- Cái này của anh phải không? Anh làm rơi trong quán lúc nãy đó.
- Ừ! Cảm ơn em! Em ngoan quá!
- Thôi em vào quán phụ mẹ đây, chào anh.
Con bé nói rồi quay lưng chạy lon ton vào quán. Có lẽ tôi đánh rơi nó trong vụ xô xát lúc nãy. Tôi quên tặng nó cho Linh mất rồi, không lẽ bây giờ lại vác mặt vào. Không được, không thể quay lại gặp cái đám bẩn thiểu đó được. Bỏ sợi dây chuyền vào túi, tôi chở nhóc Trinh về nhà. Trên đường về, con bé vẫn khóc suốt.
- Đau lắm hả em? Thôi nín đi nè!
- Hức…hức.. Nó không nói tiếng nào, vẫn tựa đầu vào lưng tôi khóc.
Mây đen kéo đến che phũ bầu trời, những hạt mưa li ti bắt đầu rời. Tôi không mang theo áo mưa, quanh đây lại không có cửa hàng bán ao mưa nào. Tôi chở con nhóc chạy vội đến một mái hiên để trú tạm. Tìm được một mái che thì tôi và con nhóc đã ướt kha khá rồi. Tôi thì mưa ướt không ăn nhầm gì, chỉ lo con bé bị cảm lạnh thôi.
- Nín đi mà! Nước mắt đâu mà lắm thế? Tôi bắt đầu hơi bực mình, mọi chuyện đã không vui rồi mà còn chịu thêm tiếng khóc ồn ào của con nhóc.
Nó vẫn cứ vậy, không nói một lời nào. Thôi kệ, tôi cũng quá mệt mỏi và ê ẩm mình mẫy rồi. Ngồi dưới mái hiên, lặng nhìn những hạt mưa đang vô tình rơi. Nhiều lúc thấy bản thân như một thằng khờ, người ta chi coi tôi như một người anh, vậy mà suốt thời gian qua cứ ảo tưởng. Hôm nay nhìn hai người họ thật xứng đôi, em sẽ mất đi nhiều giá trị khi đứng cạnh một thằng như tôi. Chỉ biết cười nhạt cho những gì đã qua, cố gắng mọi thứ đều vô ích. “Em sẽ không bao giờ yêu anh…phải không?”. Cảm thấy có một thứ nước gì đó chảy ra từ khóe mắt.
- Anh sao vậy? Con nhóc khều tay tôi. Tôi quay sang nhìn nó thì thấy nó đã nín từ lúc nào rồi và đang chăm chú nhìn tôi.
- Sao là sao?
- Anh đang khóc hả?
- Làm gì có, chỉ là nước mưa thôi nhóc à! Tôi vội vàng lau đi và xoa đầu con nhóc.
- Anh xạo quá à! Mắt anh đỏ hoe kìa! Con nhóc lấy tay chặm chặm vào những giọt nước và lau khô chúng đi trên má tôi.
- Anh có đau lắm không? Em xin lỗi! Chỉ vì che cho em… Tay con nhóc xoa xoa lưng tôi.
- Không sao đâu em! Nhằm nhò gì, anh khỏe như trâu mà!
- Em hết đau chưa? Để anh xem nào! Tôi kéo con nhóc sát lại gần, xoa xoa cái gò má bầu bĩnh của nó.
- Em không đau! Mà em tức lắm!
- Thôi em à! Đừng quan tâm loại người đó.
- Em có lạnh lắm không? Đồ ướt hết rồi nè.
Con nhóc chu mỏ gật gật, tôi ôm nó vào lòng để sưởi ấm. Trời thì cứ mưa không ngớt, hai anh em tôi ngồi mà lạnh rung lên vì quần áo ướt. Nghĩ lại thì hình như tôi toàn gặp những chuyện không vui vào những ngày mưa thì phải? Nhưng sao lại không cảm thấy ghét nó nhỉ?
Ngồi một hồi thì mưa cũng tạnh hẳn. Đướng xá bắt đầu đông đúc xe cộ trở lại. Các hàng quán thì được bày ra tiếp tục buôn bán. Trời lại trong xanh sau một cơn mưa u ám. Có một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
- Alo! Giọng của một người đàn ông lớn tuổi.
- Alo! Dạ cho hỏi ai vậy?
- Khanh phải không con?
