Có lẽ là ngôi nhà này quá lớn, ánh đèn trông có vẻ mờ ảo. Văn Chiêu cảm thấy hơi lạnh, mà cũng không hẳn là lạnh.
Văn Chiêu không xem mấy bức ảnh trên tường nữa, cậu vừa nhìn đã cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu không dám tìm hiểu thêm về thiếu nữ xinh đẹp trên ảnh tường kia, cùng với người phụ nữ xinh như hoa hồng vừa nãy nữa.
Cậu nắm tay Giang Thăng đi ra ngoài ngồi xuống băng ghế trong sân. Sau hàng ghế dài là những bụi cây rậm rạp cành lá rũ xuống, hai bóng người ngồi trong bóng tối, chỉ có tiếng ve kêu.
Mùi axit folic của thảm thực vật quyện với gió khô thổi vào mũi.
Hai bên có cây cối rậm rạp và bụi cây, phía trước sân là đường Phượng được bao phủ dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Văn Chiêu sờ điếu thuốc trong túi, lấy ra xong lại nhét vào, trong lòng nghẹn một hơi.
Ánh đèn mờ mịt khiến bọn họ nhìn nhau trong bóng tối, thanh âm Văn Chiêu vang lên:“ Giang Thăng nhìn về tôi đi.”
Ánh mắt Giang Thăng chuyên chú nhìn về phía cậu.
Văn Chiêu nghiêng mặt sang giữ mặt hắn:“ Hôn tôi.”
Hai người gần sát nhau dưới bụi cây trong bóng tối, bọn họ chạm vào đôi môi mềm mại của nhau và hôn nhau trong tiếng ve sầu.
Khi lượng dưỡng khí trong phổi gần hết, Văn Chiêu mới lui đầu lưỡi về. Cậu lau lau nước miếng ngoài miệng Giang Thăng.
Đôi mắt Giang Thăng đen nhánh không chút ánh sáng, hắn nhìn Văn Chiêu nói: “Vì sao em lại muốn hôn?”
“Không vì sao cả, chỉ là muốn hôn anh thôi.”
Văn Chiêu rút một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, ngậm trong miệng, lấy bật lửa ra, che gió khỏi đầu lửa rồi châm lửa hút thuốc, hít một hơi hả ra một luồng khói trắng. Cậu dựa vào băng ghế thoải mái híp híp mắt với điếu thuốc trong ray, cậu nghiêng đầu lười nhác nhìn Giang Thăng, nói:“ Là kiểu hôn nhau môi lưỡi cùng quấn với nhau, cùng nhau trao đổi nước bọt.”
Vẻ mặt Giang Thăng hờ hững nhìn chăm chú về phía trước, ngón tay bên hông khẽ cong lên. Hắn nói:“ Làm lại đi, vừa nãy không tính.”
Văn Chiêu cười nhẹ nhàng:“ Sao lại không tính?”
Giang Thăng nhìn về phía cậu với vẻ mặt bình tĩnh “ Anh muốn trao đổi nước bọt.”
Văn Chiêu nhìn ngọn lửa đỏ rực trên điếu thuốc, trêu chọc:“ Tôi vừa rồi ăn rất nhiều nước miếng của anh đó.”
Giang Thăng không nói nữa.
Văn Chiêu đưa tàn thuốc ẩm ướt đến gần miệng hắn. Giang Thăng há miệng ngậm lấy, Văn Chiêu nói: “ Hút hết đi.”
Vị đắng của Nicotin truyền lan trong miệng, Giang Thăng trầm mặc hút thuốc, vẻ mặt ẩn chứa vẻ u ám khó tránh khỏi ảm đạm trầm mặc.
Văn Chiêu vẫn luôn nghiêng mặt nhìn Giang Thăng. Bọn họ dưới bụi cây rậm rạp như bị bóng tối tiêu diệt, ánh đèn đường biến thành lụa xám mờ mịt, dìm chết bọn họ ở đây cùng với ngôi nhà yên tĩnh này.
