Những chiếc lá phượng rơi trên đường nhựa bị cuốn đi, phần lớn những chiếc lá rụng bị người quét dọn quét vào một chỗ dưới dưới gốc cây để làm phân bón. Mỗi lần chân ai đó dẫm lên lá khô còn có thể nghe được thanh âm răng rắc.
Phía sau cây phượng là một tòa nhà kiểu phương Tây, hàng rào màu đồng có chỗ sơn bị lốm đốm bong tróc.
Văn Chiêu đẩy cửa sắt ra đi vào.
Mấy quả hồng đỏ mọc trong sân đã chín tươi rơi xuống sân bị nát. Chất lỏng trong quả hồng chảy lên lá khô rồi lại rơi xuống đất, tỏa ra một mùi hôi tanh.
Khi cậu vào nhà đổi giày thì thấy trên tủ giày có thêm những đôi giày khác. Văn Chiêu khựng lại sau đó cậu thay dép lê đi vào. Một thanh âm vui sướng mang theo kinh ngạc truyền đến:“ Tiểu Chiêu về rồi à!”
Văn Chiêu đặt chìa khóa nhà ở tủ giày, xoay người nói:“ Mẹ, sao hôm nay mẹ đã về rồi?”
Lê Tưu đặt cây chổi trong tay xuống rồi thuận tay cầm lấy chìa khóa đặt ở trên tủ giày:“ Ba con gần đây phải đi công tác nên muốn trở về chuẩn bị tư liệu.”
“ À, vậy mọi người ở lại bao lâu?”
Lê Tưu nói: “Lần này trở về ở lâu hơn chút, mẹ cũng đem em trai con về đây này.”
Văn Chiêu “Ừm” một tiếng sau đó đi mở TV, cậu ngồi trên sô pha ấn điều khiển từ xa để đổi kênh.
Lê Tưu cầm cây chổi tiếp tục quét tước, một vài tấm ván gỗ nâu đã bị cong lên, mỗi lần dẫm lên đều phát ra âm thanh cót két.
Văn Chiêu mở to tiếng TV hơn. Cậu không nghiêm túc xem TV mà nhìn giấy dán tường đã màu vàng sậm khi nào sau đó lại ngơ ngác nhìn bàn trà làm bằng gỗ đỏ.
Có lẽ là tiếng vang khi đi đi lại lại quá lớn Lê Tưu mới nói:“ Nhà này dù sao cũng được nhiều năm rồi, vẫn có chút lâu rồi. “
Văn Chiêu không có đáp lời lại.
Ngôi nhà đã được xây nhiều năm rồi, là do ông nội Văn Chiêu để lại. Đường Hương Chương trước từng là nơi ở của nhiều chính trị gia và giới văn học. Bên ngoài có hàng rào chắn, hàng rào được làm bằng đồng thau và có các tòa nhà nhỏ màu đỏ theo kiểu phương Tây, đầy những tầng lớp tư sản khác nhau. Thật khó để tìm những tòa nhà nhỏ theo kiểu phương Tây trên đường Hương Chương bây giờ.
Văn Chiêu nhìn TV hỏi: “ Em con đâu rồi?”
“ Nó vừa trở về có chút mệt nên đang ở trên tầng ngủ.”
Lê Tưu đi tới ngồi ở bên cạnh Văn Chiêu, cầm lấy quả quýt trên bàn bắt đầu lột vỏ. Cô tách múi quýt ra rồi đưa tới miệng cậu:“ Mẹ hái ngoài sân đấy, ngọt lắm.”
Văn Chiêu há miệng nhận lấy, nước ngọt từ quả quýt lan tràn bên trong miệng.
“ Lá rụng đầy ở ngoài sân con cũng không gọi người tới quét, quả hồng chín đều hỏng hết rồi.”
Văn Chiêu đem quả quýt trong tay Lê Tưu cầm lấy rồi cho vào miệng, cợt nhả nói:“ Phí công lắm, với lại con cũng lười gọi.”
