Ve Sầu Mùa Thu

Chương 21: Chương 21




Cửa sổ bên ngoài được mở ra, tấm rèm trắng đung đưa trong gió. Cơn gió khô mát bay vào nhà mang theo tia lạnh lẽo.

Gió không làm cơn nóng của Văn Chiêu hết đi, Văn Chiêu ngồi không yên trên đùi Giang Thăng. Hơi thở Giang Thăng phả vào mặt sườn cậu làm cậu tê dại.

“Đề này em thử giải một lần thử xem.” một tay Giang Thăng ôm eo Văn Chiêu, một tay dùng bút viết quá trình tính toán lên giấy.

Mỗi lần hắn nói chuyện thì hơi thở hắn lại phả bên tai Văn Chiêu làm cậu ngưa ngứa. Thanh âm trầm thấp từ ngực Giang Thăng truyền tới phía sau lưng Văn Chiêu kết hợp với nhau. Nửa thân Văn Chiêu đều tê dại.

Văn Chiêu nhớ một tiếng trước Giang Thăng còn nghiêm túc cho cậu làm đề. Càng về sau hắn càng ngày càng tiến gần, tay cũng không quy củ.

Bàn tay tiến vào vạt áo cậu, sờ eo cậu. Văn Chiêu bị sờ đến xương cũng tê dại, eo mềm không đứng thẳng được.

Giang Thăng cười nhẹ ôm lấy eo cậu. Ôm cậu ngồi trên đùi mình. Giang Thăng ôm eo cậu, Văn Chiêu đẩy hắn không ra nên đành tùy tiện hắn.

Giang Thăng biết nhưng không nói gì, hắn ngậm lấy vành tai cậu liếm:“ Thử giải đề theo cách này một lần nữa đi.”

Văn Chiêu quay đầu lại nắm miệng Giang Thăng đem miệng hắn tạo thành chữ O bẹp bẹp một cái. “ Anh đây là đang làm đề hay vẫn là đang tán tỉnh tôi?”

Văn Chiêu ở trên miệng Giang Thăng bị tạo thành giống mỏ Vịt Donald bẹp hôn một cái. Buông miệng Giang Thăng ra nói:“ Giảng lại một lần nữa đi, nãy không để ý.”

Giang Thăng dùng bút viết lại công thức lên giấy một lần nữa, hắn ghi từng bước quá trình tính toán. Mỗi lần viết các bước xong đều dừng lại hỏi Văn Chiêu hiểu không? Sau đó đem những các bước tính toán kia tính lại một lần.

Giang Thăng đặt bút xuống:“ Em thử tính lại lần nữa xem.”

Văn Chiêu tiếp nhận cái bút, cậu bắt đầu làm đề theo cách giải của Giang Thăng.

Đôi tay Giang Thăng vòng qua eo Văn Chiêu, cằm hắn gác ở trên vai cậu xem cậu làm đề. Sau hắn lại dúi đầu vào cổ cậu ngửi, hắn dùng răng cẩn thận cắn gáy cậu.

Văn Chiêu bị hắn gặm nhấm mà nhũn ra, hơi thở ấm áp phả vào làn da cậu như bị kiến bò qua, khiến cậu tê dại. Văn Chiêu làm nốt bước cuối cùng viết ra rồi buông bút xuống, nghiêng đầu dùng tay đẩy Giang Thăng.

Giang Thăng ngẩng đầu, hai người dựa vào cực gần hô hấp giao tạp.

Văn Chiêu cảm giác hô hấp đều trở nên nóng rực, chóp mũi cậu chạm chóp mũi hắn. Cậu thấy nước miếng dính bên khóe miệng hắn, cậu vươn đầu lưỡi liếm nó.

Tay đang ôm eo cậu ôm càng chặt, cậu đều có thể cảm thấy được tiếng thở dốc của Giang Thăng. Văn Chiêu liếm miệng hắn, cái mũi cọ mũi hắn. Hơi thở nóng rực đan xen nhau, cậu khàn khàn nói:“ Nhìn xem tôi làm đúng chưa?”

Giang Thăng bị cậu trêu chọc khiến trái tim đập mạnh, hắn vói tay vào trong quần áo sờ eo Văn Chiêu, dùng ngón tay cọ xát sườn eo Văn Chiêu. Một cái tay khác cầm bút và sửa lỗi trên giấy nháp. Cằm hắn để trên vai cậu, ghé bên tai cậu nói:“ Em dùng công thức này làm thêm mấy bài nữa đi.”

