Vệ Gia Nữ

Chương 1: Chương 1: Tiết tử (Định Viễn công phủ vẫn còn...)




“ 'Tâm vương lên ngôi, ngàn xuân vĩnh cửu, cõng rồng cõng phượng, hái châu biển khơi.' Ôi chao, đây chính là dấu ấn của lục quốc, đại cát!”

Bên ngoài chùa Tồn Ân tại thành Trường An hương khói ngút trời, thường có phu nhân thế gia lui tới. Đang lúc tiết trời vào cuối xuân, gió xuân ấm áp, cảnh vật tươi tốt. Trong chùa, những tà váy lụa là như mây, những sợi hương như khói.

Tin tức Nhị tiểu thư Định Viễn công Vệ gia rút được quẻ đại cát lập tức truyền ra ngoài.

Nhị tiểu thư Vệ Nhân cuối cùng cũng thoát khỏi đám nữ tử quý tộc nhốn nháo muốn xem quẻ xăm. Nàng đi đến gốc cây bồ đề, vừa định ngồi xuống băng đá thì có người đặt giỏ hoa thược dược vừa hái lên đó.

Nàng ngoảnh đầu nhìn, thấy tam muội của mình đang nhăn mũi tức giận.

Vệ Nhân tính cách vô cùng tốt bất giác nở nụ cười, nàng đưa tay nhéo mũi em gái liền bị Vệ Vi “hừ” một tiếng đành rụt lại.

“A Vi, quẻ xăm của muội là gì vậy?”

Nghe Vệ Nhân hỏi đến việc này, dường như Vệ Vi càng tức giận. Vệ Vi lấy hơi, khuôn mặt nhỏ bé phồng cả lên.

Lúc này, đột nhiên có người cười nói: “ 'Phong lãnh Trường Giang tĩnh. Ngư thuyền điếu nguyệt minh. Nhất thanh cô nhạn quá. Lữ khách biến bi thanh.' (1) Chỉ là một thẻ bài cho thấy Hạng Vũ bị vây hãm ở sông Ô Giang mà thôi. Không ngờ tiểu cô nương Vệ gia không tin tổ tiên, không tin sách vở đạo lý mà lại tin chuyện thần Phật, sắp nén giận đến mức biến bản thân thành con thỏ béo rồi.”

(1) Đây là quẻ xăm số 37, quẻ điềm báo về Hạng Vũ, vua nước Sở, đoán xăm như sau: Sở Hạng Vũ bị mắc kẹt ở sông Ô Giang và tự vẫn - mất thuyền - quẻ hạ - Sở và Hán giao tranh.

Vệ Vi nhìn hai bên một chút rồi chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên mặc cẩm bào cưỡi ngựa bắn cung màu trắng, đang ngồi dựa vào gốc cây nhìn mình tủm tỉm cười.

“A Tường, tỷ lại leo cây nữa rồi! Còn cười việc của muội! Lát nữa mẹ nghe kinh xong muội nhất định phải mách với mẹ là đại tỷ bắt nạt muội!”

“Ôi chao, bé thỏ nóng nảy của Vệ gia còn muốn cắn người sao?”

Người được gọi là “A Tường” chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, giọng nói trong trẻo của nàng đủ để khiến người ta vừa nghe đã biết đó là một cô gái.

Ở trên cây đung đưa chân, Vệ Tường còn nói: “Ta đâu có leo cây, cái cây này... là ta nhảy lên đấy!”

Trông thấy em gái của mình tức giận đến mức mặt đỏ rần, Vệ Nhân lấy trong tay áo ra quẻ xăm, cười nói: “A Vi, hai chúng ta đổi lại được không?”

Vệ Vi chưa kịp mở miệng thì quẻ xăm trên tay nàng ấy kia đã bị lấy mất.

“Muội...” Vệ Vi chỉ tầm mười tuổi vừa cảm thấy như thế không tốt, vừa muốn nếm thử sự vui mừng khi có quẻ đại cát, mặt nàng sắp nhăn nhúm cả lại rồi.

Dỗ dành em gái xong, Vệ Nhân lại nhìn Vệ Tường tỷ tỷ: “A Tường, tỷ không đi xin xăm sao?”

Không biết Vệ Tường tìm được ở đâu vài quả dâu, bỏ một quả vào miệng, ánh mắt nàng xuyên qua kẽ lá hướng đến tận trời xanh, nói: “Người sống một đời, có bao nhiêu số phận được định trước? Ta không tin, ta biết A Nhân muội cũng không tin, chỉ có thỏ con ngốc nghếch này thôi! Vệ thỏ con, muốn ăn dâu không?”

“Vệ Tường! Tỷ không được gọi muội là thỏ con!”

“Thỏ con, thỏ con, thỏ con!”

Trên sườn đồi phía xa vang lên giọng nói của một vị sư già từ từ, chậm rãi: “Nữ tử này cao quý không gì sánh nổi!”

Bên cạnh lão là người đàn ông trung niên cao gầy. Nghe vậy, ông ta nhìn theo ánh mắt vị sư già về phía cây bồ đề bên kia sườn đồi.

Chỉ thấy hai thiếu nữ non nớt, líu ra líu ríu, trên xanh dưới trắng, khí chất đoan trang, dù không nhìn rõ mặt cũng biết là nữ nhi được nuôi dưỡng trong gia đình quyền thế ở thành Trường An.

“Cao quý không gì sánh nổi? Thiền sư, ông im lặng khổ tu hai mươi năm rồi, hôm nay nói chuyện là vì muốn cô nương kia thành con dâu ta sao?” Dứt lời, người đàn ông kia bật cười.

Sau tán cây, Vệ Tường cảm nhận được ai đó đang quan sát mình, nàng ngẩng đầu định nhìn lại thì đột nhiên nghe có người nổi giận mắng: “Vệ Tường, sao con lại leo cây?!”

Nàng vội vàng xoay người trèo xuống nhưng vẫn bị mẫu thân nắm lấy lỗ tai, liền quên mất khoảnh khắc ngắn ngủi kia sau câu mắng: “Nhìn khắp Trường An xem có đứa con gái nào như con không!”

Năm này, ba tỷ muội Vệ gia, Vệ Tường và Vệ Nhân mười hai tuổi, Vệ Vi mới mười tuổi. Đúng là khung cảnh mùa xuân lộng lẫy, cảm giác thời gian là vô tận.

Định Viễn công phủ vẫn còn.

Trường An vẫn còn.

Thiên hạ thái bình vẫn còn.

Các nàng có người tin vào số phận, có người thì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.