“ Con cái đứa nhỏ này.”
Lê Tưu đi phòng bếp bận bịu nấu bữa tối, cậu dựa trên ghế sô pha nghe âm thanh khi lớn khi nhỏ trong TV.
Có tiếng dép lê đi trên cầu thang, cậu ngẩng đầu nhìn Văn Tuấn từ trên bậc thang gỗ đỏ sẫm đang đi xuống. Văn Tuấn dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, mơ màng kêu một tiếng:“ Anh.”
Văn Tuấn ngồi trên sô pha uống miếng nước mới có chút thanh tỉnh. Văn Tuấn tiến tới gần Văn Chiêu muốn nói chuyện với cậu, Văn Chiêu lấy chân đá hắn:“ Bóc quả quýt cho anh đi.”
Văn Tuấn lột vỏ quýt xong đưa tới miệng Văn Chiêu, hắn bực mình nói:“ Anh, anh quá lười biếng rồi!”
“ Nhóc con.”
“ Em không phải nhóc con, em 12 tuổi rồi!”
Văn Chiêu và Văn Tuấn cùng nhau dựa trên ghế sô pha. Văn Chiêu thấy Lê Tưu đang nấu canh trong phòng bếp, nồi canh đang bốc khói nghi ngút khiến cả hình ảnh trong bếp đều trở nên mông lung. Văn Chiêu rúc vào sô pha, cậu đội mũ trên áo hoodie lên đầu nhìn TV trước mặt.
Khi bầu trời xám xịt rồi thì Văn Minh Viễn mới về nhà. Ông bỏ túi xách cầm tay xuống nhìn Văn Chiêu:“ Con cao lên không ít, nhìn giống anh chàng đẹp trai rồi đấy.”
Văn Chiêu buông điều khiển trong tay xuống:“ Con vốn dĩ đẹp trai sẵn rồi.”
Lúc ăn cơm, Lê Tưu cho mỗi người một bát canh. Lê Tưu là người gốc Thượng Hải, mỗi lần cô nấu ăn đều nấu với dầu ăn màu đỏ đặc.
Văn Chiêu khuấy bát canh bò hầm trước mặt, Lê Tưu nói:“ Con nhanh lên uống đi, đợi lát nữa nguội rồi uống không ngon nữa đâu.” Văn Chiêu đáp ứng, vùi đầu uống canh.
Văn Minh Viễn tiếp lời:“ Khi con ăn em đừng giục, để con từ từ uống canh là được rồi.”
Ăn được nửa bữa Lê Tưu cân nhắc:“ Tiểu Chiêu, mẹ nghe bác sĩ Triệu nói con không đến đó kiểm tra đã hai tháng rồi.”
Văn Chiêu dừng một chút, khuấy bát canh, cậu nghiền nát cà rốt bên trong bát canh, mở miệng nói:“ Thân thể không có vấn đề gì to tác đâu mẹ.”
Lê Tưu cau mày không tán thành nói “ Nhưng một tháng con phải kiểm tra một lần. “
Văn Chiêu uống canh không đáp lời.
Buổi tối Văn Chiêu nằm ở trên giường mở to mắt nhìn tấm lụa trắng bên cạnh cửa sổ. Dưới tầng còn có tiếng TV và tiếng nói chuyện vui vẻ. Mọi thứ đều như cách xa với cậu, sự náo nhiệt này trong một năm có vài lần, đại loại là Tết Âm Lịch hoặc ngày lễ nào đó đi!
Cậu xoay người xuống giường cầm lấy điện thoại, mặc áo khoác vào. Sau đó cậu lại dừng một chút ngồi lại trên giường.
Đi đâu bây giờ?
Cậu giống như không có chỗ nào có thể đi.
Văn Chiêu móc ra hộp thuốc từ áo khoác, châm một cây cắn ở trong miệng. Hút xong một điếu, Văn Chiêu xoa xoa mặt, cậu cầm lấy điện thoại đi xuống nhà.
