Đây là một lời mời, không phải là yêu cầu, giống như lúc này giữa bọn họ không xảy ra bất cứ chuyện gì, đây dường như chỉ là một đêm hè bình thường như bao ngày.
Ngón tay Phó Mặc vuốt vuốt tóc cậu, nói: “Được.”
Từ góc độ này nhìn sang, cậu có hơi gầy đi, cằm cũng biến nhọn. Ánh mắt lại vẫn sáng như xưa, cầm tay kia của hắn chơi, nói: “Tớ nhớ lần đầu tiên gặp lại Thanh Ngạn, lúc đó nó đang quay. Lúc nhỏ căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, có thể ở trên TV nhìn Thanh Ngạn đóng phim truyền hình.”
Phó Mặc nhớ lại Hứa Thanh Ngạn trong ấn tượng của mình: “Cậu ấy thích Eyeshield21.”
Lúc ấy rất nhiều hoạt hình được chiếu, chỉ có kênh quy định mới có thể xem. Hứa Thanh Ngạn của bọn họ là người cực kỳ thích anime, trên hộp bút dán đầy hình, bình thường còn hay chơi sắm vai trong lớp, thi triển đủ loại tuyệt chiêu với Cố Chu Triệt. Hắn hiện tại vẫn thích, thấy cái gì mà kích động quá sẽ oanh tạc weibo. Mùa xuân Tân Bắc có lễ hội cosplay, Hứa Thanh Ngạn còn lăn lộn đi tham gia.
Cố Chu Triệt nhớ ra cái gì đó: “Nhắc mới nhớ, trước đó tớ còn tham gia CLB nhiếp ảnh, đã lâu không tham gia hoạt động.”
“Tớ đã kể với cậu ba tớ là nhân viên quay phim chưa!?”
Phó Mặc gật đầu. Đầu Cố Chu Triệt ở trên đùi hắn giật giật, đổi tư thế: “Di vật gì gì đó, bây giờ còn ở trong rương ẩm đặt trong phòng, mẹ giữ rất kỹ. Trước đây tớ nghĩ, tớ sẽ học nhiếp ảnh, như vậy có thể thừa kế một ít gì đó của ba, mọi người có lẽ sẽ không có cảm giác tiếc nuối như vậy nữa. Nhưng sau đó tớ lại phát hiện, nếu như tớ ôm ý nghĩ đó làm, vậy thì tớ thật sự rất khó thực hiện. Mặc dù không có ai đòi hỏi tớ làm gì, nhưng tớ ở điểm xuất phát lại quyết định điểm kết thúc của mình.”
“Bắt đầu lại từ đầu thử xem?” Phó Mặc suy nghĩ.
“Ừ, tớ nghĩ chờ sang năm tìm các đàn anh chạy việc, nếu như tớ thật sự có thể nảy sinh hứng thú, tớ sẽ học tiếp, nếu như không được, cũng không cần kiên trì nữa. Dù sao giữa người và người khác nhau, mỗi người hẳn là sẽ tìm được thứ hợp với mình hơn, đúng không?”
“Đúng vậy.” Phó Mặc nói. Suy nghĩ thêm, lại cảm thấy như chưa đủ độ mạnh mẽ, bổ sung một câu: “Tớ ủng hộ cậu.”
Cố Chu Triệt cười đến híp mắt lại, thả lỏng cùng với hắn đan mười ngón tay vào nhau, vô tình hay cố ý vuốt qua sườn vết thương ngón tay hắn, nói: “Cậu trước đây lúc nhàm chán, sẽ làm gì?”
Phó Mặc cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt của hắn giống như không có khái niệm về nội dung câu hỏi này. Nghĩ một lát, kéo tay cậu, ở lòng bàn tay cậu viết một con số “5”. [1]
[1] Thật, Đậu cũng ko biết số 5 này có nghĩa gì đâu…Có thể là giả định 5N + 1?
Hắn nói: “3n+1.”
Cố Chu Triệt sững sờ nhìn lòng bàn tay của mình, biểu cảm không quá chắc chắn, lại có chút mờ mịt: “… Giả định Collatz [2]?”
