Cuối năm đến, lúc hai người đến Minh Xuyên đã là cuối tháng hai, rất nhanh là đến giao thừa. Nhà họ Cố tuy quanh năm sinh hoạt tại phía nam, nhưng Cố Chu Triệt và mẹ đều sinh hoạt theo thói quen phương bắc, càng không nhắc tới năm nay còn có Phó Mặc, làm vằn thắn, chưng bát hấp không thiếu thứ gì.
Ba Cố là con một, hai ông bà không thêm đứa nào, cho nên năm mới chỉ có năm người bọn họ. Đồ Tết trước khi bọn họ về nhà đều đã chuẩn bị xong, cửa tiệm của mẹ Cố cũng đã nghỉ, người nhà đủ tay đủ chân, không cần hai người bọn họ làm gì, Cố Chu Triệt liền thừa dịp trước mấy ngày cuối cùng của năm không có gì làm, mỗi ngày dẫn theo Phó Mặc ra ngoài chơi.
Tuy rằng Minh Xuyên có khí hậu dễ chịu, nhưng chỉ là so với Tân Bắc, ra ngoài vẫn phải mặc dày một chút. Hai người đi lung tung không có mục đích, từ khu của bọn họ bắt đầu đi dạo, lần lượt đi qua vườn hoa, quảng trường, trung học, phổ thông của Cố Chu Triệt, hầu như đi khắp con đường thanh xuân trưởng thành của cậu.
Thời tiết này hầu hết các trường học đều đã nghỉ, cây cối sum suê che bóng, Cố Chu Triệt nằm trên tường trường trung học Minh Xuyên, trước mắt hết thảy là cảnh cũ quen thuộc, không có chút hoài niệm nào từng lưu lại trong lòng cậu. Mỗi khi cậu đi ngang qua nơi đây, xông lên đầu toàn là cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể gọi là ký ức tốt đẹp được. Những việc này cậu cũng không có giấu Phó Mặc, một bên chỉ cho hắn xem ngôi trường mình học lúc đó, một bên cảm thán: “Lúc mới bắt đầu, tớ luôn nghĩ mình học không nổi nữa. Sao lại khó khăn như thế? Mỗi ngày vô tri vô giác, cũng không dám tìm ai nói chuyện. Tớ lúc đó nghĩ, nếu như ngồi cùng bàn vẫn là cậu, thì khoảng thời gian đó tớ nhất định sẽ không khó khăn như vậy.”
Vượt qua thời điểm khó khăn nhất, khi đó không dám nhìn thẳng sự khổ sở của mình, bởi vì biết mình không có đường lui. Trẻ con và người lớn giống nhau, thậm chí trẻ con trong quá trình trưởng thành phải đối mặt với vấn đề tâm lý so với người lớn còn nghiêm trọng hơn, phức tạp hơn. Nhận thức xung quanh, năng lực phân tích cùng với năng lực chống chọi càng non nớt và ngây thơ, khiến cho sau này lớn lên tràn đầy nguy cơ cô độc. Đây là việc dù người lớn phát hiện, cũng rất khó mà hỗ trợ.
Nhưng may mắn, vĩnh viễn không có ai biết dưới sự bình yên nhìn như vô sự mà thành thục ấy lại có nỗi niềm khó nói như thế nào, ngoại trừ chính đương sự.
Hai người đứng song song, cùng nhau nhìn bức tường sơn bị tróc ra màu xám lạnh, nó vô tội, Minh Xuyên cũng vô tội, Tân Bắc, Nam Thanh cũng vô tội. Năm tháng không có bạc đãi bọn họ, nhưng trừ cái đó ra, tất cả, không có ai được quyền lựa chọn.
Tay Phó Mặc nhẹ nhàng ở trên đầu Cố Chu Triệt xoa xoa, trượt đến gáy cậu, thuận thế khoác lên vai cậu. Hắn nhìn đối phương một hồi, ánh mắt như hi vọng xuyên qua dung mạo của cậu để thấy những tháng ngày đó, chậm rãi châm chước lời: “Tớ lúc đó… gọi rất nhiều cú điện thoại cho cậu.”
Cố Chu Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ lên. Phó Mặc vỗ nhẹ cậu hai cái: “Không sao rồi, sau này không phải đã gặp lại sao.”
“Tớ cũng không có ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng đã gặp lại cậu, đã không sao rồi.”
“Cậu…” Cố Chu Triệt đem tâm tình trào dâng của mình nuốt lại, giọng có phần buồn buồn: “Cậu lúc đó, làm sao nhận ra tớ?” Cậu là chỉ buổi tối hôm bọn họ gặp lại nhau.
“Không nhận ra.” Phó Mặc thành thật đáp: “Nhưng thấy cậu bỗng nhiên khóc, tớ liền biết là cậu.”
Chân mày Cố Chu Triệt bỗng giật một cái, vội vã giả vờ như không có chuyện gì xảy ra quay đầu liều mạng chớp chớp mắt. Cậu nghe Phó Mặc ở phía sau bật cười, tay lại đưa tới xoa đầu của cậu: “Không sao.”
