Văn Chiêu nằm liệt trên giường như một vũng bùn, hết lần này tới lần khác cậu run rẩy dữ dội.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, từ góc độ này có thể thấy Giang Thăng đang trong phòng khách. Giang Thăng đứng ở bên bàn trà cầm một lọ thuốc màu trắng, từ bên trong đổ ra mấy viên rồi đưa vào miệng, mặt hắn vô biểu tình không cần nước mà nuốt xuống luôn.
Ánh sáng mơ hồ làm khuôn mặt Giang Thăng càng thêm lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy cũng mang theo tia lạnh lẽo.
“Giang Thăng.” trong không gian an tĩnh đột nhiên có thanh âm vang lên.
Giang Thăng buông đồ vật trong tay đi vào phòng ngủ.
Văn Chiêu mệt mỏi rã rời, khàn khàn giọng nói:“ Giúp tôi tắm rửa chút.”
Một thân Văn Chiêu xanh tím nằm ở trên giường dính nước tiểu, trên người phủ đầy tầng tầng lớp lớp dấu cùng cùng vết xanh tím, vết trên cổ là rõ ràng dữ tợn nhất, nhìn như bị ngược vậy.
Giang Thăng ngồi ở trên giường ôm Văn Chiêu vào trong lòng ngực, hắn vuốt tóc ướt đẫm của cậu ra sau đầu, hôn trán cậu.
Văn Chiêu nói: “ Anh vừa mới uống thuốc gì vậy?'
Giang Thăng nói: “ Uống vài viên vitamin thôi.”
Giang Thăng vuốt ve vết dữ tợn trên cổ của Văn Chiêu, khẽ nhắm mắt lại không thấy cảm xúc.
Giang Thăng hỏi: “Đau sao?”
Văn Chiêu hơi nâng mi nhìn hắn: “ Anh nói xem? Lần sau cho anh thử.”
Tay Giang Thăng dừng lại.
Hắn ôm Văn Chiêu thật chặt, hắn cúi xuống hôn dấu vết trên cổ Văn Chiêu một lần lại một lần.
Giang Thăng tự mình lẩm bẩm: “ Sẽ không có lần sau, sẽ không có lần sau.”
Văn Chiêu cảm nhận được hơi thở nóng rực dừng ở trên cổ mình cùng những cái hôn ướt át. Cậu nâng tay lên vuốt tóc Giang Thăng.
Hơi nước ẩm ướt bốc lên trong phòng tắm, hơi nước làm cho tầm mắt mờ mịt như đang trong sương mù mênh mông.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm ẩm ướt, Văn Chiêu nhìn chằm chằm hơi nước ẩm ướt trên tường. Trên tường hơi nước chảy xuống theo gạch men bóng loáng thành vệt nước uốn lượn.
“ A “ Văn Chiêu cau mày. Văn Chiêu nằm trong bồn tắm hai cái đùi gác trên vai Giang Thăng, Giang Thăng giúp Văn Chiêu rửa sạch tinh dịch bê trong lỗ huyệt. Văn Chiêu đạp chân trên mặt Giang Thăng, bất mãn nói:“ Nhẹ chút, đau muốn chết. Đều sưng lên rồi.”
Giang Thăng nắm lấy chân Văn Chiêu đặt bên miệng hôn một cái, dùng tay moi tinh dịch bên trong âm đ*o Văn Chiêu ra.
Tắm rửa xong, Giang Thăng gỡ ga giường bẩn xuống thay cái mới.
Văn Chiêu hút một điếu thuốc, dựa trên tường nhìn Giang Thăng. Giang Thăng đang trần trụi cơ thể đổi ga giường, thân hình gầy nhưng cường tráng, đường cong cơ bắp rất đẹp. Văn Chiêu nhìn chằm chằm dương v*t kích cỡ to lớn rũ ở giữa háng hắn, cười nhạo trong lòng mắng:“ Roi lừa.” ( ý là c* Giang Thăng dài như mấy roi dùng đánh lừa, ngựa á =)) chi tiết xin search gg.)
Giang Thăng đổi xong ga giường nhìn điếu thuốc trong tay Văn Chiêu, cau mày:“ Bỏ thuốc lá đi.”
Văn Chiêu ngậm thuốc lá trong miệng, đi đến bên Giang Thăng ngả ngớn nâng cằm Giang Thăng lên, kẹp thuốc lá trong tay phun ra một ngụm khói về phía Giang Thăng.
Cậu nhướng mày ngả ngớn:“ Đi lên giường cùng tiểu gia đi ngủ. “
Giang Thăng rút thuốc lá trong tay cậu ra, cười trêu ghẹo:“ Muốn lên giường cũng cần phải thu phí ngủ cùng.”
“Muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.”
Ánh trăng lọt vào trong nhà mang theo cơn gió khô, hai người ôm nhau nằm ở trên giường.
Văn Chiêu nói “ Sao tôi cảm giác trên giường có mùi nước tiểu nhỉ?”
Tiếng cười Giang Thăng trầm thấp vang ở bên tai Văn Chiêu “ Nếu vậy cũng là mùi nước tiểu của em.”
Văn Chiêu bất mãn hừ một tiếng.
Phóng túng hai ngày, hôm thứ hai tới trường những vết tích trên cổ Văn Chiêu đã thành màu đen tím, nhìn thực sự kinh khủng.
