Gió thổi bay tấm rèm trắng lụa bên cửa sổ, lá cây khô héo bị cuốn theo gió, ngoài cửa sổ tầng tầng lớp lớp màu vàng. Cơn gió khô nóng thổi bay lá vàng từng đợt từng đợt phát ra tiếng kêu sột soạt.
Trong phòng treo đầy tranh còn ngoài cửa sổ lại tràn đầy ánh sáng vô tận. Sàn nhà làm bằng gỗ đỏ, trong phòng có một chiếc sô pha bằng da màu xanh lục. Cả người Văn Chiêu ẩm ướt dựa trên sô pha, thân thể bởi dục vọng nên run rẩy. Đôi mắt cậu như mất tiêu cự chỉ có thể mơ màng thấy bên ngoài cửa sổ toàn là ánh sáng rực rỡ còn có tấm rèm lụa trắng đang phấp phới kia.
Dư vị của cơn cực khoái khiến Văn Chiêu lại rùng mình, cậu nhũn ra, thân hình cậu có đầy dấu hôn xanh tím cùng tinh đốm khô khốc. Gió thổi vào nhà mang theo một tia hơi ẩm cuốn lên tấm rèm lụa trắng bên cửa sổ đung đưa trong không trung, rất nhiều lần tấm lụa trắng lả lợi chạm đến trong tầm tay Văn Chiêu. Cậu với tay dù thế nào cũng không bắt được, bàn tay trắng nõn lại rũ xuống trên ghế sô pha làm bằng da màu xanh lục khiến nó trắng một cách quỷ dị.
Văn Chiêu từ xương hông kéo dài đến vai bị vẽ đầy hoa anh túc đỏ tươi, sô pha bằng da màu xanh lục cùng cơ thể ướt đẫm mồ hôi và những hoa anh túc xinh đẹp nhưng lại đáng sợ.
Giang Thăng ngồi ở trước bàn vẽ, hắn vẽ Văn Chiêu đang nằm ở trên sô pha, mang theo hưng phấn cùng bệnh hoạn si mê.
Hắn đang suy nghĩ rằng: có một số người lại vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo như con bướm, mỗi lần bay tới đều mang theo gió và gợn sóng. Hắn đứng ở trên đá ngầm bị rong biển xanh đục bóp chặt yết hầu làm choáng váng. Hắn có ý nghĩ biến thái, hắn muốn ở trên người con bướm đó xây tổ.
Hắn dùng lưỡi dao sắc bén cắt bỏ tấm màn sân khấu, hắn muốn vứt lại mọi thứ và chỉ muốn duỗi tay nắm chặt được con bướm kia.
Dùng dục vọng cùng uy hiếp bắt cóc nó.
Giang Thăng nheo lại đôi mắt, cuối cùng cũng vẽ xong, hắn lộ ra nụ cười sung sướng.
Hắn nhìn bức tranh tráng lệ, ánh mặt lộ ra vẻ nham hiểm cùng bộ mặt si mê.
Hắn nói như một cơn ác mộng:“ Aphrodite của anh.”
Đợi Giang Thăng vẽ xong thì Văn Chiêu ở sô pha nằm hồi lâu mới dừng run rẩy lại, thân thể dần dần có sức lực.
Văn Chiêu gian nan xoay người, cầm lấy chiếc quần bị rơi ở dưới móc trong quần móc ra điếu thuốc, mùi thuốc lá làm cậu thoải mái hơn.
Văn Chiêu mở rộng chân ngồi ở trên sô pha, tư thế hạ lưu lại làm càn, ánh lửa của tàn thuốc lập loè, mùi thuốc lá đắng ngắt bay lên. Trong miệng cậu hút thuốc phun ra vòng khói màu trắng.
Mái tóc ẩm ướt được cậu vén ra sau lộ ra khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, trong ánh sáng còn kèm theo tia kiêu ngạo.
Văn Chiêu đặt chân lên trên tay vịn sô pha mở rộng chân ra, một tay cầm điếu thuốc tay kia khuấy động hoa huy*t sưng đỏ làm nó chảy ra tinh dịch trắng đục.
