Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 39: Chương 39




Hai ngày sau đó, Trần Mặc gọi điện thoại đến cho Lâm Đồng Chi bảo Hạ Duyên Bình mời mọi người đi ăn cơm vì muốn cảm ơn sự rộng rãi của cô, Lâm Đồng Chi lắc đầu cười khổ: “Mình rộng rãi sao? Không phải tất cả đều vào trong bụng cậu à?” Cô chỉ nói mỗi câu này mà ở bên kia điện thoại, Trần Mặc cười khúc khích giống như trộm được con chuột. Nghe thấy điệu cười này, Lâm Đồng Chi có cảm giác nhức đầu, vội nói bổ sung: “Hai ngày nay mình bận rộn công việc, hơn nữa tối nay còn có một bữa tiệc, hay cậu đi ăn bữa cơm kia thay mình đi. Dù sao anh ta cũng mời mình, cậu ngàn vạn lần không được tiết kiệm cho mình đó.”

Trần mặc cười kiểu như ma quỷ: “Có bữa tiệc sao? Vậy người nào mời khách?”

Lâm Đồng Chi phải bàn chuyện, còn Trần Mặc ngày nào cũng đọc báo uống trà, sao có thể hiểu được sự vất vả của cô, công việc quấn lên người giống như thanh kẹo mè xửng, không có cách nào bỏ xuống được, cô chỉ có thể tức giận vừa mở tài liệu bên cạnh vừa nói: “Là một công ty gì đấy có tên Bắc Phương tới làm báo cáo nghiên cứu, ông chủ nói cho mình biết buổi chiều người bên kia sẽ tới, dặn dò buổi tối chúng mình phải thiết đãi họ cho tốt, chỉ tên mình muốn mình “tam bồi”, muốn trốn cũng không trốn được.”

Trần Mặc làm ra vẻ kinh ngạc kéo dài giọng nói: “Tam bồi? Cậu nói là tam bồi sao?” Lâm Đồng Chi càng thêm ỉu xìu, không có sức lực: “Đúng vậy đó, tam bồi, là phục vụ ăn, phục vụ uống, phục vụ ca hát. Mình còn có việc phải làm, không dài dòng với cậu nữa, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp.” Cô giải thích, sau đó cúp điện thoại.

Mở tài liệu thuế vụ trên tay, cô không khỏi nghĩ lại lời của Trần Mặc, haiz, tam bồi, cũng không hẳn là như thế. Tự bản thân cô biết cái gọi là trí thức chuyên nghiệp, người ngoài chỉ cảm thấy họ có thân phận, có tiền đồ, có sự nghiệp tốt đẹp – nhưng cũng chỉ người tài giỏi biết trong đó có bao nhiêu gian khổ. Nghề nghiệp này so với làm cô gái “tam bồi” cũng chẳng cao quý hơn là bao, ngoại trừ phải có chuyên môn, biết làm sổ sách, còn phải hiểu cách a dua nịnh nọt tạo mối quan hệ với khách hàng. Trừ việc phải bán thân, tính chất không khác nhân viên phục vụ gì cả. Hơn nữa lấy nhiều tiền của người khác không dễ dàng đâu. Vừa suy nghĩ như vậy, nhiệt huyết công tác suy giảm nghiêm trọng, tốc độ xử lý công việc cũng chậm theo.

