Ve Sầu Mùa Thu

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Khi Bạch Nguyễn gọi đến, Giang Thăng và Văn Chiêu đang đẫm mồ hôi nằm trên giường sau trận làm tình kịch liệt. Giang Thăng đè trên người Văn Chiêu thở dốc, tình dục qua đi khiến hắn cảm thấy uể oải. Văn Chiêu đưa tay sờ sờ tóc ướt của hắn: “Có người đang gọi anh kìa.”

Giang Thăng uể oải nâng mắt lên, vẻ mặt buồn ngủ nói:“ Anh không muốn nghe.” Hắn dựa vào cần cổ ướt nóng của cậu thở dốc, nhắm mắt lại dưỡng sức.

Văn Chiêu có chút khó thở dưới trọng lượng của hắn khi đè lên cậu, cậu vén mái tóc ẩm ướt của hắn lên, cúi người hôn lên đôi mắt hơi nhắm của hắn. Giang Thăng mở to hai mắt nhìn cậu: “Anh muốn làm lần nữa.” Văn Chiêu sờ sờ cái mũi cao của hắn, “Trả lời điện thoại đi, anh đè em nặng quá.”

Giang Thăng giữ eo cậu lật ngược lại làm cậu đè trên người mình. Giang Thăng vỗ vỗ cái mông của cậu: “Lấy điện thoại tới đây.”

Văn Chiêu vươn tay cầm lấy điện thoại bấm nghe rồi để bên tai Giang Thăng, giọng nói Bạch Nguyễn vang lên trong điện thoại, cậu nghe không rõ.

“Ừm, được rồi, con biết rồi.” Giang Thăng nheo mắt vuốt ve tấm lưng ẩm ướt của cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn trả lời.

Khi Giang Thăng dùng móng tay cọ cọ xoa bóp eo cậu, tận cùng trong xương cậu cũng muốn nổi da gà, toàn thân cậu tê dại, khóe mắt hiện ra vẻ quyến rũ.

“Được, tý nữa con sẽ tới sau.” Giang Thăng cúp điện thoại.

“ Chút nữa anh phải đi ra ngoài.” Giang Thăng véo thắt lưng cậu nói.

Văn Chiêu nhướng mi “ ừm “ một tiếng, Giang Thăng sờ sờ mồ hôi đầy trên người cậu,“ Trước đó anh tắm rửa sạch sẽ cho em đã.” Hắn bế Văn Chiêu đứng dậy đi vào phòng tắm.

Giang Thăng lên xe chào hỏi một tiếng với Bạch Nguyễn, hắn vẫn luôn nhìn khung cảnh đang lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, miệng mím chặt không muốn nói chuyện.

Sự im lặng như thế này tập mãi cũng thành thói quen và sự im lặng như này cũng là một cách bình thường để hòa hợp, trừ bỏ những câu hỏi hỏi thăm và quan tâm, bọn họ ràng buộc với nhau bởi huyết thống.

Bạch Nguyễn xoa trán, cầm lấy bàn tay Giang Thăng đang đặt một bên, cô phá tan sự im lặng trước: “Tiểu Thăng rất thích Văn Chiêu nhỉ!”

Mắt Giang Thăng lóe sáng, hắn im lặng một lúc rồi đáp lại bằng một câu “Ừ.”

Bạch Nguyễn nhìn dáng vẻ im lặng của hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu con thích cậu ấy thì mẹ cũng sẽ thích cậu ấy.”

Giang Thăng cau mày không nói chuyện, nhìn chằm chằm những cành cây khô héo đang lùi lại phía sau ngoài cửa: “Em ấy rất khác biệt.”

“Là bởi vì con thích cậu ấy nên con mới thấy cậu ấy khác với những người khác.” Bạch Nguyễn bình tĩnh nói.

“ Cho dù con không thích em ấy thì em ấy vẫn rất đặc biệt.” Giang Thăng phản bác.

Bạch Nguyễn cười không nói, cô nhìn chằm chằm phía trước với vẻ mặt bĩnh tĩnh lãnh đạm nhiều năm như một của cô.

Giang Thăng quay đầu lại nhìn mẹ mình, trên khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ lộng lẫy, lạnh lùng và bi thương khó hiểu, cô đặt sự chăm sóc của mình cho con trai mình, dành tình yêu và sự thù hận cho chồng, cũng là anh trai của cô.

Cô ấy vừa như là Frigga thánh thiện vừa giống như cây thuốc phiện nguy hiểm trong đêm tối, sự kết hợp kỳ lạ này không hề phô trương đối với cô ấy.

Bạch Nguyễn quay đầu lại siết chặt tay hắn, bình tĩnh nói: “Lần này bác sĩ ở Đức tới, Tiểu Thăng có thể nói với cô ấy bất cứ chuyện gì.”

Giang Thăng rút bàn tay đang được cầm ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “ Con cũng không bị điên nữa.”

Bạch Nguyễn mím môi không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Bệnh viện Tư Giang vẫn yên ắng như thường ngày, khi Giang Thăng bước vào đây, hắn cảm thấy không khí mình hít vào đầy băng giá, não hắn như đang tạo ra một cơn bão băng, còn hắn chính là quả cầu tuyết đang lăn xuống càng ngày càng lớn, vô hạn lăn xuống một cách bốc đồng.

Hắn tràn đầy bản năng kháng cự với bệnh viện.

Bạch Nguyễn bình tĩnh cầm tay hắn, xoa dịu bản năng kháng cự và sự lo lắng của hắn.