“Tiểu Chiêu đi đâu vậy? Giờ đã muộn vậy rồi.”
“Đi tìm bạn học, hắn có chút việc tìm con.”
Nói chuyện còn chưa xong, Văn Chiêu đi ra ngoài ngay như đang chạy trốn.
Lúc Văn Chiêu tắm xong đi ra thì thấy Giang Thăng đang ngồi ở trên sô pha.
Văn Chiêu đi tới ngồi bên cạnh hắn, cậu lấy một quả quýt trên bàn bóc vỏ ăn, tóc chưa lau khô, nước trên tóc nhỏ giọt xuống dán ở trên trán.
“ Muộn thế này rồi sao em lại tới đây?” Giang Thăng nhìn chăm chằm gáy Văn Chiêu, tóc đen ướt át dính vào sau cổ trắng nõn của cậu. Hầu kết Giang Thăng hơi động.
“ Tôi không muốn ở nhà!” Văn Chiêu ăn xong quả quýt phủi phủi tay, cậu ném khăn lông bên cạnh vào lòng Giang Thăng:“ Giúp tôi lau tóc.”
Giang Thăng lấy khăn lông lau mái tóc ướt trên đầu cậu. Tay hắn cọ qua cổ Văn Chiêu, Văn Chiêu sẽ phát ra rên âm trong lỗ mũi. Giang Thăng hỏi:“ Vì sao không muốn ở nhà?” Văn Chiêu bực hắn sao hôm nay nhiều lời như vậy:“ Ba mẹ tôi trở về rồi.”
Văn Chiêu dịch qua đi ngồi ở trên đùi hắn, nửa người dựa vào trên người hắn làm hắn lau tóc.
Giang Thăng cứng đờ, áo tắm Văn Chiêu dài có thể nhìn thấy phía dưới không mặc quần lót, tắm xong cả người cậu mang theo hơi ẩm, cái mông ướt nóng đè ở trên đùi hắn. Giang Thăng rũ mắt là có thể thấy cái mông đè lại đùi của mình qua áo tắm rộng rãi, hai chân hắn như bị kiến gặm cắn khiến cả người hắn đều trở nên khô nóng.
Mái tóc khô được một nửa Văn Chiêu từ trên người hắn đi xuống, cậu cầm bật lửa trên bàn trà châm một điếu thuốc nằm trên sô pha hít, cậu để chân trong lòng Giang Thăng.
Áo tắm dài lỏng lẻo, Giang Thăng có thể thấy cảnh xuân dưới háng cậu. Đôi chân trong lòng ngực hắn ẩm ướt, mắt cá chân lạnh băng của cậu để bên hông hắn.
Văn Chiêu cầm điếu thuốc trong tay, mày khẽ nhếch không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Thăng bắt lấy mắt cá chân cậu vuốt ve, hơi cào cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu.
Văn Chiêu ngứa rụt chân lại:“ Ngứa, đừng nghịch.” cậu nhấc chân đạp vào dưới háng Giang Thăng. Văn Chiêu không chút để ý để lộ cảnh xuân dưới háng mình, cậu đạp chân uốn lượn lên đùi Giang Thăng.
Giang Thăng nhìn cảnh xuân kiều diễm giữa háng Văn Chiêu, dương v*t cậu rũ ở một bên, âm mao giữa hai chân ướt át dính ở cửa âm hộ. Giang Thăng dời đôi mắt đi, khó nhịn nuốt nước miếng.
Văn Chiêu phun ra một ngụm khói, trêu chọc hắn đến cười.
Văn Chiêu vuốt mái tóc nửa ướt lên, lộ ra cái trán. Trong tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, cậu tách chân mở lớn ra hỏi:“ Đẹp không?”
Giang Thăng gật gật đầu nói một cách ngây ngốc:“ Đẹp.”