Văn Chiêu mặc một cái áo khoác thể thao, cậu kéo khóa cao cổ để che những vết trên cổ, đầu đội mũ lưỡi trai.
Đến trường học chính là mỗi tuần một bài kiểm tra.
Vẻ mặt Chu Minh đau khổ, mặt khó chịu nói: “Mỗi lần thi cử chính là ác mộng!”
Văn Chiêu quay đầu bút, cười nói:“ Ai bảo mày ngày thường toàn không tập trung nghe giảng, cà lơ phất phơ.”
Chu Minh cãi cậu: “Tao là học sinh thuộc khoa thể dục, không học theo sách giáo khoa được!”
Văn Chiêu đá một chân Chu Minh nhướng mi:“ “ Chờ tao cho mày chép bài hả?”
Chu Minh xem ngữ khí này của Văn Chiêu, đấm cậu một cái:“ Hừ đồ đạo đức giả.” Sau đó nói thêm:“ Nhớ chép bài cho tao đó.”
Chu Minh chế nhạo nói: “Ngày thường cũng không thấy mày tập trung nghe giảng mà sao mày vẫn làm được bài kiểm tra vậy? “
Văn Chiêu nhướng mày nghiêm túc nhìn Chu Minh nói: “Đấy là do tao thiên phú bẩm sinh.”
“ Hừ, đi mẹ mày thiên phú bẩm sinh.” Chu Minh ghét bỏ nói, Chu Minh hiếu kì nhìn chiếc nhẫn trên tay Văn Chiêu:“ Nhẫn này chưa thấy mày đeo bao giờ, ai tặng vậy?”
Văn Chiêu tùy ý xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nói:“ Liên quan gì tới mày, về chỗ chuẩn bị cho kiểm tra đi!”
“ Dạ vâng vâng, tao muốn đi còn không kịp.” Chu Minh trở lại chỗ ngồi của mình.
Buổi trưa sau khi kiểm tra xong Văn Chiêu vẫn ngồi tại chỗ đeo tai nghe.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Chu Minh nói.
“ Mày đi trước đi! Tao đang đợi bạn.”
Mới vừa nói xong di động trên bàn vang lên.
Chu Minh liếc mắt một cái, trên màn hình có chữ” Tiểu tổ tông“. Chu Minh ôm tay chọc ghẹo:“ Ơ này, ai đây ta!”
Văn Chiêu kéo tai nghe xuống cầm lấy di động vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi đến đây.”
Tiểu tổ tông là ai, không phải Giang Thăng thì là ai được! Tính cách khó đoán, tính tình âm hiểm bất định, hắn không phải tổ tông thì ai mới là tổ tông.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi lên sân thượng.
Sân thượng có gió lớn đập cửa sắt sân thượng vù vù.
Văn Chiêu vuốt tóc ra sau, kéo khóa áo xuống lộ ra cần cổ mảnh mai. Cậu lại từ trong áo lấy ra một điếu thuốc, dựa trên tường hút.
Giang Thăng nhìn chằm chằm cổ cậu không rời mắt, hắn lại gần vuốt ve những vết tích kia:“ Thật đẹp.” Hắn nói.
Văn Chiêu cười, hơi ngẩng cổ để cho Giang Thăng dễ sờ.
Giang Thăng dùng tay cọ xát những mạch đập đang đập trên cổ Văn Chiêu, hắn ép sát vào Văn Chiêu đè Văn Chiêu lên tường, hắn cúi đầu ngửi cổ cậu một cách bệnh hoạn, vẻ mặt hắn say mê, như đang cảm thụ dòng máu giữa mạch đập kia.
Giang Thăng nói: “ Anh rất muốn cắn vào động mạch của em.”
Văn Chiêu ngửa đầu ra vuốt ve đầu Giang Thăng, cười đến quỷ dị “Khó mà làm được, máu sẽ phun toàn thân anh, dù anh rửa toàn thân rồi cũng sẽ không sạch được.”
Giang Thăng ngẩng đầu cái trán tựa cái trán Văn Chiêu, hơi thở trà trộn vào nhau. Giang Thăng dán trên miệng Văn Chiêu, nói:“ Vậy phải làm sao bây giờ?”
Văn Chiêu cười, tay ôm lấy eo Giang Thăng làm hai người dính sát vào nhau, Văn Chiêu mê hoặc nói:“ Tôi dạy anh.”
Văn Chiêu cắn miệng Giang Thăng, hai người hôn nhau nhưng lại như gặm cắm, mùi máu trong miệng hai người làm bọn họ run lên.
Giang Thăng hưng phấn đến nỗi ngón tay phát run. Máu hắn như chảy ngược, hắn nghĩ muốn ăn Văn Chiêu vào trong bụng.
Hai người thở hổn hển chống trán nhau thở dốc, Giang Thăng liếm vết máu ở môi dưới cậu.
Văn Chiêu đẩy hắn ra ngậm thuốc lá trong tay vào miệng, hút mấy ngụm rồi nghiền tắt nó ở trên tường.
Cậu ghé sát vào người Giang Thăng, bóp cằm hắn. Ngạo nghễ nhìn hắn, dụ dỗ hắn nói:“ Ngoan, gọi anh trai đi.”
Đôi mắt Giang Thăng đen không thấy đáy, hắn vươn đầu lưỡi liếm tay Văn Chiêu, cười vô hại nhẹ nhàng kêu một tiếng “Anh.”
Văn Chiêu nhướng mày mỉm cười.
- --------------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!