- Dạ! Bác là ai vậy?
- Bác Minh, ba của con nhóc Trinh đây Khanh.
- Dạ bác Minh, lâu quá rồi không nói chuyện nên con quên. Bác khỏe không bác?
- Khỏe con à! Con giữ con nhóc mấy hôm nay đúng không? Phiền con quá! Bác có nhiều việc phải làm, con có thể giữ nó thêm hôm nay nữa không? Sáng mai bác ghé đón nó.
- Dạ được bác à! Không phiền gì đâu, bác cứ làm việc đi ạ!
- Ừ! Cảm ơn con! Mà con nè, hôm nay là sinh nhật của em nó
đó. Bác lu bu quá không làm sinh nhật cho nó được. Có gì hôm nay con lo cho nó giúp bác nhe, bác gửi tiền lại sau.
- Vậy mà con không biết, tiền bạc gì bác à. Con xem nó như em gái con mà, cứ để con lo. Nói rồi tôi chào tạm biệt bác.
- Gì vậy anh? Ba em gọi hả?
- Ừ! Ba nói em ở lại nhà anh hôm nay, mai ba qua đón.
Tôi không nói cho con nhóc vụ sẽ làm sinh nhật cho nó, tôi muốn cho nó sự bất ngờ. Con nhóc tội nghiệp thật, hôm nay là sinh nhật nó mà không chịu nói. Ngày sinh nhật mà còn bị người ta đánh nữa, tôi véo hai gò má đáng yêu của nó và cười. Nó nhìn tôi ngạc nhiên không hiểu gì. Thế rồi hai đứa đèo nhau về nhà anh Đen luôn. Về đến trước cửa nhà thì giật mình phát giác. Tôi mò hết từ túi áo đến túi quần, chả thấy chìa khóa nhà đâu cả. Có lẽ là rớt lại trong quán lẫu lúc nãy rồi. Chắc chắn là không thể quay lại tìm. Định tìm người mở khóa thì lại hết tiền, tôi đành chở con nhóc về quê luôn. Cũng nên về thôi, xin ba một ít tiền chứ không thì không biết sống thế nào trong những ngày sắp tới.
Để con nhóc ở nhà với ba, tôi âm thầm đến một tiệm bánh kem để mua cho nó một cái bánh vừa túi tiền. Gói bánh lại thật kỹ, tôi chở con nhóc ra ngoài cánh đồng.
- Sao chở em ra đây chi vậy? Con nhóc ngạc nhiên hỏi.
- Nhắm mắt lại đi. Tôi tháo giấy gói ra khi con nhóc đang nhắm mắt.
- Rồi mở ra!
- “Happy birthday to you!…Happy birthday to Trinh béo” Khi nó vừa mở mắt thì tôi đưa bánh ra trước mặt nó, hát nguyên một bài chúc mừng sinh nhật. Con nhóc chu mỏ mếu, rươm rướm nước mắt vì xúc động.
- Sao vậy? Mít ướt quá nhe!
- Sao anh biết sinh nhật em? Con nhóc mếu máo nói.
- Vậy mới hay chứ! Vui không?
- Dạ! Em vui lắm! Con nhóc hít hà, lau những giọt nước mắt và cười thật tươi.
- Ước một điều ước rồi thổi nến đi em!
- Dạ! Nó chấp tay nhắm mắt, vài giây sau thì chu cái mỏ đáng yêu ra thổi.
- Em ước gì vậy?
- Hì hì…không nói đâu. Mà sao anh kêu người ta ghi trên bánh kem là Trinh béo?
- Thì đúng quá mà!
- Anh đang ghét lắm! Đồ Khanh heo đáng ghét. Anh cũng mập ú đó thôi.
- Trinh béo.
- Khanh heo.
- Trinh béo.
- Khanh heo.
- Hì…thôi cắt bánh đi nhóc.
- Khoan đã?
- Gì nữa?
- Quà của em đâu?
- Quà gì nữa? Anh mua nguyên cái bánh kém, hết tiền luôn rồi!
- Hu..hu… em muốn quà cơ!
Tôi chợt nhớ đến sợi dây chuyền cỏ 4 lá trong túi áo. Thôi thì tặng con nhóc luôn chứ để làm gì nữa. Chắc con nhóc không quan tâm đến chữ L được khắc phía sau mặt dây chuyền đâu.