Văn Chiêu siết chặt chân lại, đem điếu thuốc dập tắt ở gạt tàn, nói:“ Nhưng tôi lại thấy nó thật ghê tởm.”
Giang Thăng vuốt mắt cá chân cậu, nhéo ngon chân mượt mà trắng nõn của cậu. Hắn nắm chân cậu để gần miệng mình hôn lên, cắn ngón chân mượt mà kia. Văn Chiêu bị ngứa rụt chân lại.
Giang Thăng kéo mở chân cậu ra, Văn Chiêu giãy giụa muốn đóng chặt lại. Giang Thăng mở càng rộng nhìn chăm chú vào khí quan dị dạng. Hắn nhìn bộ phận sinh dục đang khẩn trương co rút lại, ác ý nói:“ Vì thế nó đã ở dưới thân anh lên đỉnh vô số lần, bị anh trêu đùa không biết bao nhiêu lần rồi.” Giang Thăng cầm lấy mắt cá chân cậu gặm cắn:“ Anh thấy nó rất xinh đẹp, em chính là độc nhất vô nhị.”
Văn Chiêu như là quả bóng cao su hết hơi, cậu nằm liệt trên sô pha. Cậu mở rộng hai chân như người đàn bà lẳng lở làm Giang Thăng gian dâm cậu bằng ánh mắt, cậu cảm thấy sung sướng, thỏa mãn, cậu như trở thành người độc nhất vô nhị, nội tâm cậu tràn ngập sự vui sướng kì lạ.
Đèn trong phòng khách đều tắt, hình ảnh trong TV lúc sáng lúc tối. Hai người ôm nhau dưới tấm chăn xem TV.
Bộ phim đã được phát sóng một lần và giờ nó lại được chiếu lại một lần nữa.
Văn Chiêu tựa đầu vào trước ngực Giang Thăng, cậu nhìn McMurphy đang khiêu chiến quyền uy*( Quyền lực và uy thế: Cậy quyền uy bóc lột dân lành) của y tá trưởng, cố gắng dùng cách dân chủ dơ tay để giành chiến thắng trong trận đấu bóng chày.
Giang Thăng vuốt vành tai cậu nói: “ McMurphy như một quả bom được thả vào vũng nước đọng, nó đã khiến vùng nước đấy tạo ra một vùng biển đầy những bão tố.”
Văn Chiêu nở nụ cười, cậu quay đầu cắn hầu kết Giang Thăng rồi đi lên cắn cằm hắn:“ Vì sao lại thích xem phim này?” Giang Thăng rũ mắt nhìn cậu không nói gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Văn Chiêu vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Văn Chiêu vươn đâu lưỡi liếm môi Giang Thăng.
Văn Chiêu giữ mặt Giang Thăng, cậu khóa ngồi trên người hắn. Cậu dùng ngón tay vuốt ve đường cong mặt Giang Thăng, chạm qua chiếc mũi cao thẳng, vuốt ve lông mi dài của hắn. Giang Thăng lo lắng chớp chớp mắt, cơn ngứa từ mi truyền tới, Giang Thăng cảm giác những lỗ chân lông trên người mình đều mở ra khi hắn thở dốc. Ngón tay lạnh lẽo của cậu sờ mặt hắn làm cả người hắn run rẩy, da đầu hắn tê dại.
Văn Chiêu vuốt mặt Giang Thăng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn “ Anh bị bệnh tâm thần hả?”
Đồng tử Giang Thăng chấn động, máu trong thân thể như chảy ngược, hắn kinh hoảng nhìn Văn Chiêu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Văn Chiêu hôn hôn lên giữa trán hắn, cười nói:“ Nếu anh không phải bị bệnh tâm thần thì sao lại thấy thân thể dị dạng của tôi đẹp vậy?”