Văn Chiêu dựa vào trên người hắn mềm nhũn ra, tay ở bên hông dùng ngón tay cọ qua chỗ mẫn cảm của cậu. Văn Chiêu kêu lên một tiếng.

Văn Chiêu quay đầu lại cắn cằm Giang Thăng để lại một dấu răng.

Cậu cầm bút làm nốt bài trên giấy nhưng lại có ý xấu dùng mông cọ hông Giang Thăng.

Cậu nghe được tiếng thở dốc thô nặng của Giang Thăng thì cậu lại nghiêm túc ngồi im.

Giang Thăng nhìn Văn Chiêu viết lời giải:“ Sai rồi.”

Văn Chiêu nén bút lên trên bàn, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra. Văn Chiêu hộp thuốc bên trong cầm một cây yên điểm thượng. Văn Chiêu hít một ngụm thuốc, nói:“ Tôi có thể đảm bảo thành tích của tôi luôn giữ ở hạng hai, cố gắng một chút chắc lên được hạng nhất.”

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, Giang Thăng vuốt vòng eo mềm dẻo của Văn Chiêu nói “ Em có muốn đi ra nước ngoài không?”

Văn Chiêu búng búng bụi thuốc:“ Anh đừng tưởng tôi với anh sẽ ra nước ngoài cùng nhau nhé!”

Giang Thăng trầm mặc không lên tiếng.

Văn Chiêu hừ cười một tiếng “ Anh đừng tưởng, tốt nghiệp cấp ba xong chúng ta tốt nhất nên tách ra.”

Văn Chiêu quay đầu lại giữ mặt Giang Thăng, phun một vòng khói trên mặt hắn. Cậu nở nụ cười:“ Chúng ta vẫn nên hưởng thụ hiện tại đi, ít nhất bây giờ tôi thuộc về anh.”

Lời nói của cậu nghe như tàn nhẫn nhưng cũng không hẳn. Văn Chiêu đem đầu dựa vào vai hắn hút thuốc.

Giang Thăng nhìn chăm chú vào cậu, dùng tay vuốt vành tai cậu. Hắn suy nghĩ chút nói:“ Thuộc về mình.” Giang Thăng nở nụ cười tràn đầy ác ý.

Văn Chiêu trừu xong một điếu thuốc ngồi dậy, cầm lấy bút nói:“ Dạy tiếp đi.”

Giang Thăng viết công thức mới ra, đưa ra một số bài khó hơn ví dụ trước.

Văn Chiêu nói: “Tuần sau khi thi thử xong sẽ chia các lớp ra. “

Giang Thăng nhéo mông cậu:“ Ừm, em muốn vào.”

“Vô nghĩa, nếu không tôi sẽ tìm anh để học bổ túc.”

Giang Thăng cười một tiếng, cầm bút gõ gõ tay Văn Chiêu:“ Em sai hai bước này rồi.”

Hai người một bên làm đề, một bên nhão nhão dính dính hôn nhau.

Sau khi ôn môn toán xong là môn lý.

Văn Chiêu không thể tập trung xem, Giang Thăng vói tay vào trong quần cậu, xoa bóp mông cậu, moi thịt môi đầm đìa nước sốt kia.

Sau khi Văn Chiêu làm xong một đề thì mềm mại dựa trên người Giang Thăng nhẹ nhàng rên rỉ.

Giang Thăng cười một tiếng nói: “ Sao ôn bài lại không chuyên tâm như này?” Nói xong bóp âm đế Văn Chiêu xoa nắn.

Văn Chiêu bị ngắn ngủi kích thích sợ hãi kêu một tiếng, cậu phun d*m thủy ra.

Cuối cùng Văn Chiêu cưỡi ở trên người Giang Thăng kêu khóc không ngừng.

Giang Thăng đẩy mông cậu vừa mạnh vừa sâu, một bên lại bóp mắt Văn Chiêu làm cậu nhìn bài tập:“ Câu này tính như thế nào?”

Văn Chiêu bị làm đến thần trí không rõ ràng, nức nở nói:“ Không biết.”