Hút xong điếu thuốc rồi hai người nhìn nhau, Văn Chiêu nói:“ Bây giờ rất thích hợp để hôn nhau này.”
Giang Thăng nói “ Kiểu trao đổi nước bọt.”
“Đúng vậy.”
Bọn họ ghé sát vào nhau, hơi thở giao nhau, môi lưỡi hỗn hợp. Lúc tách ra Văn Chiêu nói:“ Nước miếng đều bị anh liếm sạch rồi.”
Giang Thăng cười cười, lại gần nói: “Lại một lần nữa.”
Văn Chiêu nghiêng đầu né tránh:“Không hôn nữa, tý nữa còn phải ăn cơm.”
Bọn họ đi qua khu sân tối tăm để về biệt thự, khi tới gần cửa Văn Chiêu nắm lấy tay Giang Thăng.
Giang Thăng rũ mắt nhìn tay Văn Chiêu, mười ngón tay đan xen nhau, hắn nắm chặt tay lại.
Sau khi bước vào, cậu thấy Bạch Nguyễn đang bước xuống cầu thang gỗ nâu, bộ sườn xám màu trắng khiến cô ấy đẹp như một bức tranh ngược thời gian.
Cô nhìn thấy hai bàn tay bọn họ đang nắm lấy nhau, mỉm cười bước tới nói:“ Đến giờ ăn cơm rồi.”
Bạch Nguyễn đi ở phía trước, Giang Thăng dắt Văn Chiêu đi ở phía sau.
Sau khi đến phòng ăn, người hầu bưng bát đĩa lên và xếp bát đĩa cho họ.
Các món ăn đều là món Tô Châu, hầu như là món chay, chỉ có một đĩa cá và một đĩa thịt bò được đặt trước mặt Văn Chiêu. Trên bàn ăn quá mức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sắp xếp bát đũa, đám người hầu sắp xếp xong lại lui xuống.
Trên bàn ăn, Bạch Nguyễn sẽ gắp cho Văn Chiêu một ít đồ ăn, nhưng Văn Chiêu nhận thấy Bạch Nguyễn và Giang Thăng không gắp một món mặn nào ăn. Bạch Nguyễn ăn vài miếng cơm, uống nửa bát canh liền đặt đũa xuống.
Sau khi Giang Thăng ăn xong, hắn sẽ gắp đồ ăn cho Văn Chiêu, thịt cá sau khi bỏ hết xương mới để vào trong bát cậu, hầu như Văn Chiêu không cần làm gì.
Bạch Nguyễn trầm mặc nhìn chăm chú Giang Thăng.
Sau khi Văn Chiêu đặt đũa xuống, Giang Thăng bưng một bát cạnh đến trước mặt cậu:“ Uống thêm một bát canh đi.”
Văn Chiêu cúi đầu uống canh. Giang Thăng nhìn Văn Chiêu, đợi cậu uống xong liền đưa cậu tờ giấy ăn.
Cơm nước xong bọn họ đến phòng khách ngồi, Bạch Nguyễn lôi kéo Văn Chiêu nói không ít lời. Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt trên mu bàn tay Văn Chiêu, nốt ruồi trên khóe mắt trở nên hồng diễm theo nụ cười của cô, giống như giọt máu đang nhỏ xuống.
Văn Chiêu khó chịu dời mắt đi chỗ khác, không nhìn nốt ruồi dưới khóe mắt coi. Bàn tay trên mu bàn tay cậu quá lạnh, cậu cảm thấy xương cốt mình thấm một chút khí lạnh.
Giang Thăng trầm mặc ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Bên ngoài có tiếng ô tô đi vào, Giang Thăng không tự chủ được nhíu mày.
Bạch Nguyễn không có nghe thấy tiếng ô tô đi vào, cô đang nói chuyện vui vẻ với Văn Chiêu.
Có tiếng mở cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên:“ Nguyễn Nguyễn.”
