép giáo viên, tôi lại đi học lại bình thường.

Gần thi cuối kì, may mà tôi nắm vững kiến thức, nên không quá lo lắng.

Gặp Giang Tá và Chương Tiểu Hữu trên lớp, thấy bọn họ thi thoảng tự dưng lại quay xuống nhìn tôi.

Hết giờ học, chúng tôi tìm một chỗ rồi cùng ngồi ăn cơm. Giang Tá hỏi, ''Bạn cũng bị bệnh sao?"

Tôi lắc đầu, "Sao vậy?"

"Bạn gầy đi nhiều quá, sắc mặt cũng rất kém, mình còn tưởng bạn bị bệnh đấy."

Tôi cười cười, lấy tay sờ lên mặt, tôi cũng không phát hiện ra, "Không có gì đâu, chắc là do mình lạ chỗ nên không ngủ được."

"Thầy Phạm bây giờ sao rồi?" Chương Tiểu Hữu hỏi tôi.

Tất nhiên tôi tốt khoe xấu che, chỉ nói giờ Phạm Đông Ly đang nằm bệnh viện, và đang hồi phục.

"Lần sau bọn mình sẽ đi thăm thầy ấy với bạn, dù thế nào cũng phải đi thăm thầy ấy."

Tôi suy nghĩ, rồi lắc đầu, nếu có người tới thăm Phạm Đông Ly sẽ làm cho anh ấy mệt, nên trong khoảng thời gian này tốt nhất là không ai tới thăm cả.

Ba chúng tôi ngồi hàn huyên một số chuyện, họ kể lại cho tôi nghe một số chuyện xảy ra vào tuần vừa rồi, vì tôi không đi học, Phạm Đông Ly lại bị tai nạn, nên lời đồn đại cũng ít đi, tin tức mới lại xuất hiện.

"Bây giờ mọi người đều biết bạn là vị hôn thê của Phạm Đông Ly, bây giờ đến cả quan tòa cũng phải đồng tình với bạn rồi." Giang Tá nói với giọng trêu ghẹo.

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, lời đồn đại đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Buổi chiều, sau khi tan học thì vẫn còn sớm, tôi ngồi hai chuyến xe buýt tới bệnh viện.

Tôi dừng chân trước cửa phòng bệnh.

Bên trong phòng có người, nhìn xuyên qua lớp kính, tôi thấy Tô Hầu.

Hình như hai người họ nói gì đó, Tô Hầu thì khoa tay múa chân, còn Phạm Đông Ly thì chỉ nhẹ mỉm cười.

Tôi suy nghĩ, rồi quyết định không vào, tôi xuống lầu, đi dạo trong vườn hoa bệnh viện, giết thời gian.

Bầu trời hơi âm u, tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá khá sạch sẽ, tựa vào đó nhìn căn phòng bệnh ở xa xa.

Trong vườn hoa, thỉng thoảng sẽ có vài bệnh nhân mặc đồ trắng và người thân của họ đi qua, từng đôi từng đôi dìu nhau đi tản bộ. Trên mặt họ đều nở nụ cười nên tôi đoán có lẽ họ sắp ra viện rồi.

Tôi cười, ngẩng đầu nhìn trời. Một đám chim nhạn đang bay.

Kiếp trước, cuộc sống của Phạm Đông Ly bình thường an ổn, không ngờ kiếp này lại bị tai nạn.

Tôi sẽ không tự cho đó là lỗi của mình, tự trách bản thân lại chuốc thêm lo lắng, quan trọng nhất là phải chăm sóc cho anh ấy thật tốt.

Có lẽ, trời cao cho chúng tôi gặp tai nạn lần này,là để cho chúng tôi yêu nhau nhiều hơn chăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.