Lồng ngực chua xót của cậu dường như cũng được người ta nhẹ nhàng vuốt ve, nói cho cậu biết: Không có việc gì, không quan hệ, cũng không sao cả.
Hai người đi trên đường lớn dưới ánh mặt trời, đoàn người đi ngang qua đều nhẹ nhàng và yên tĩnh, đây là thành thị trôi qua chầm chậm. Cố Chu Triệt nói: “Cậu thích nơi này sao?”
“Ừ.” Phó Mặc gật đầu.
Tối đêm 30, một nhà năm miệng ăn ở nhà ông bà nội bắt đầu lục đục, mở TV lên, mấy chậu hoa trồng trên ban công đều dán giấy đỏ. Trong tiểu khu đã sớm không cho cá nhân đốt pháo, nhưng pháo hoa có thể, bên trong bên ngoài một mảnh ầm ĩ. Vừa qua khỏi 0 giờ, điện thoại di động liền vang lên liên tục. La Huân cùng Hứa Thanh Ngạn và các bạn học khác lần lượt nhắn tin tới, Cố Chu Triệt không để ý tới trả lời, nhích về phía bên cạnh Phó Mặc chỉ hắn gửi tin nhắn cho lão Ngụy và Lý Hạnh.
Lý Hạnh trả lời rất nhanh: Cám ơn mấy đứa, năm mới vui vẻ, sang năm cũng may mắn.
Lão Ngụy trực tiếp hơn, tặng lại một bao lì xì.
Mẹ Cố cũng tới tặng bao lì xì, một bên gọi “Đến đến” một bên từ trong túi lấy ra hai cái, chia ra đưa cho hai người, cười híp mắt nói: “Năm mới phải tiếp tục cố gắng nha! Chu Chu cao lên một chút, cao được giống như Mặc Mặc thì tốt rồi.”
“Nhất định.” Cố Chu Triệt tràn đầy tự tin.
“Mặc Mặc thì mập lên chút thịt, nhưng đừng như Chu Chu chỉ có thịt…”
“Con đâu chỉ có thịt!” Cố Chu Triệt buồn bực thanh minh.
Phó Mặc giơ tay, nắm mặt của cậu, kéo ra hai bên. Cố Chu Triệt trong nháy mắt bạo phát, hai người lảo đảo đánh ngã lên ghế sofa.
Cơm nước xong, xem xong gala xuân, chúc tết nơi xa linh linh cũng sắp đến hồi cuối. Ông bà chưa tới 0 giờ đã đi ngủ hết, mẹ Cố chịu đựng đến khi tiết mục TV kết thúc, cũng đi nghỉ trước. Chỉ còn lại Phó Mặc cùng Cố Chu Triệt, hai người dọn dẹp đơn giản một chút, đến khách phòng ngủ chung.
Khách phòng nhà ông bà khá lớn, hai người rốt cục có thể ngủ giường lớn rồi. Cố Chu Triệt tắm trước, nằm ở trên giường lăn lộn trả lời wechat của Hứa Thanh Ngạn, lăn nửa ngày cảm thấy Phó Mặc sao lâu vậy, chạy đến nhà vệ sinh nhìn, Phó Mặc đứng chống hai tay ở bồn rửa, trên tóc nhỏ nước, cúi đầu đứng đó không nhúc nhích.
“Phó Mặc?” Cố Chu Triệt gọi hắn một tiếng: “Làm sao vậy?”
Cậu vừa gọi, lập tức cảm thấy không ổn. Bả vai Phó Mặc tựa hồ run một cái, thế nhưng vẫn không quay đầu lại. Thật lâu mới chậm chạp thấp giọng trả lời: “Không sao.”
Thanh âm của hắn khàn khàn, khô khốc, trầm thấp giống như một chút sức sống cũng không có, vừa lên tiếng dọa Cố Chu Triệt giật mình, vội vã chạy tới tới gần nhìn hắn: “Làm sao vậy? Cậu không khỏe sao?”
Dưới bóng tối đèn huỳnh quang rọi trên đỉnh đầu, biểu cảm Phó Mặc mờ nhạt không rõ, rõ ràng là không ổn, tình trạng của hắn đột nhiên hoàn toàn khác trước, cả người thoạt nhìn vô lực lại chán chường, dường như ngay cả cánh tay chống đỡ bồn rửa cũng đã rất cật lực. Cố Chu Triệt nhất thời hoảng sợ: “Cậu khó chịu chỗ nào? Cậu làm sao vậy? Cậu có phải bị bệnh không?”
Cậu kéo cánh tay Phó Mặc, cố gắng để cho hắn ngẩng đầu lên. Phó Mặc khẽ nâng lên một tay, nắm cậu lại, giọng yếu ớt nói: “Không sao, hơi nhức đầu.”