Giang Thăng cắn cổ cậu hung tợn mà nói: “Không biết? Sao em lại học không nghiêm túc? Anh phải phạt em thôi.” Giang Thăng mở chân cậu càng lớn, dương v*t đỉnh cọ miệng tử cung Văn Chiêu.

Văn Chiêu há miệng rên rỉ: “Thật lớn, a a! Sâu quá.”

Giang Thăng giữ eo cậu, hắn nắm tay cậu, một bên giảng đề một bên làm Văn Chiêu.

Văn Chiêu không viết được, Giang Thăng liền dừng lại.

Văn Chiêu hàm chứa dương v*t Giang Thăng cầm bút run run rẩy rẩy viết gần hết bài kiểm tra.

Giang Thăng châm điếu thuốc ngậm trong miệng, không nhanh không chậm nghiền cọ hoa huy*t Văn Chiêu.

Văn Chiêu run rẩy, bắp chân duỗi thẳng, hông ưỡn lên trên. Bút cầm không xong, cậu tự lắc mông mình cọ cọ.

Giang Thăng kẹp điếu thuốc ở trong tay, hơi nhướng mắt vỗ mông Văn Chiêu:“ Còn một nửa nữa chưa làm hết.”

Văn Chiêu một bên viết Giang Thăng một bên làm. Sau khi làm xong đề Văn Chiêu ném bút, bóp mặt Giang Thăng cho hắn một cái tát, cậu lại cắn cằm hắn cho hả giận.

Sau cùng lại dựa vào vai Giang Thăng run rẩy kêu khóc.

Giang Thăng nhìn Văn Chiêu đang ở trên vai mình thút thít, hắn bóp mông cậu đỉnh lên trên. Hắn cười lạnh nói:“ Bị đánh là anh nhưng em lại là người ủy khuất trước.”

Giang Thăng bóp hông Văn Chiêu hông đem cậu nhấc lên cao rồi hạ xuống vừa mạnh vừa sâu, phá vỡ miệng tử cung đ*t đi vào.

Văn Chiêu thô suyễn thở hổn hển, cậu há miệng chảy nước miếng, nước mắt không ngăn được rơi xuống. Cậu dùng tay cào vài vết đỏ trên lưng trên cổ Giang Thăng.

Văn Chiêu cảm giác chính mình phải bị thọc xuyên, bị dương v*t Giang Thăng đâm xuyên hỏng.

Cậu khóc kêu: “Từ bỏ, từ bỏ.”

Giang Thăng làm càng ác hơn, nâng lên thật mạnh rồi thả xuống cũng mạnh. Bạch bạch tiếng thịt dính nhớp tiếng nước hỗn hợp nhau vang vọng trong phòng.

Lỗ nhỏ Văn Chiêu bị làm đến cao cao sưng lên, chảy ra thủy đều bị đâm thành bọt trắng. Văn Chiêu nắm mặt Giang Thăng lung tung liếm mặt hắn.

Văn Chiêu liếm vết đỏ trên mặt Giang Thăng bị cậu đánh ra, lại cắn chiếc mũi cao thẳng của hắn cùng đường cong rõ ràng của hàm dưới.

Hai người liếc nhau, môi lưỡi quyện với nhau.

Văn Chiêu nuốt nước miếng Giang Thăng, cậu hàm đầu lưỡi Giang Thăng, dâm đãng liếm mút.

Giang Thăng đem mông cậu nắn bóp xanh tím, hắn đĩnh hông đem dương v*t một chút một chút thô nặng đỉnh tiến vào lỗ nhỏ Văn Chiêu.

Văn Chiêu phe phẩy đầu rên rỉ: “ Thô quá, sâu quá! Phải bị làm đến chết.”

Giang Thăng bóp eo cậu đem cậu đỉnh lên. “Anh chính là muốn làm chết em! đem em đ*t hỏng, mèo cái nhỏ của anh.”

Văn Chiêu cắn bả vai Giang Thăng hàm hồ nói: “Đem em đ*t hỏng đi. Ưm ư ư ư. dương v*t lớn quá.”

Giang Thăng đem Văn Chiêu ấn ở trong lòng ngực đỉnh đến bên trong tử cung cậu rồi mới bắn ra.

Văn Chiêu thẳng đứng eo cùng hông hướng về phía trước, mông cậu vặn vẹo run rẩy, cậu vô lực ngã vào trong lòng ngực Giang Thăng.