[2] Là 1 cách tính chẳn lẽ, bạn bắt đầu bằng một số bất kỳ. Nếu số đó chẳn, bạn chia số đó cho 2. Nếu số đó là số lẻ, nhân số đó với 3 rồi cộng thêm 1. Cừ thế mà lặp lại nhiều lần, thì sau cùng, bạn sẽ nhận thấy điều gì lạ xảy ra? Nếu bạn tiếp tục đủ lâu, thì sau cùng bạn sẽ nhận được số 1, và nếu bạn vẫn tiếp tục, thì ba số 4, 2, 1 sẽ tiếp tục xuất hiện đi xuất hiện lại một cách tuần hoàn! (Tìm hiểu thêm tại Link, mà nói chứ, người IQ cao cách làm cũng khác với người thường…)
“Ừ.” Phó Mặc gật đầu.
Cố Chu Triệt vẫn sững sờ, cậu lắp bắp: “… Cao nhất, tính ra là bao nhiêu?”
Phó Mặc nói: “263. Sau này mất ngủ quá nghiêm trọng, hay gián đoạn, không để ý nữa.”
Cố Chu Triệt rút tay về, hai tay ôm lấy eo hắn, đem mặt chôn ở bụng hắn. Cậu cảm thấy rất khó chịu, đây là cô đơn lạnh lẽo đến bao nhiêu, thời gian dư thừa đến bao nhiêu mới có thể hao tốn thời gian lặp đi lặp lại mấy trăm lần tăng giảm số dư?
Phó Mặc cúi đầu nhẹ xoa xoa sau gáy của cậu, biết cậu đang suy nghĩ gì: “Chí ít lúc đó sẽ không suy nghĩ lung tung.”
“Vậy bây giờ còn tính không?” Cố Chu Triệt giọng buồn buồn.
“Không tính nữa, quá thuộc, không ý nghĩa.”
Phó Mặc hít một hơi sâu, Cố Chu Triệt bỗng nhiên ở trên bụng cách áo cắn hắn một cái. Hắn không né, Cố Chu Triệt kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn, tự lẩm bẩm: “Sao vậy nè, tự nhiên rất muốn cắn cậu. “
Phó Mặc nói: “Chó con.”
“Cậu mới là.” Cố Chu Triệt nhíu mũi hung dữ: “Cậu là chó bự.”
Hai người chơi trò “Cậu là” “Cậu mới là” trong chốc lát, Phó Mặc không để ý tới cậu nữa, chỉ nhẹ nhàng vân vê lỗ tai cậu. Một lát sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vẻ ngoài của tớ và ba tớ rất giống nhau.”
Cố Chu Triệt nghiêng đầu, tóc chỉa vào bụng hắn. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Phó Mặc nhắc đến ba mẹ của hắn.
Cậu cũng có thể hiểu, bệnh của Phó Mặc nhất định là có liên quan trực tiếp đến ba mẹ hắn, Phó Mặc chẳng bao giờ nói tới, cậu cũng chưa từng hỏi qua. Nếu như bọn họ mười mấy năm trước đã vứt bỏ hắn, vậy lúc này tương lai của Phó Mặc cũng không có bất cứ quan hệ gì đến bọn họ, cho nên cũng hoàn toàn không cần biết đến họ. Nhưng bây giờ Phó Mặc bỗng nhiên nói, nhất định là có nguyên nhân, cậu đương nhiên cũng nguyện ý nghe.
Phó Mặc nói: “Mẹ tớ lúc kết hôn, chỉ mới 23 tuổi. Sau 8 tháng kết hôn, mẹ phát hiệme5ba ở bên ngoài qua lại với 3 cô gái khác. Bọn họ cãi nhau ầm ĩ, ba tớ đánh mẹ, mẹ mới phát hiện ba còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, lúc đó liền yêu cầu ly hôn.”
“Mẹ tớ là người rất kiêu ngạo, nhất là phát hiện đa phần những gì ba tớ nói trước khi cưới đều là nói dối, thì giận không kiềm chế được. Lúc đó tớ đã năm tháng, mẹ sau khi ly hôn thì vừa tiếp tục học, vừa sinh tớ ra, sau khi sinh xong thì cho người đem đến chỗ ba tớ, rồi bản thân đi ra nước ngoài.”