- Quà em nè! Tôi lấy sợi dây chuyền ra đưa.
- Yeah…Đẹp quá! Thích quá! Nhận được sợi dây chuyền, con nhóc vui sướng nhảy cẩng lên.
- Anh Khanh nè!
- Sao em?
- Vậy sau này, nếu sinh nhật của em với chị Linh trùng nhau, thì anh sẽ đi với ai? Nhỏ hỏi hơi e dè.
- Tất nhiên là bé ú của anh rồi, bé ú của anh quan trọng hơn mà! Tôi cười và ngắt mũi nó.
- Thiệt không? Hứa đi! Con nhóc đưa tay ra đòi móc nghéo.
- Ừ! Anh hứa! Tội nghiệp, nó không biết là tôi sắp phải rời xa nơi này. Biết ngày tháng năm nào có thể lại tổ chức được sinh nhật cho nó một lần nữa.
Sau đó chúng tôi ăn bánh kem và nói đủ thứ chuyện trên đời. Nhìn con nhóc vui mà lòng lại thấy bao muôn phiền tan biến. Ở cạnh con nhóc thấy vui vẻ và thoải mái lắm. Tuy nó nhỏ nhưng nó chịu lắng nghe tôi nói. Từ trước giờ nó luôn hỏi tôi về tất tần tật cuộc sống của tôi mỗi khi hai đứa co dịp gặp nhau. Vì vậy trừ mẹ và dì tôi ra, con nhóc là người hiểu tôi nhất. Đó là vì sao tình cảm của tôi dành cho nó không thua kém gì nhóc Ly nhà tôi.
Đến chiều tối thì tôi qua tìm anh Đen mượn chìa khóa, rồi chở con nhóc về lại Sài Gòn để ngày mai bác Minh qua đón sớm. Về đến nhà anh Đen, tôi dọn ít thức ăn vừa mua dọc đường ra cho con nhóc ăn cơm tối thì nghe tiếng chuông cửa. Mở cửa ra thì gặp hai ông ôn thần Tuấn và Nam. Thằng Tuấn tỏ thái độ bực tức, hùng hổ bước vào nhà, ngồi xuống ghế sofa khoanh tay lại. Thằng Nam đi vào nhìn tôi chỉ biết lắc đầu.
- Gì đây hai cha nội? Sao qua không báo?
- Mày có phải anh em tao không? Thằng Tuấn quát.
- Vụ gì nữa đây?
- Linh mới cho tao biết mày bị đánh ở quán lẫu, kêu tao qua xem mày có sao không.
- Mai dẫn tao đi tìm tụi nó tính xổ. Nó nói rồi đập tay xuống bàn.
- Mày làm vậy là không được rồi! Anh em với nhau bao nhiêu năm, bị người ta đánh mà không báo cho tụi tao biết. Thằng Nam lên tiếng.
- Có gì đâu tụi bây ơi! Ăn vài cái ghế thôi chư tụi nó có đánh được gì tao. Tao vẫn sống đây thôi. Tôi cười và nói.
- Tức quá! Thằng Tuấn vò đâu bứt tóc.
- Xuỵt…thôi tính sau đi! Có nhỏ em dưới quê tao lên chơi, đừng bàn chuyện đánh lộn đánh lạo ở đây, không hay đâu!
- Nhậu đi! Giờ có nhậu tao mới hết tức. Thằng Tuấn nói.
- Thôi được rồi, cũng lâu mấy anh em mình chưa lai rai. Mầy với thằng Nam đi mua bia với mồi đi. Tao ở nhà lo cơm nước cho con em cái.
Vậy là đêm hôm đó ba thằng nhậu và tâm sự chuyện đời. Mỗi thằng mỗi hoàn cảnh, đứa nào cũng có chuyện buồn riêng. Tôi thích uống với tụi nó lắm, biết là cũng chả giải quyết được gì nhưng lâu lâu lại có cơ hội được nói ra những gì khó chịu, bức xúc trong lòng. Mới đầu còn tỉnh táo, cứ nói chuyện giữ nếp vì sợ con nhóc Trinh nó nghe. Nhưng sau đó rượu vào thì lời ra, uống càng nhiều bắt đầu nói dài, nói dai, nói dỡ. Có cái gì cũng nói huỵch tẹt ra, con nhóc thì ngồi xem tivi say mê nhưng chắc nó cũng nghe và hiểu ít nhiều.