Buổi chiều đối tác đến đây, trực tiếp đi vào phòng làm việc của sếp, họ đều là người Sơn Đông cao lớn vạm vỡ. Lâm Đồng Chi nhanh chóng thay đổi một thân áo T-shit với quần bò. Lúc mới đến sở làm việc cô không biết nặng nhẹ, căn cứ vào ngày thường cho rằng khi đi ăn cơm với khách hàng phải ăn mặc thật đẹp, kết quả là... lực chú ý của người đàn ông kia đều đặt trên người cô không chịu dời đi, vì uống rượu nên nói mấy lời tục tĩu, thấy cô không được tự nhiên lại càng nói hăng say, chỉ thiếu mỗi yêu cầu Lâm Đồng Chi phục vụ ngủ. Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm đưa cho cô thêm một cái áo khoác, đám người kia mới lưu luyến dời ánh mắt đi chỗ khác. Về sau, Lâm Đồng Chi tức giận nói, lần tới nếu muốn tiếp khách hàng ăn cơm thì đừng gọi cô, tự tìm cô gái nào đó phục vụ đi. Vị chủ nhiệm đáng tuổi ba cô vỗ nhẹ bả vai cô, thở dài nói: “Người lăn lộn kiếm ăn ngoài xã hội sao có thể không chịu nhịn nhục được chứ.”

Đến giờ tan tầm, quả nhiên chủ nhiệm gọi vài người nữa cùng đi ăn cơm với ông, chính sách trăm lần mặc đồ xám xịt của cô hiệu quả cả một trăm, nhóm khách hàng cũng không chăm chú đến cô, trên bàn bắt đầu cụng ly rượu, sau mấy vòng qua cửa cô lại kính rượu một vòng nữa. Xưa nay, Lâm Đồng Chi chính là người phụ trách ghi chép việc bàn bạc, có thể phán đoán được một số chuyện trên bàn rượu, cho nên khi tiếp rượu cô là đối tượng quan trọng được bảo vệ. Không biết qua bao lâu sau, hết bốn chai rượu lại gọi tiếp bốn chai nữa, sau nữa, mấy người nổi danh uống rượu trong sở cũng lảo đảo không đứng vững được, tất nhiên càng không cần nhắc tới vị chủ nhiệm trung niên, ngay cả giơ ly rượu nói chuyện cũng run run, nhưng nhóm khách vẫn chưa thỏa mãn. Dù sao Lâm Đồng Chi vẫn còn trẻ tuổi, nhớ tới ngày nào chủ nhiệm đi làm cũng phải uống rất nhiều thuốc hạ huyết áp, nhịn không được quan tâm đến việc vắt chân ngồi xem người, không liên quan tới mình, lên tiếng khuyên nhủ: “Chủ nhiệm của chúng tôi bị bệnh huyết áp cao, thật sự không thể uống nữa, đến khi nào tổng giám đốc Lý ngài mới bỏ qua đây, chẳng phải ngài còn muốn đi ca hát sao?” Một lời nói ra, tất cả đều im lặng, tổng giám đốc Trần kia cũng không còn lải nhải, nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Cô gái nhỏ này, nói cho cùng, chúng ta cũng đừng uống từng vòng một nữa, cùng uống sảng khoái đi.” Ông ta gọi phục vụ lấy thêm mấy cốc bia, đổ hết rượu vào bốn cốc: “Nhưng mà, bàn rượu có quy củ của bàn rượu, rốt cuộc ai là khách và ai nói sẽ tiếp đãi thật tốt, như vậy đi, rượu cũng không nên bỏ lãng phí, chỉ là tôi thấy cô có vẻ chưa uống rượu bao giờ, vậy cô chỉ cần uống một cốc, còn lại chúng tôi bên này nhận nốt.”

Lâm Đồng Chi nghĩ cô đã vì cấp trên tranh thủ một yêu cầu tốt, bây giờ đến lượt cấp trên cứu cô, ai ngờ khi cô quay người sang thì thấy người bên mình đều tránh ánh mắt của cô, bao gồm cả vị chủ nhiệm trung niên sắc mặt trắng xanh cô vừa mới cứu cũng quay đầu đi, mũi cô chua xót nhìn cốc rượu trắng năm mươi tư độ sắp tràn ra trên bàn, đây là cái giá lớn phải trả khi nhất thời xúc động mà, cô khẽ cắn môi, bưng cái cốc lên: “Tổng giám đốc Trần, tôi mời ngài.”