“Nằm xuống trước đi.” Cố Chu Triệt vội dùng vai đỡ hắn, đỡ Phó Mặc đến trên giường, để hắn để nằm ngửa. Sau đó hoảng hốt chạy đi lục tung, tìm thuốc giảm đau khắp nơi. Lúc lật bàn trà, chợt nhớ tới chỗ ở Phó Mặc, dưới bàn trà mặt cũng có một loạt bình thuốc nhỏ.
Cậu ngừng động tác tìm kiếm vài giây, một lát sau mới tiếp tục, rốt cuộc tìm được một chai thuốc giảm đau, rót ly nước chạy vào trong phòng ngủ.
“Đây là thuốc giảm đau bình thường, cậu uống trước, nếu không ổn chúng ta liền đi bệnh viện.” Cố Chu Triệt nói, đem nước đưa tới. Phó Mặc cũng không thèm nhìn liền nhận lấy, Cố Chu Triệt lại càng sửng sốt. Cậu nhận ly không đặt lên bàn, suy nghĩ một chút, tắt đèn, sờ soạng bò đến bên cạnh Phó Mặc.
Trong bóng tối, tay Phó Mặc cũng đưa tới, nắm cổ tay tay cậu, giọng nghe vẫn rất cố gắng chịu đựng, nhưng dường như đã khôi phục ít nhiều: “Không sao, ngủ đi.”
“Ah.” Cố Chu Triệt vô thức đáp lại. Cậu mơ hồ cảm thấy lúc này cái gì cũng không nên hỏi, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Phó Mặc, cảm giác Phó Mặc thả lỏng bàn tay đang nắm cổ tay mình. Cứ như vậy vài giây, cậu cảm giác mình không cảm giác được hơi thở của Phó Mặc, đối phương nằm bên cạnh cậu, nhưng một chút khí tức cũng không có, giống như không tồn tại.
Phần này khủng hoảng này làm cho toàn thân Cố Chu Triệt cứng ngắc, lập tức trở mình. Nhưng cậu vừa mới di chuyển, Phó Mặc lại mở miệng: “Chu Chu.”
Một tiếng này làm cho ngực Cố Chu Triệt chấn động phanh lại, cậu ù tai não trống rỗng, theo sức kéo của Phó Mặc cứ thế đến gần, cảm giác được đầu của Phó Mặc ở bên cạnh mình. Áp sát như thế, cậu rốt cục nghe được hô hấp của hắn, hắn dường như mệt chết đi, nhưng vẫn dư ra chút hơi tàn muốn an ủi cậu: “Ngủ, thật sự không sao, ngủ dậy là tốt rồi.”
“Ừ.” Cố Chu Triệt gật đầu, hơi nghiêng người, cảm giác Phó Mặc giống như bị cúp điện, không biết có phải là đã ngủ hay không, nhưng hắn không còn nảy sinh động tĩnh gì nữa.
Cố Chu Triệt dựa vào hắn, cũng không biết mình ngủ từ lúc nào. Chờ đến khi tỉnh lại, là bị tiếng đập cửa đánh thức, giọng mẹ Cố ở ngoài cửa kêu: “Rời giường, dậy ăn cơm!”
Cố Chu Triệt mơ mơ màng màng, giật mình một cái liền tỉnh, vô thức đi tìm người bên cạnh: “Phó Mặc?”
Phó Mặc đã không còn ở trên giường.
Cố Chu Triệt lập tức đứng lên, mờ mịt suýt chút nữa té xuống giường, chạy ra nhà vệ sinh xem, nhà vệ sinh cũng không có.
Cậu chợt xông ra khỏi phòng, khiến mọi người lại càng hoảng sợ, thấy Phó Mặc đang đứng trước bàn ăn, đang giúp bà nội chia chén đũa.
“Đánh răng rửa mặt chưa?” Mẹ Cố nhìn vẻ mặt mờ mịt tóc tai bù xù của cậu, ghét bỏ nói. Cố Chu Triệt sửng sốt một lúc, nhìn về phía Phó Mặc thốt ra: “Cậu còn đau đầu không?”
“Làm sao vậy?” Ba vị trưởng bối nghe vậy, nhất thời đều vây đến: “Mặc Mặc nhức đầu?”
“Tối hôm qua có chút, có thể tắm bị cảm lạnh, ngủ một giấc là ổn.” Phó Mặc đáp. Ánh mắt của hắn đã khôi phục như ban đầu, ngoại trừ có chút uể oải chưa tan hết, nhìn qua thật sự đã không sao.
“Bà tìm thuốc cảm cho con uống.” Bà nội nhất thời bận rộn: “Mặc Mặc nhất định là không quen khí hậu nơi này, không thể để bị bệnh, con khó chịu chỗ nào phải nói với bà, có nghe không?”
“Vâng.” Phó Mặc bằng lòng. Hắn quay đầu nhìn Cố Chu Triệt còn đứng ở cửa kinh ngạc nhìn hắn, cong khóe môi nhìn cậu: “Nhanh tới ăn cơm.”