Tim Giang Thăng đập trở lại bình thường, máu như chảy ngược trong cơ thể cũng bình ổn lại. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Văn Chiêu vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô ráo của Giang Thăng, nghẹn ngào nói:“ Anh đối với tôi sẽ sinh ra ham muốn dục vọng. Mỗi lần đều đè tôi ở dưới thân làm tình, anh đều như dã thú động dục, lần nào cũng đem tôi làm thành kỹ nữ lẳng lơ, tôi như bị nghiện làm tình khát cầu anh đem tôi trở thành kỹ nữ dâm đãng.”
Văn Chiêu dừng một chút nhìn hắn: “ Anh phải luôn cảm thấy thân thể của tôi đẹp đấy nhé.” Cậu cười nói:“ Lỗ nhỏ kia bị anh mở ra và hiện tại nó vẫn luôn chỉ vì anh mà mở ra thôi.”
Giang Thăng cảm giác trái tim của mình đều bị ăn sạch sẽ, Văn Chiêu mê hoặc hắn, làm hắn trở thành tù binh trung thành nhất của cậu, vĩnh viễn say mê trên người cậu. Giang Thăng cả người run rẩy, trái tim hắn đập loạn xạ, hắn đã sớm trở thành tù bình của cậu, từ lần đầu tiên thấy ánh mắt của cậu rồi.
Giang Thăng gắt gao ôm Văn Chiêu vào trong ngực, đem đầu vùi ở trên vai cậu, tham lam ngửi mùi của cậu.
Văn Chiêu vòng lấy đầu của hắn, ngón tay luồn vào giữa tóc hắn, mỉm cười xoa dịu sự run rẩy của hắn.
Văn Chiêu lại nằm trong lồng ngực Giang Thăng, nhìn đôi mắt hắn nói:“ Tôi cảm thấy tôi như một con quái vật bị rối loạn cảm xúc.”
Giang Thăng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu. Hắn đưa tay vào giữa hai chân cậu và vuốt ve thịt môi mềm mại giữa hai chân. Văn Chiêu kêu rên một tiếng, dùng chân kẹp tay hắn không cho hắn sờ loạn:“ Tôi không biết tôi đang trốn tránh gì nữa, mỗi lần tôi ở nhà tôi đều không xuống nhà, tôi nhìn bọn họ tôi lại cảm thấy tôi như một người ngoài cuộc vậy.”
Giang Thăng hỏi “Ba mẹ em là người như thế nào?”
“Bọn họ là những bậc cha mẹ rất tốt, họ sẽ tôn trọng ý nguyện của tôi và họ chưa bao giờ ép tôi làm gì cả.”
“Phải vậy không?”
Giang Thăng xoa bóp mông Văn Chiêu, dùng tay chọc vào miệng huyệt nhỏ khô khốc.
Văn Chiêu tiếng thở dốc thô nặng lên, hai mắt mê ly nói: “Ngay từ đầu tôi chuẩn bị làm phẫu thuật rồi.”
Giang Thăng đình trệ một chút, ngẩn người hỏi:“ Sau vì sao không làm nữa?”
“Bác sĩ nói rủi ro của cuộc phẫu thuật này quá lớn, nếu bỏ đi không may có thể sẽ chết.”
Tay Giang Thăng càng ôm chặt Văn Chiêu.
Văn Chiêu nói: “ Vì sự rủi ro này quá lớn nên ba mẹ tôi không muốn mạo hiểm làm thương tổn tôi.”
Văn Chiêu dựa vào ngực Giang Thăng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Cậu mở chân ra làm Giang Thăng vuốt ve, cậu khát cầu sự thân mật trên da thịt.
Văn Chiêu thở dốc rên rỉ, đôi mắt đỏ bừng lộ ra cảm xúc tình triều trên mặt. Văn Chiêu mơ hồ nói:“ Trước khi tôi 6 tuổi, mẹ hỏi tôi là muốn làm con trai hay con gái, khi đó tôi vẫn chưa hiểu. Mẹ cho tôi mặc đồ con trai một thời gian, mặc đồ con gái một thời gian rồi hỏi tôi thích cái nào hơn.”