Hắn nói rất chậm, tựa như đang nhớ lại. Cố Chu Triệt không biết hắn từ đâu mà biết được chuyện này, cậu cũng khó mà tưởng tượng ra, khi hắn biết những chuyện này tâm tình sẽ như thế nào.
Chuyện của ba mẹ Cố cậu cũng từng nghe qua, là bà nội kể cho cậu. Bà nội nói ba Cố năm đó chính là một tên khờ, mỗi ngày chạy theo mẹ Cố, về nhà còn hỏi bà kỳ kinh nguyệt con gái mà đau bụng thì nên làm gì bây giờ. Trong ký ức của cậu, ba từ đó đến giờ đều rất điềm đạm, ở nhà ngoan ngoãn phục tùng mẹ, mãi cho đến khi qua đời ngoài ý muốn, khái niệm về gia đình của Cố Chu Triệt giới hạn ở đó, ngây thơ cho rằng, hết thảy trẻ em trên thế giới đều hạnh phúc giống như cậu.
Nhưng Phó Mặc từ lúc còn ở trong bụng mẹ, đã mất đi ba của mình. Một phút đó khi hắn sinh ra, lại mất đi mẹ của mình.
Cố Chu Triệt từ dưới nhìn lên Phó Mặc, ánh mắt chăm chú nhìn hàng lông mày, đôi mắt, mũi, môi của hắn. Hắn thừa kế điều huyết thống duy nhất để lại cho hắn, cũng là vết tích kiên cố nhất, bọn họ đều yên lành sống trên thế giới này, nhưng bọn họ lại bỏ quên hắn.
“Lúc học lớp 10, tớ ở nhà tìm được hình kết hôn của bọn họ.” Phó Mặc nói: “Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy dáng vẻ của ba, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mẹ lại ghét tớ như vậy.” E rằng đối với bà mà nói, sự tồn tại của Phó Mặc luôn nhắc nhở bà, bà từng có một đoạn hôn nhân thất bại cỡ nào, đoạn hôn nhân này đã mang đến cho bà bao nhiêu đau khổ.
“Lúc nhỏ, tớ nghĩ, nếu ghét như vậy, tại sao lại sinh tớ ra làm gì? Năm tháng vẫn có thể phá thai, đem tớ phá đi, đối với bọn họ mà nói là kết quả tốt nhất.” Hắn cảm giác người nằm trên đùi toàn thân cứng lại, tay đặt ở trên vành tai Cố Chu Triệt tuột xuống, trấn an xoa xoa cổ cậu, cúi đầu nhìn: “Thế nhưng nếu tớ tồn tại, thì sẽ tiếp tục tồn tại. Dù cho rất khốn khổ, cũng chỉ có thể tiếp tục sống.”
Thời gian đau khổ nhất, hắn dùng công thức tính toán khô khan dời đi sự chú ý của bản thân, đem cổ tay của mình trói lên trên thành giường ngăn ý nghĩ muốn kết thúc tất cả. Dù cho cuộc sống rơi vào đáy cốc, không còn cách nào duy trì giao tiếp như người thường, bị trầm cảm dằn vặt đến mức tinh thần sụp đổ, hắn vẫn nỗ lực để bản thân sống.
Cho nên mới có giờ phút này.
Giờ này phút này, có người dùng nhiệt độ cơ thể bao lấy hắn, bình tĩnh mà dịu dàng nhìn hắn, dang tay giúp hắn đứng lên. Cố Chu Triệt ngồi trên đùi hắn, cọ cọ chóp mũi hắn, lại dán sát vào mặt hắn. Hai người vuốt ve an ủi nhau, Phó Mặc ôm lấy cậu: “Sau khi tớ tốt nghiệp phổ thông, ba tớ tới tìm tớ.”
Tim Cố Chu Triệt bỗng đập mạnh một cái, cậu nhớ sau khi Phó Mặc tốt nghiệp, đó chính là mùa thu hoặc mùa đông năm ngoái.