Bạch Nguyễn quay đầu lại nhìn, buông tay Văn Chiêu ra, có chút luống cuống đứng lên.
Văn Chiêu và Giang Thăng cũng đứng dậy, một người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu đi tới.
Văn Chiêu biết ông là bố của Giang Thăng, tuy rằng ông có khí chất nho nhã nhưng lại khiến cho người ta cảm giác áp chế tinh thần.
Đôi mắt Giang Dĩ Yến đen nháy nhìn tay Văn Chiêu, nghe không ra cảm xúc gì nói:“ Lần đầu Giang Thăng mang bạn học về nhà, hy vọng cháu sẽ chơi vui vẻ.”
Khí chất nho nhã của ông không có tia ấm áp nào trong mắt.
Giang Thăng đem Văn Chiêu kéo tới bên cạnh mình, lạnh nhạt kêu một tiếng:“ Bố.”
Giang Dĩ Yến gật gật đầu, vòng tay qua vai Bạch Nguyễn đi lên lầu, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ông nói:“ Nguyễn Nguyễn, hôm nay em không ở cửa chờ anh.”
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Văn Chiêu ngồi xuống. Trong lòng cậu như có tảng đá đè ép, ngôi nhà xa lạ này chứa đầy những cảm giác u ám, tình cảm anh em ám muội, tình cảm gia đình hờ hững.
Giang Thăng ngồi ở bên cạnh Văn Chiêu giúp cậu bóc vỏ quýt, đưa lên miệng cậu.
Văn Chiêu há mồm nhận lấy, quả quýt không ngọt chút nào mà có vị chua đắng.
Giang Thăng nói: “Đi lên phòng anh không?”
Văn Chiêu gật gật đầu.
Phòng của Giang Thăng ở tầng hai, phòng ngủ chính ở ngoài cùng bên trái, phòng của ba mẹ hắn là ở tầng ba.
Văn Chiêu nhìn xung quanh phòng ngủ của hắn. Giang Thăng từ phía sau ôm lấy cậu, hắn đưa tay vào quần áo cậu vuốt ve eo cậu. Văn Chiêu cảm giác hai tay lạnh lẽo đang ở trên eo mình, lông tơ cậu dựng lên, cậu muốn rút tay Giang Thăng ra ngoài.
Giọng điệu Giang Thăng lạnh lùng nói:“ Đừng nhúc nhích, để anh sờ.”
Khi Văn Chiêu cảm giác eo mình bị sờ đến tê dại và mềm nhũn, Giang Thăng mới rút tay về. Giang Thăng nói: “Đi tắm rửa không?”
Văn Chiêu nói: “Có.”
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, trong bồn tắm Giang Thăng nằm ở trong lòng Văn Chiêu, tựa đầu vào lòng cậu lắng nghe nhịp tim của cậu.
Văn Chiêu vuốt ve cổ hắn như đang an ủi hắn. Giang Thăng ngẩng đầu nhìn Văn Chiêu, Văn Chiêu vuốt tóc hắn ra sau, hôn lên lông mày của hắn.
Giang Thăng nói: “Làm tình không?”
Văn Chiêu cự tuyệt nói: “Không làm.”
Giang Thăng lại ngả vào ngực cậu, cau mày, vẻ mặt không ngờ được. Giang Thăng nói:“ Anh muốn liếm.” Một lát sau lại nói:“ Nếu không cho anh liếm, chúng ta sẽ làm tình.”
Văn Chiêu cười lạnh, vỗ vỗ vẻ mặt lười nhác của hắn, nói “Liếm đi!”
Tay Văn Chiêu giữ trên thành bồn tắm, ngửa đầu rên rỉ. Hai cái đùi cậu gác trên vai Giang Thăng, Giang Thăng chôn giữa hai chân cậu liếm láp.
Đôi mắt Văn Chiêu không thể tập trung, cậu nhìn ngọn đèn sưởi đang lơ lửng bên trên. Giang Thăng hơi cắn mạnh chút, Văn Chiêu sẽ rụt hông về đằng sau.