Giang Thăng rút dương v*t ra, tinh dịch lập tức từ lỗ nhỏ sưng đỏ chảy ra.

Giang Thăng ôm Văn Chiêu vào phòng tắm.

Văn Chiêu nằm ở bồn tắm. Giang Thăng bẻ huyệt cậu ra nhìn bên trong:“ Bên trong có chút sưng, chờ anh tý đi lấy thuốc thoa cho.”

Giang Thăng nói chuyện thở ra hơi nóng phả vào mặt trên hoa huy*t khiến nó vừa ngứa vừa tê dại. Văn Chiêu khàn khàn nói:“ Moi tinh dịch anh bắn vào lấy nhanh ra đi.”

Giang Thăng thấp giọng cười, hắn dựa sát gần hoa huy*t đáng thương đang sưng đỏ kia hôn một cái.

Văn Chiêu dùng chân đá vai hắn “Đừng hôn nó, dơ muốn chết, nhanh lên lấy tinh dịch ra đi. Trướng quá, tôi hàm chứa nó khó chịu. “

Giang Thăng dùng tay moi tinh dịch bên trong hoa huy*t Văn Chiêu ra.

Văn Chiêu nằm ở trên giường gối đầu lên cánh tay Giang Thăng, Văn Chiêu nhìn bầu trời đỏ rực bên ngoài.

Ánh chiều tà còn chưa buông xuống, mây trên trời bị nhuộm thành màu đỏ sậm. Mặt trời đỏ như trái hồng chín mọng, treo lơ lủng giữa bầu trời như muốn rơi mà lại không rơi.

Trong phòng ánh sáng theo mặt trời từng chút giảm dần, từ màu đỏ sẫm biến thành ánh sáng xanh đen mờ ảo.

Văn Chiêu nói: “ Anh có thấy bầu trời bây giờ giống tấm màn sân khấu xanh đen không?”

Giang Thăng quay đầu tới nhìn cậu “Vì sao lại giống tấm màn sân khấu?”

Văn Chiêu mặt hướng hắn, dùng tay lướt qua cái mũi cao thẳng của Giang Thăng, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn nói:“ Trong đầu nghĩ cái gì thì nói cái đó, nhìn không giống bầu trời.” Cậu dừng lại một chút:“ Giống như anh nhìn thấy cái gì cũng là biển, biển cũng khá tốt.”

Giang Thăng trầm mặc nhìn cậu, chỉ cảm thấy thời khắc này như từ hư ảo biến thành thật. Giang Thăng thò lại gần trán cậu hôn một cái.

Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng đã một mảnh tối tăm, ánh trăng cũng bị căn phòng tối tăm này nuốt chửng.

Giang Thăng đứng dậy đi tới phòng khách, hắn từ trong lọ thuốc đỏi ra viên thuốc. Lại đứng hồi lâu mới đi vào phòng ngủ.

Giang Thăng lấy ra di động gọi một cuộc điện thoại.

Lúc sau cuộc điện thoại có người nghe, Giang Thăng đè lại giữa mày nói:“ Dạo gần đây tôi giảm bớt lượng thuốc rồi.”

Trong điện thoại người ta nói: “Nếu gần đây cảm giác khỏe rồi có thể giảm bớt lượng thuốc. Cách tốt nhất vẫn là tâm lý.“. Một lát sau lại nói: “Hoặc là cậu có thể bảo cậu ấy ở bên cậu nhiều hơn.”

Giang Thăng di chuyển ánh mắt tới Văn Chiêu đang ngủ say “ Em ấy hiện tại đang nằm ở bên tôi.”

Giang Thăng dùng tay vuốt ve mặt Văn Chiêu, ánh mắt quyến luyến lại lạnh lẽo nói: “ Nhưng em ấy lại nói chỉ hiện tại em ấy mới thuốc về tôi thôi. Em ấy muốn bỏ tôi.”

Trong điện thoại người ta nói rất nhiều nhưng Giang Thăng không nghe vào tai.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Thăng vuốt mặt Văn Chiêu niid:“ Em sẽ ở bên anh.”

Giang Thăng cúi xuống thân hôn hôn mí mắt Văn Chiêu.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Đôi lời editor: dạo này bận quá, giờ mới rảnh cho ra chương nè. Chương sau là phiên ngoại lễ tình nhân nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.