Giang Thăng dùng tay quấy loạn lỗ huyệt lầy lội đầy nước của cậu, hỏi:“ Sau đó thì sao?”
Văn Chiêu nhũn ra dựa vào hắn: “Sau đó tôi càng thích làm con trai hơn.”
Văn Chiêu nói: “ Lúc tôi được 6 tuổi, mẹ tôi mang thai, tôi trốn ở trong tủ nghe được mẹ nói muốn đem đứa bé phá đi bởi mẹ cảm thấy rất áy náy, vì thân thể của tôi. Mẹ sợ tôi sẽ tự ti, sau khi sinh đứa thứ hai mẹ sợ sẽ bỏ bê tôi vì điều đó khó tránh khỏi.”
Văn Chiêu ôm lấy cổ Giang Thăng, cậu đem đầu vùi trên vai hắn, rầu rĩ nói:“ Tôi biết bọn họ luyến tiếc bỏ em trai tôi. Nhưng lúc đó tôi thực sự rất buồn, sau khi bọn họ ra ngoài tôi trốn ở trong tủ khóc rất lâu.”
Giang Thăng đem hắn ôm càng chặt, không ngừng hôn sau cổ cậu.
“ Lúc sau tôi nói với mẹ tôi muốn có một đứa em trai, có một đứa em trai chơi với mình. Mẹ ôm tôi khóc, nói xin lỗi tôi. Sau em trai tôi được sinh ra, hắn nhỏ bé cắn ngón tay tôi, tôi liền biết chắc chắn rằng tôi sẽ yêu nó.”
Giang Thăng nói: “Sau sẽ có rất nhiều người yêu em.”
“ Kể cả anh sao?”
“Đúng vậy.”
Phim chiếu tới cảnh McMurphy mang mọi người trốn khỏi bệnh viện tâm thần, mọi người ngồi trên thuyền đi ra biển, nét mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không còn sự chán nản và điên cuồng của người tâm thần.
Văn Chiêu bình tĩnh nói “ Anh ta rõ ràng biết sẽ bị bắt trở về.”
“Nhưng anh ta vẫn quyết tâm đấu tranh, anh ta đam mê cuộc sống sinh hoạt mới, anh ta sẽ đấu tranh chống lại sự bất công, anh ấy là người có linh hồn tự do. Một người bảo vệ hết mình.”
Văn Chiêu nói: “Y tá trưởng mới là người mất trí mất sự bình tĩnh nhất!” cậu dừng một chút rồi chậm rãi mở miệng:“ Con quỷ bị xiềng xích bởi đạo lý tại thời điểm đỉnh cao nhất.”
Bọn họ hai người không ai nói gì, bọn họ lẳng lặng ôm nhau xem phim.
Bộ phim kết thúc với đoạn cảnh sát trưởng phá vỡ hàng rào bằng chiếc xe tăng và chạy ra khỏi bệnh viện Tâm Thần, thoát khỏi lồng giam và bắt đầu chào đón sự tự do mới. Văn Chiêu cùng Giang Thăng bắt đầu hôn môi, vào lúc nhạc kết thúc vang lên cả hai người run rẩy ôm nhau, haingười họ thở dốc hôn nhau, an ủi lẫn nhau.
Không khí trở nên sền sệt, hơi thở cậu nóng rực. Văn Chiêu hôm nay phá lệ kêu lớn, rên rỉ thỏa mái.
Hai người ôm nhau ướt đẫm mồ hôi. Văn Chiêu liếm mồ hôi trên mặt Giang Thăng, mặt cậu ửng hồng nhìn Giang Thăng, như đang hiến tế mình cho hắn.
Không ai có thể nói rõ tại sao vì bây giờ là sự va chạm của tinh thần và xác thịt. Văn Chiêu nói:“ Giang Thăng ôm chặt em đi.”