Giang Thăng dùng tay giữ chặt eo cậu để cậu không rụt về phía sau. Hắn liếm thịt mềm ướt át, môi âm hộ của Văn Chiêu có chút sưng, Giang Thăng không dám dùng răng cắn nó, hắn đành phải duỗi đầu lưỡi dài liếm nó.
Đầu lưỡi vừa mềm mại vừa trơn trượt liếm âm đ*o đang rỉ nước, hắn nuốt d*m thủy chảy từ bên trong thịt môi ra vào miệng. Loại khoái cảm này ấm áp, chậm rãi, như kéo dài không dừng. Văn Chiêu rên rỉ muốn Giang Thăng liếm cậu, cậu giống như dâm phụ đĩnh hông của mình dâng lên miệng Giang Thăng.
Giang Thăng dùng tay vỗ vào mông cậu, cười nhạo:“ Lỗ nhỏ còn chưa hết tiêu sưng mà em lại muốn anh b* nó, kỹ nữ dâm đãng.”
Văn Chiêu đẩy mông về phía trước, cậu dùng sức đưa mông mình tới miệng hắn, cọ cọ khóe miệng Giang Thăng. Giang Thăng bẻ mở chân cậu ra thành hình thẳng tắp, hắn thổi phù phù vào mặt ngoài âm đ*o cậu. Vách trong của âm đ*o co rút lại và chảy ra một dòng nước trong suốt:“ Giang Thăng ngứa quá! Bên trong ngứa quá!”
Giang Thăng mắng một tiếng “ Dâm đãng “ rồi liếm lỗ nhỏ của Văn Chiêu. Giang Thăng cũng không dám dùng sức hút mạnh, dù sao bên trong vẫn còn đang hơi sưng. Hắn vươn đầu lưỡi dài cắm vào hoa huy*t đang chảy nước.
Hắn dùng đầu lưỡi khuấy động vách âm đ*o làm bên trong co rút lại, liếm Văn Chiêu khiến cậu mặt đỏ bừng, cậu phe phẩy đầu kêu khóc:“ Không được nữa... Từ bỏ.” Sau đó không biết xấu hổ nâng hông mình đưa tới miệng Giang Thăng.
âm đ*o Văn Chiêu co rút lại, cậu nhanh chóng run rẩy cao trào. Văn Chiêu chịu không nổi cung hông run rẩy. Nước bên trong lỗ nhỏ phun đầy mặt Giang Thăng.
Giang Thăng liếm sạch d*m thủy chảy ra từ âm hộ cậu, dùng đầu lưỡi liếm âm mao ẩm ướt của cậu, có một ít lông mu dính vào môi âm hộ trông rất dâm mỹ.
Sau khi Văn Chiêu cao trào, cậu quỳ trên bồn tắm liếm dương v*t thô dài của Giang Thăng. Tinh hoàn của hắn nặng trĩu chứa đầy tinh dịch. Văn Chiêu ngậm quy đầu đang chảy ra dâm dịch.
Giang Thăng bóp cổ cậu, nhét dương v*t của mình vào trong miệng cậu, Văn Chiêu bị cắm nước mắt chảy ròng ròng. Cậu dùng tay nhào bóp trứng dái cùng đáy chậu của Giang Thăng, kích thích hai mắt Giang Thăng đỏ lên, dương v*t hắn hung hăng di chuyển trong miệng cậu.
Làm đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Giang Thăng bắn tinh, Văn Chiêu hàm chứa dương v*t hắn đẩy vào sâu một cái, Giang Thăng được cậu ngậm lấy khiến cả đầu tê dại, hắn bắn vào miệng cậu.
Một lát sau, cả hai người từ phòng tắm đi ra, Giang Thăng đứng ở bên giường giúp cậu lau tóc.
Sau khi lau khô tóc, Văn Chiêu thản nhiên đi xung quanh phòng hắn.