Đang lúc mọi người ồn ào thì đối phương kêu một tiếng: “Tốt, uống nào.” Tổng giám đốc Trần cười nói: “Tôi đã bảo rồi mà, một cô gái trẻ dám nâng cốc rượu lên nhất định không phải là nhân vật bình thường, quả nhiên đủ thẳng thắn.” Ông ta vừa nâng một cốc rượu đến trước mặt mình, vừa chờ xem pphanr ứng của Lâm Đồng Chi. Nhân viên phục vụ ra ra vào vào quên đóng cửa, cửa phòng rộng mở, quần chúng bên ngoài nhìn cảnh hỗn loạn bên trong từ xa thì tâm trạng kích động, trước mặt nhiều người như vậy sắc mặt Lâm Đồng Chi biến hóa khôn lường, giống như cô bé quàng khăn đỏ bị sói rình rập trong phim Hollywood.

“Đợi chút.” Một tiếng hét lớn từ cửa truyền tới, sau đó anh hùng của chính nghĩa hoa hoa lệ lệ xuất hiện, anh ta dọa người phía sau sững sờ rồi cướp lấy cái cốc trên tay Lâm Đồng Chi, vẻ mặt cười đùa nói: “Các vị, thật là ngại quá, tôi là người nhà của cô ấy, dạo này cô ấy không tốt lắm, cốc rượu này để tôi thay mặt uống được không?”

Hạ Duyên Bình nói tiếng phương Bắc liền một mạch, nói chuyện rất trôi chảy, anh ta và tổng giám đốc Trần liếc nhìn nhau, cốc rượu đã đưa tới bên môi, “Tổng giám đốc Trần, tôi thay mặt cô ấy bồi ngài vì không phải, cô ấy vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt cô nhóc này, tôi xin cạn trước để bày tỏ lòng thành.” Đang nói chuyện thì anh ta ngửa cổ lên, rượu trắng đi xuống cổ họng một mạch giống như chỉ là uống nước lã.

Sắc mặt tổng giám đốc Trần hơi hòa hoãn lại, nở nụ cười nói: “Chàng trai này không tệ, biết thương vợ, mà vợ cậu cũng không tệ, rất coi trọng nghĩa khí.” Ông ta cũng nâng cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Lâm Đồng Chi hoảng hốt vẫn chưa trấn định lại, ngẩng đầu nhìn thì không phải người nhà nào cả, rõ ràng đó chính là Hạ Duyên Bình có đôi lông mày thanh tú giống như hồ ly, sau đó cô nghe tổng giám đốc Trần nói: “Chàng trai ngồi xuống đi, trước hết gọi ba món ăn lần lượt lên đã.” Ông ta gọi người kê thêm một chiếc ghế bên cạnh Lâm Đồng Chi, mặt khác lại giơ một ly rượu tới, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu xưng hô như anh em thân thiết với nhau.

Nghĩ lại việc này, Lâm Đồng Chi cảm thấy chính mình đã quá liều lĩnh, trái tim nhảy loạn “thịch thịch” chưa bình tĩnh lại, Hạ Duyên Bình vừa vặn quay đầu, nhẹ giọng trách mắng cô: “Đọc sách nhiều đến mức choáng váng sao? Không hiểu thế nào nữa, cô không uống được rượu cũng không mời người kia một ly trà à?”

Lâm Đồng Chi bị mắng đến tỉnh ra, cô làm theo lời Hạ Duyên Bình lấy trà thay rượu mời hết một vòng, mắt thấy một người đàn ông khôi ngô ngồi bên cạnh giúp mình che gió che mưa, nhất thời trái tim treo lơ lửng được buông xuống, đã làm việc hơn một năm, thật ra thì lăn lộn trong xã hội không kể hết được những điều bẩn thỉu nhơ nhớp, rốt cuộc mình cũng không yên tâm mang theo mặt nạ gỗ đứng ngoài cuộc nhưng có ai có thể vì cô dũng cảm đứng ra hét lớn một tiếng: “Dừng lại.”