Giang Thăng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu đang hành động phóng đãng. Trái tym như bị ném lên không trung, ánh sáng mềm mại chói lọi dường như còn mang theo tia ảo giác. Mùi thuốc lá hay mùi axit folic của thực vật bay lơ lửng ngoài cửa sổ, sự gợi cảm mạnh mẽ làm say mê lòng người. Tiếng rên rỉ còn to hơn tiếng ve hoặc cái gì đó nữa. Tinh đốm khô khốc màu trắng còn dính ở giữa hai chân cậu.
Văn Chiêu bị thể dịch của cậu cùng mồ hôi khiến cậu tự khinh bỉ mình, cậu nhếch lên khóe miệng phun ra hai chữ: “Của tôi.”
Văn Chiêu moi tinh dịch đục ngầu lấy ra ngoài, cậu cau mày nhìn trên người được vẽ đầy hoa anh túc màu đỏ tươi, bất mãn nhấp miệng.
Cậu ngậm thuốc ở trong miệng nhìn Giang Thăng.
Một chân Văn Chiêu đi tới chỗ Giang Thăng, đột nhiên “Rầm” một tiếng ngã xuống đất, cậu thống khổ ôm chân.
Giang Thăng xông tới, trong lòng căng thẳng nôn nóng ôm Văn Chiêu vào trong ngực, miệng dán gần trán cậu trấn an hỏi: “Vấp ngã phải chỗ nào?” Hắn vuốt ve Văn Chiêu, ngực hắn đau cực kỳ, phảng phất như một cái ngã kia của cậu lại như ngã ở trong lòng hắn.
Văn Chiêu dựa vào trong lòng ngực hắn phát ra tiếng cười. Giang Thăng biết mình bị cậu lừa.
Văn Chiêu tinh nghịch nhìn hắn, Văn Chiêu vuốt tóc của hắn ra đằng sau, bóp cằm hắn cắn miệng hắn.
Gió thổi bức rèm lụa trắng bay cao hơn. Lá khô ngoài cửa sổ bị gió thổi bay rào rạt, bọn họ bị gió thu thổi qua khi môi răng đang dây dưa.
Văn Chiêu có chút kì quái nghĩ, cậu đang hưởng thụ tình yêu Giang Thăng dành cho mình, độc nhất vô nhị, tình yêu có một không hai này dành cho cậu.
Văn Chiêu ở trong nhà Giang Thăng chưa bao giờ có mở ra phòng vẽ tranh nhiều lần. Văn Chiêu phảng phất dường như vừa mở ra báu vật Pandora, đẩy cửa phòng vẽ tranh ra.
Sàn nhà gỗ đỏ, màu trắng rèm cửa sổ cùng với sô pha bằng da xanh lục.
Trên mặt đất cùng bàn vẽ có rất nhiều bức vẽ. Cậu cẩn thận cầm lên xem. Mỗi một bức họa đều là cậu, có lúc chơi bóng rổ, có lúc hút thuốc, có lúc nằm trên giường, có lúc hôn nhau trong cảnh chiều hoàng hôn.
Văn Chiêu nhất thời không biết hình dung tâm tình cậu lúc này như thế nào, trái tym cậu dường như bị gió mùa hè bay qua mang đến cho cậu từng cơn nóng rung động.
“ Em đang xem cái gì đó?”
Văn Chiêu quay đầu lại, Giang Thăng đang dựa vào trên cửa.
Hai người đối diện nhau, tầm mắt như keo dính chặt ở bên nhau thành tia lửa bắn ra tứ phía. Ám chỉ ái muội ám chỉ khiến không khí đều trở nên nóng lên.
Hết thảy đều trở nên *thuận lý thành chương (mọi việc đều diễn ra thuận lợi) bọn họ xé rách quần áo đối phương, bọn họ như là dã thú động dục làm tình kịch liệt ở trên sô pha bằng da xanh lục trong phòng vẽ tranh.