Phó Cảnh Vân tuổi tầm 40, thoạt nhìn vẫn rất trẻ, đây là lần đầu tiên hai cha con mặt đối mặt như vậy. Bọn họ thật sự rất giống nhau, góc cạnh của Tần Trăn cũng không nhẹ nhàng, cho nên đường nét di truyền cho hắn thoạt nhìn cũng sắc bén hơn một tí. Ông đối với đứa con trai bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này tựa hồ cũng chẳng có gì để ý, cũng không có phát biểu nhận xét gì, ở trong nhà dạo qua một vòng, hỏi hắn: “Con muốn đi theo ba sống không?”
Phó Mặc nhìn ông, không trả lời. Ông cũng không để ý, ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, nói: “Con còn có một em trai, hai em gái, bọn họ đều ở Ý. Nếu con đồng ý, tháng sau xử lý xong việc ba sẽ tới đón con.”
Cố Chu Triệt hơi ngồi thẳng lưng: “Cho nên cậu…”
“Cho nên tớ bỏ đi.”
Phó Mặc nhìn cậu, hôn cậu một cái: “Cho nên tớ lại gặp cậu.”
Cho nên tớ nghĩ, một người nếu đã tồn tại, quả nhiên là có nguyên nhân.
Buổi tối sau đó, trong giấc mơ của Cố Chu Triệt. Cậu mơ thấy cậu và Phó Mặc lúc còn nhỏ dắt nhau đi trên đường. Tháng tư ven đường sắc màu rực rỡ, hai người đeo cặp sách, mùa xuân đồng phục áo ngắn tay, quần đùi, cậu chạy ở phía trước, Phó Mặc ở phía sau đuổi theo. Cậu chạy có hơi xa, quay đầu lại, thấy Phó Mặc ở bên đường mua một cây kẹo hồ lô, liền chạy trở về tranh kẹo với hắn. Phó Mặc đem kẹo đặt vào trong tay cậu, nói cậu ăn nhanh một chút, nếu không một hồi về nhà, sẽ ăn không ngon nữa.
Cậu ở trong mơ vội nhận lấy cắn một cái, Phó Mặc bỗng nhiên nói, Chu Chu mẹ cậu tới! Cậu sợ đến suýt chút nữa làm rớt kẹo xuống đất, nhìn lại mới phát hiện Phó Mặc là đang trêu mình. Hắn nhìn cậu cười, ánh nắng chiếu lên mặt của hắn, hắn nói ngốc quá, mẹ cậu hôm nay không ở nhà, cậu lại quên rồi.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng trưng. Mùa hè buổi sáng trước khi mặt trời mọc vĩnh viễn không biết là mấy giờ, rèm cửa sổ nửa mở, gió mát thổi vào mặt rất dễ chịu, thư thái đến mức không nỡ ngồi dậy. Cậu xoay người ở trên giường, nằm lên trên bụng của Phó Mặc. Chuyển động đầu, tối hôm qua cậu cắn hơi mạnh, để lại một dấu răng mờ nhạt.
Cố Chu Triệt lại trở về chỗ cũ nằm, Phó Mặc cũng tỉnh. Mơ mơ màng màng, đưa tay xoa xoa cậu, hai mắt lại nhắm nghiền.
Cố Chu Triệt vỗ bụng hắn: “Phó Mặc, Phó Mặc, tỉnh dậy đi, tớ muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Ừ, được, đừng làm rộn.” Phó Mặc nhắm mắt lại: “Ngủ tiếp 5 phút nữa.”
Tác giả:
Tôi hôm nay ngủ trưa mơ thấy Phó Mặc và Chu Chu nuôi một đứa trẻ, là một bé gái. Phó Mặc dọn dẹp bàn xong, đem kẹo que đứa nhỏ chưa ăn xong gói lại vứt đi, đứa nhỏ ôm cổ Chu Chu oa oa khóc lớn, lên án papa hư papa thúi, bối cảnh sau đó là bóng lưng vô cùng cô đơn của Mặc Mặc đang ngồi xổm lục túi rác…