Phòng Giang Thăng rất rộng, bên trong được đặt rất nhiều khung sắt kì lạ cùng với một số bộ sưu tập kì quái. Có một chiếc hộp lớn bằng nửa chiếc tủ, Văn Chiêu quan sát chiếc hộp này, lông tơ cậu dựng lên khi cậu đưa tay mở hộp đó ra.
Một hộp mẫu vật xác ve sầu và bướm.
Một đôi tay lạnh lẽo lướt qua, hắn ghé sát bên tai cậy, âm trầm nói:“ Em đang xem cái gì vậy?”
“Đây là những gì anh thu thập được?”
“Đúng vậy.”
Văn Chiêu cười nhạo nói: “Thật là quái dị mà.”
Giang Thăng đặt cằm để ở trên vai cậu: “ Anh cũng cảm thấy vậy.” Giang Thăng vuốt ve eo cậu nói: “ Em mở cái hộp thứ hai ra đi.”
Văn Chiêu vươn tay mở ra, nhìn những đồ vật bên trong, nhất thời cậu không biết nói gì.
Giang Thăng vòng tay ôm eo cậu, nhặt tàn thuốc bên trong lên, ghé sát tai cậu say mê nói:“ Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, em hút điếu thuốc này, đến bây giờ anh vẫn có thể cảm nhận được sự ướt át của nó được ngậm trong miệng em, anh vậy mà cương cứng khi ngậm nước miếng của em.”
Giang Thăng cười tủm tỉm, sau đó hắn cầm lấy quần lót, dùng ngón tay xoa xoa vết máu bên trên, Văn Chiêu trợn mặt nhìn sang bên khác, cậu không dám nhìn.
Giang Thăng ôm cậu càng chặt, hắn cầm quần lót để ở mũi ngửi như đang nghiện ma túy, lẩm bẩm tự nói:“ Đây là quần lót trong đêm đầu tiên anh đ*t em, ở bên trong còn dính máu trinh xử nữ của em.”
Văn Chiêu nghịch ngợm mấy tấm ảnh và đồ vật bên trong, cậu cầm một tấm ảnh chụp cậu đang chơi bóng rổ lên. Cậu câu miệng trào phúng:“Chụp xấu vậy.”
Giang Thăng liếm động mạch trên cổ cậu, vùi đầu vào vai cậu lẩm bẩm gì đó đáng sợ:“ Anh ngày nào cũng theo dõi em, nhìn trộm em nhưng em không nhìn anh dù chỉ một ánh mắt, lúc đó anh rất muốn giết em.” . đam mỹ hài
“A, phải không?” Văn Chiêu vuốt ve cánh tay Giang Thăng, trên mặt nở một nụ cười không rõ ý:“ Vậy hiện tại thì sao?”
“Anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Văn Chiêu ngủ cũng không yên ổn, cậu cảm giác mình bị chìm trong nước, bị rong biển quấn lấy. Sâu bên trong mộng cậu có tiếng đàn tỳ bà, Văn Chiêu đổ mồ hôi mở to hai mắt.
Giang Thăng ôm cậu vào trong lòng, Văn Chiêu nằm ở trên giường ngẩn người một hồi, tiếng tỳ bà trên tầng truyền tới càng rõ ràng.
Văn Chiêu không biết vì sao rùng mình một cái, cậu kéo bỏ tay Giang Thăng ra, xuống giường đi ra cửa.
Có tiếng tỳ bà vang lên ở tầng ba, Văn Chiêu đến cửa cầu thang tầng ba thì ngừng lại, sau đó cậu lại tiếp tục nâng chân bước đi lên.
Lúc này có một đôi tay từ phía sau ôm eo cậu, bịt kín miệng cậu.
Giang Thăng đặt một ngón tay trước miệng mình, Văn Chiêu gật gật đầu.
Giang Thăng buông lỏng cậu, hắn ghé sát bên tại cậu nhẹ giọng nói:“ Tốt nhất em không nên đi lên.”
- --------------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!