Văn Chiêu bị Giang Thăng ấn ở trên mặt đất liếm lỗ nhỏ, liếm Văn Chiêu triều phun không thôi. Cậu phóng đãng kẹp đầu Giang Thăng, đẩy đưa kiều nộn thịt huyệt. Giang Thăng cắn thịt môi hồng nộn của cậu, dùng lưỡi cắm cậu khóc kêu không ngừng.
Bọn họ từ trên mặt đất làm đến trên ghế sô pha, Giang Thăng đè Văn Chiêu ở dưới thân hung hăng đẩy vào sâu bên trong lỗ nhỏ đầy nước, thô dài dương v*t lần lượt đỉnh tiến cổ tử cung nhỏ hẹp.
Văn Chiêu nức nở quay đầu vươn đầu lưỡi muốn Giang Thăng ngậm, Giang Thăng bóp cằm Văn Chiêm ngậm lấy non mềm đầu lưỡi, liếm mút nó trong miệng.
Văn Chiêu hút nước miếng trong miệng Giang Thăng, phóng đãng nâng lên mông nghênh đón thọc vào rút ra mãnh liệt. dương v*t nóng bỏng xỏ xuyên qua cậu, kiều nộn thịt môi bị chụp đánh tê dại, cậu sướng đến nỗi ngón chân đều cuộn tròn lên. Cậu lắc đầu dâm kêu: “ Nóng quá, phải bị cắm hỏng rồi.”
Giang Thăng bóp hông cậu, hắn muốn đỉnh nghiền nát miệng tử cung cậu. Hắn liếm láp tai cậu, thân thể Văn Chiêu co duỗi thành một hình cung, cực hạn khoái cảm làm đầu óc cậu choáng váng.
Văn Chiêu bị làm đến hai mắt trắng dã, nước miếng ba chảy ra, d*m thủy phun ra khiến sô pha bằng ẩm ướt.
Văn Chiêu cao trào qua đi thân thể co rút phát run. Cậu như cũ mở rộng chân dùng tay mở huyệt cầu Giang Thăng cắm vào. Bọn họ như người bị nghiện, họ làm tình như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Văn Chiêu bị ** đến thịt huyệt bên ngoài toàn dấu xanh tím, cậu hàm chứa đầy mình tinh dịch ghé vào trên sô pha cắn ngón tay khóc phát run, mãnh liệt cao trào khiến cho cậu run rẩy không ngừng. Hắn chỉ cần đơn giản vuốt ve đều có thể làm cậu run rẩy hồi lâu.
Giang Thăng ôm Văn Chiêu đang run rẩy vào trong ngực, dùng bút từ chỗ xương hông kéo dài đến vai vẽ một gốc cây hợp với một gốc cây hoa anh túc, hồng xinh đẹp mà quỷ dị.
Bầu trời chuyển từ màu bạch kim sang màu vàng và từ màu vàng sang màu đỏ cam. Màu đỏ cam đó biến thành tia sáng rực rỡ và cuối cùng biến thành một đường màu đỏ treo lơ lửng ở trên trời để lộ ra một tia sáng yếu ớt.
Ban ngày cuối cùng cũng kết thúc và ban đêm lại ập tới.
Ánh trăng xám hắt vào trong phòng. Cả hai người đều đang quấn chặt lấy nhau, dương v*t của Giang Thăng còn đang cắm bên trong lỗ thịt Văn Chiêu làm cậu có một cảm giác trướng.
Bọn họ ôm nhau, hô hấp giao nhau, vầng trán áp vầng trán, chóp mũi chạm nhau.
“Văn Chiêu.”
“Hửm?”
“Anh thấy biển hoàng hôn.”
“Biển hoàng hôn là cái gì?.”
Cái trán Giang Thăng chống cậu không nói gì chỉ là càng ôm chặt Văn Chiêu vào trong ngực.
Con bướm phá cái kén của mình từ khe hở giữa các xương. Sóng biển đỏ cam trỗi dậy, gào thét, rùng mình, bùng cháy mang theo sự dịu dàng và tình yêu vội vã.
Ánh chiều tà ngập chìm trong ánh hào quang, không có đêm vĩnh hằng. Mặt Trời lặn như được sát nhập, ban ngày không tàn.
Đó là......
- - Biển hoàng hôn.
------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!