- Về được không đó hai ông? Hết mồi, hết bia, 3 thằng cũng quắt cần câu.
- Mày coi thường tao quá đó! Thằng Tuấn bước đi loạng choạng, té lên té xuống.
- Thôi vậy ngủ lại đây đi! Tôi đề nghị.
- Ý mày nói tao về không nổi hả? Tao đi ày xem. Nó lại bước đi vài bước rồi té nhào.
- Thôi để tao với nó đi taxi về, gửi xe lại đây, mai tụi tao qua lấy. Nói rồi thằng Nam dìu thằng Tuấn ra đường đón xe.
Tôi quay vào nhà và cố dọn dẹp bãi chiến trường dù đầu cứ xoay mồng mồng. Đang dọn thì thấy con nhóc đứng thù lù ở đó, mặt thì mếu lại.
- Gì đây bé béo? Đi ngủ sớm đi, mai còn về.
- Thì ra anh sắp phải đi Mỹ hả? Nó nói mà nước mắt lừng tròng.
- Ừ! Tôi xoa đầu nó.
- Anh ở lại được không? Anh bỏ em hả? Hong thương em hả? Nước mắt nó bắt đầu chảy.
- Haizz…thôi đừng khóc! Anh có đi luôn đâu mà khóc, khi nào anh rảnh anh về chơi mà.
- Hong chịu! Hong chịu đâu!
Tôi mặc nó, lo dọn nhanh rồi còn đi ngủ, nhức đầu quá rồi. Vừa dọn mà cứ bị con nhóc làm phiền, nó cứ lẽo đẽo theo sau lưng kéo áo tôi. Dọn xong thì tôi lên giường, chui vào mền ngủ luôn, mở mắt không lên nữa rồi.
- Dậy! Dậy! Chưa nói chuyện xong mà! Nó cứ đứng bên cạnh giường cằng nhằng suốt.
Có men rượu, mặc cho tiếng cằng nhằng bên tai, cứ thế tôi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy vì chuông điện thoại báo thức, hôm qua canh giờ để dậy sớm lo đồ ăn sáng cho con nhóc trước khi nó đi. Tự nhiên thấy ê ê cánh tay không cử động được, có cảm giác như có cục tạ nghìn cân trên người. Nhìn xuống thì nguyên một con voi đang nằm đè lên người. Nhưng bất chợt tôi bàng hoàng sững sốt, trên người tôi chỉ còn duy nhất cái quần lót. Tôi vội vàng hất con nhóc sang một bên rồi mặc quần aó vào. Hất hơi mạnh nên nó cũng dần tỉnh giấc.
- Hí hí… Nó nhìn tôi cười khúc khít.
- Cười gì vậy? Tôi hỏi trong lo sợ.
- Chào buổi sáng anh yêu!
- Anh yêu gì? Em nói điên gì vậy?
- Anh làm gì tối qua anh không nhớ sao? Con nhóc ngừng cười và trầm xuống.
- Làm…làm…gì? Tôi hỏi ấp úng, chảy cả mồ hôi.
- Anh thật sự không nhớ hả? Anh phải chịu trách nhiệm với em đó! Mắt con bé bắt đầu đỏ hoe.
- Trời!…Anh…làm…gì em rồi? Tôi như rụng rời tay chân, không đứng nổi nữa.
- Anh cởi áo, cởi quần ra, rồi ôm em ngủ cả đêm đó. Con nhóc nói trong ngượng ngùng.
- Phù… Tôi thờ dài một hơi, bao nhiêu gánh nặng như được trút bỏ hết. Thật là may mắn khi tôi chưa làm gì con nhóc. Có chuyện gì không biết ăn nói sao với bác Minh.
- Anh còn nói anh yêu em nhiều lần lắm. Con nhóc nói tiếp, có lẽ đó là những lời tôi dành cho Linh thì đúng hơn.
- Thôi dậy ăn sáng đi! Em làm anh hú hồn! Tôi xoa đầu nó nói.
- Hong! Anh không được đi! Anh phải ở lại chịu trách nhiệm với em!
- Khùng quá đi! Đồ ranh con! Biết gì mà trách nhiệm, ăn sáng mau đi còn về nữa kìa.
Tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó rồi dọn dẹp nhà cửa mà cứ không yên với nó. Nó cứ lẽo đẽo theo càu nhàu điếc cả lỗ tai. Một hồi thì bác Minh cũng qua đón nó, nó nhất mực không chịu về. Cứ bắt tôi hứa là phải ở lại Việt Nam nó mới chịu.
- Ba ơi! Anh Khanh đi Mỹ! Con không chịu đâu! Ba kêu ảnh ở lại đi! Nó khóc lóc sướt mướt năn nỉ ba nó.
- Thôi con ngoan đi! Anh Khanh phải đi với gia đình chứ! Sao anh ở lại được? Bác Minh dỗ con nhóc.
- Hong chịu! Hong chịu! Con nhóc nhảy đành đạch lên.
Bác Minh dỗ nó một hồi thì nó mới bớt khóc, bác dẫn nó ra xe. Tôi cũng đi ra theo, thật sự thấy thương nó lắm, nhưng đâu thể chỉ vì vậy mà thay đổi nguyên một kế hoạch chuẩn bị bấy lâu nay.
- Thôi ở nhà ngoan nhe Trinh! Khi nào rảnh anh sẽ về thăm! Tôi nói và xoa hai gò má của nó.
- Không cần nữa! Tôi ghét anh! Anh là đồ đáng ghét! Không bao giờ tôi muốn nhìn thấy anh nữa! Con nhóc đẩy tay tôi ra, quay mặt đi. Nó vẫn khóc tức tưởi.
- Thôi bác đi nhe con. Bác Minh lắc đầu vì cái tính trẻ con của con nhóc rồi dẫn nó ra xe.
Và từ hôm ấy cho đến lúc ra đi, đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy khuôn mặt bầu bỉnh, đáng yêu của Trinh béo. “Xin lỗi bé ú của anh! Một ngày nào đó, khi lớn lên, em sẽ hiểu”.
…Bừng tỉnh và quay trở lại hiện tại…
Tôi nắm chặt sợi dây chuyền cỏ 4 lá. Dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của Miu. À không, bây giờ tôi nên gọi em là Trinh, con bé béo ú của tôi ngày nào.
- Tr..i..nh…Trinh! Là…e.m…thật đó sao? Giọng nói tôi run lên.
- Hức…hức… Em không nói gì liên tục dùng tay đánh vào ngực tôi.
- Trinh!
- Tui biết chị Linh xinh đẹp hơn tui, chị Linh giỏi giang hơn tui. Nhưng sáu năm trôi qua rồi, mà anh vẫn không thể quên được chị ta sao? Em nói trong nấc nghẹn.
- Đó, tôi trả lại anh sợi dây chuyền đó. Anh mang đi sinh nhật chị ta đi! Anh tưởng tôi ngu lắm nên không biết chữ L là gì hả? Tôi đã không màng tới chuyện đó, tôi quý nó, tôi giữ nó 6 năm qua vì đó là quả của anh tặng tôi.
- Phải! Chị ta chờ anh 6 năm qua, một thời gian dài đó chứ? Vậy còn tui thì sao? Tui chở đợi anh có ít hơn 6 năm không hả?
Tôi cũng bắt đầu thấy cay ở mắt, những giọt nước mắt cũng bắt đầu lưng tròng khi nghe những lời của Trinh.
- Anh có biết thời gian qua, tôi vì anh mà phấn đấu, thay đổi bản thân rất nhiều không hả? Anh có biết tôi phải cố gắng đến mức nào không hả?
- Anh trả lời đi chứ! Tại sao lại im lặng? Anh trả…
Em chưa kịp nói dứt câu, tôi đã kéo em vào lòng. Đặt lên môi em một nụ hôn, một nụ hôn pha lẫn vị măn của nước mắt đắng cay, một nụ hôn như thỏa bao ngày nhung nhớ, một nụ hôn mà tôi không còn xem em là một đứa ranh con ngày nào nữa. Em cố vẩy vùng, đấm thình thịch vào ngực tôi. Nhưng tôi vẫn siết em thật chặt. Nấm đấm em dần mềm nhũn ra, rồi em ôm lấy tôi trọn vòng tay, hòa nhịp váo nụ hôn ngọt ngào của cả hai.
Tôi không còn suy nghĩ gì nhiều về chuyện của tương lai nữa. Dù cho ngày mai có trở nên thế nào, hôm nay, xin một lần cho tôi được sống thật với yêu thương của bản thân…