Giang Thăng ôm chặt lấy cậu, bọn họ nghe nhịp tim vững chắc của đối phương, cảm nhận mồ hôi ướt nóng trên người nhau, hơi thở nóng rực phả trên mặt nhau.
Mồ hôi của họ hòa hợp với nhau và trở thành một. Giang Thăng nói:“ Chúng ta bây giờ là nhất thể.”
Văn Chiêu không có trả lời, cậu hàm chứa bộ phận sinh dục của Giang Thăng, hởi thở đều đều rồi ngủ thiếp đi trong lòng Giang Thăng.
Giang Thăng nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu trong bóng tối rất lâu.
Qua lúc lâu sau Giang Thăng vuốt mặt cậu nói:“ Em cũng là linh hồn đấu tranh vì tự do kia, em tỏa sáng, thiêu đốt và say mê lòng người.”
Giang Thăng ôm cậu vào phòng ngủ, bế cậu để trên giường. Giang Thăng ngồi trên mép giường lẳng lặng nhìn cậu, hắn dùng ánh mắt vẽ lại mặt cậu. Đầu giường có một còng tay lạnh lẽo.
Giang Thăng cầm lấy cặp còng tay kia, ánh mắt trầm xuống, bàn tay cầm tay Văn Chiêu “ cạch “ còng cậu lại.
Giang Thăng cúi đầu hôn miệng cậu.
Mặt Giang Thăng đột nhiên vặn vẹo: “ Ở bên cạnh anh đi. Em quá không đáng tin, em luôn muốn rời xa anh.”
Chỉ cần nhấn xuống, chỉ cần nhấn xuống. Hãy làm anh khóa em lại đi! Giang Thăng tự lẩm bẩm. Hắn đan ngón tay mình với những ngón tay đã bị còng của Văn Chiêu.
Chờ khi lòng bàn tag hai người toát ra mồ hôi, Giang Thăng cười nhạo rồi lấy chìa khóa mở chiếc còng ra.
“ Mở ra rồi, thật tốt.” Giang Thăng lầm bà lầm bầm, cười một cách quỷ dị.
Giang Thăng có chút hưng phấn, cầm còng tay đi đến tủ quần áo mở ra cửa tủ. Văn Chiêu mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, trầm tư nhìn bòng lưng của hắn. Giang Thăng cất còng vào hộp gỗ có thể chứa được một người.
Lúc Giang Thăng xoay người lại Văn Chiêu lại nhắm mặt lại.
Giang Thăng trở lại mép giường nhìn Văn Chiêu một lúc, sau đó lên giường đem cậu kéo vào trong lòng ngực, ở giữa trán cậu in lại một nụ hôn:“ Ngủ ngon, Tiểu Chiêu.”
Văn Chiêu lẩm bẩm một tiếng, đem đầu súc gần lại ngực Giang Thăng, cậu gắt gáo dán vào hắn.
Giang Thăng nhìn chăm chú vào động tác nhỏ của Văn Chiêu rồi cười cười, hắn không nhịn được cúi xuống mút hôn mặt cậu.
Thế giới ban đầu của hắn như một vùng nước đọng, Văn Chiêu chính là quả bom đem thế giới của hắn nhấc lên sóng to gió lớn. Em giống như McMurphy phá vỡ xiềng xích của tôi và làm tôi thoát ra khỏi rào cản đó.
Em làm tôi biết được vui sướng là gì, hưng phấn là gì, chiếm hữu là gì. Em làm tôi biết tôi là một người có linh hồn tự do.
Em làm tôi từ cái xác không hồn trở nên giống một con người hơn.
Em sẽ vĩnh viễn tỏa sáng như vậy.
Em sẽ treo cao ở trên trời giống ngọn lửa vào ban ngày, em sẽ không rơi xuống, vĩnh viễn sẽ không rơi xuống.
Nhưng em sẽ rơi vào trong lòng của tôi.
Khi em rơi xuống, tôi sẽ đỡ em, đón ánh nắng Mặt Trời của tôi.
- --------------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!