Cô hồi phục tinh thần, đúng lúc thấy Hạ Duyên Bình dùng đôi đũa của cô gắp một hạt đậu phộng đưa đến miệng mình, cô vô thức đỏ mặt, người đàn ông này, đột nhiên trong đầu nhớ tới lời Trần Mặc đã nói: “Anh ta là đối thủ cãi nhau của mình.” Cô không tự chủ được mỉm cười, nói như vậy nghĩa là tài ăn nói vô địch tiên hạ của anh ta vẫn bị Trần Mặc chèn ép, anh ta không vì “ký sinh Du, hà sinh Lượng” (trời đã sinh Du sao còn sinh ra Lượng) mà buồn bực chứ?

Không khí trên bàn rượu thay đổi hẳn, mọi người ăn cơm xong còn vô cùng phấn khởi muốn đi ca hát, mấy người đàn ông lại gọi bia cùng rượu đỏ một lần nữa. Lâm Đồng Chi rút ra được bài học, không đợi dặn dò đã cô chủ động bước lên mời tổng giám đốc Trần cùng hát ca khúc “Tâm vũ”, được cả phòng hoan hô, sau đó nhiệm vụ của cô chính là cùng các vị ở đây hát tình ca. Cô ngồi trên ghế sô pha gần màn hình nhất, cầm mic trong tay, không nhịn được lại đi nhìn trộm Hạ Duyên Bình thì thấy anh ta ngồi trên chiếc ghế trung tâm cùng tổng giám đốc Trần, trên bàn uống nước tất cả đều là bình rượu và ly rượu lớn nhỏ. Khuôn mặt Hạ Duyên Bình đỏ bừng, không biết từ lúc nào hai chiếc cúc gần cổ áo sơ mi bị cởi ra, miệng lưỡi ba hoa nhỏ giọng kể những chuyện không đứng đắn làm mấy người đàn ông kia cười ha hả một hồi. Anh ta pha trò thật chăm chú, ngay cả bị cô lén lút nhìn lâu như vậy cũng không phát hiện ra. Trong lòng Lâm Đồng Chi đau xót... đây là lần đầu tiên trong buổi tối nay cô không trưng cầu ý kiến người bên cạnh mà tự mình đi lên chọn một bài hát, sau quay lại cười xin lỗi người đang chờ được hát rồi cầm lấy mic.

“Bước từng bước vượt qua gian khổ, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, không để ý đến sấm ở trên cao, tiếng gió vang bên tai giống lời ca khích lệ, phải cố gắng đi từng bước thật chắc chắn...”

Từ lúc chất giọng khàn khàn vang lên trong phòng KTV, Hạ xuyên Bình lại hiện lên suy nghĩ, cô gái ngu ngốc này, cô tiếp khách thì chọn bài hát đau khổ như vậy làm cái gì? Cô gái ngốc này còn cố tình hát đoạn đầu rất dễ nghe, anh ta phải dừng ba hoa khoác lác chuyện viển vông, hơi không yên lòng liên tục gật đầu lấy lệ trả lời tất cả các câu hỏi của người khác, thầm nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này để chăm chú lắng nghe cô hát. Tổng giám đốc Trần là người lâu năm thành tinh, lập tức ý thức được ông ta thất lễ, rất thức thời dừng nói chuyện. Vừa nghe thấy cô hát hết đoạn kia, “Con đường tươi đẹp là do máu và mồ hôi tạo nên, trong lòng cảm ơn chúa đã trải con đường ra cho ta, chỉ mong ngày sau tốt hơn thì ta sẽ dừng bước mãi mãi, hòa bình yên ổn chính là âm nhạc của ta...”, âm nhạc vẫn quanh quẩn trong phòng, dư âm vẫn vang vọng, toàn bộ căn phòng đã trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người hoặc quên vỗ tay hoặc là ồn ào, thể xác và tinh thần Hạ Duyên Bình còn đang đắm chìm trong đó, đã thấy tổng giám đốc Trần mỉm cười vỗ bờ vai anh ta: “Người anh em, bài hát này chính là vợ cậu hát cho cậu nghe đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.