Bạch Nguyễn có chút lo lắng khi cô bước vào, tất cả sự bất an của cô đều bắt nguồn từ bệnh viện này, nhưng cô vẫn muốn bình tĩnh, không thể lộ ra nửa điểm cảm xúc khó chịu, cô kéo lại cổ áo Giang Thăng cho thẳng:“ Đừng căng thẳng, chỉ là một cuộc nói chuyện thôi.”

Khi thang máy lên đến tầng năm, Bạch Nguyễn nói: “Vào đi! Mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài.”

Giang Thăng dửng dưng nhìn về phía phòng tư vấn, một lúc sau mới ngây người bước vào.

Bạch Nguyễn ngồi trên băng ghế sắt, hai tay khoanh lại, ánh mắt căng thẳng nhìn vào tấm kính mờ.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất dễ chịu, rất dễ để thư giãn.

Giọng nữ nhẹ nhàng cất lên: “Hôm nay trời rất lạnh. Cậu cảm thấy nhiệt độ điều hòa như thế nào?”

Giang Thăng nói: “ Khá ổn, rất thoải mái.”

Nữ bác sĩ nhìn hắn cười: “ Vậy hẳn nên điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.”

“Ừ.” Giang Thăng kéo cúc tay áo.

Nữ bác sĩ chú ý tới động tác của gắn, nhẹ nhàng nói: “Muốn uống nước không?”

Giang Thăng gật đầu.

Bác sĩ đi rót một cốc nước ấm, thay vì đưa cho hắn thì cô lại đặt nó trước mặt hắn.

Bác sĩ ngồi xuống, mỉm cười nhìn hắn chằm chằm, Giang Thăng vẫn đang nghịch cúc áo, bác sĩ bình tĩnh chờ hắn. Một lúc sau hắn cầm cốc nước.

Bác sĩ nhìn tay hắn, hai tay cầm cốc nước. Cô vội quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: “Nói về những gì cậu đã làm gần đây hoặc những rắc rối mà cậu gặp phải đi.”

Im lặng, người đối diện không nói gì.

Bác sĩ không vội vàng, cô bình tĩnh khoanh tay chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Tôi gần đây.” Hắn lại dừng lại, như thể đang suy nghĩ về từ ngữ của mình. Một lúc sau, hắn nói, “Tôi đã mơ rất nhiều giấc mơ.”

Bác sĩ bắt được từ khóa “giấc mơ“. Cô lặng lẽ đợi hắn nói.

“Quá lộn xộn.” Giang Thăng có chút cáu kỉnh cau mày.

Bác sĩ mỉm cười và thay đổi chủ đề, cô ấy nói: “Có người yêu nào không?”

“ Người yêu...” Hắn lẩm bẩm một mình vài lần, như thể không chắc chắn và có chút phấn khích, cọ xát ngón tay vào cốc nước.

Bác sĩ liếc nhìn tay hắn nói: “Có người yêu chưa?”

Không lâu sau, một câu trả lời chắc chắn đến: “ Có rồi.” Giang Thăng mỉm cười.

Bác sĩ nhận thấy hắn đổi sang cầm cốc nước bằng một tay, tay còn lại đặt trên đầu gối.

Tâm trạng dần thoải mái, bác sĩ đưa ra kết luận.

Cô hỏi: “Người yêu của cậu là người như thế nào?”

“ Em ấy rất đặc biệt.”

Bác sĩ chú ý đến lời nói của hắn, “Có gì khác biệt ở trên người cậu ấy không?”

“Em ấy có một sức mạnh ma thuật khiến tôi không thể sống nếu thiếu em ấy.”

Bác sĩ hỏi câu cuối cùng: “Gần đây có chuyện gì thú vị xảy ra giữa cậu ấy với cậu không?”

Giang Thăng liếc mắt: “Tôi đưa em ấy về nhà.”

Bác sĩ hỏi: “ Hai người về nhà có làm chuyện gì không? “

“Chúng tôi không có làm cái gì, ăn cơm xong liền vào phòng ngủ, vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài.”

Bác sĩ nói: “Người yêu của cậu đâu? Có giống với cậu không?”

“Ừm,“ hắn cau mày đáp lại như thể đang lo lắng về điều gì đó: “Hành lang rất tối, em ấy bật đèn cho tôi.”

Bác sĩ nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của hắn, trước hắn nói rằng hắn không ra khỏi khỏi phòng, sau đó hắn lại nói hắn đi trên hành làng tối và có người bật đèn cho hắn.

Bác sĩ gạt câu hỏi trên sang một bên: “ Hai người làm gì ở hành lang?”

Giang Thăng nhớ lại: “Hôm đó tôi ôm em ấy ngủ, nửa đêm tôi nghe thấy tiếng đàn tỳ bà trên tầng 3. Tôi ngủ rất ít và hay dễ tỉnh dậy, tôi tập mãi thành thói quen nên không có lên tầng nhưng hình như em ấy ngủ không yên ổn.” Hắn đặt tay lên đầu gối, tay còn lại nắm chặt khóa kéo quần áo, căng thẳng kéo xuống.

Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Trước tiên uống ngụm nước đi.”

Giang Thăng bỏ bàn tay cầm khóa kéo ra, uống một ngụm nước trong cốc nước.

Bác sĩ hỏi, “Sau đó thì sao? Cậu ấy đã tỉnh à?”

Giang Thăng trả lời: “ Em ấy tỉnh lại, em ấy thoát khỏi vòng tay của tôi, em ấy thoát khỏi vòng tay của tôi.” Hắn bị kích động và lặp lại hai lần. “Em ấy lên tầng ba, nghe thấy tiếng động liền đi lên tầng ba.”

“Còn cậu thì sao? Cậu có theo cậu ấy không?”

Hắn day day trán: “Tôi ngủ rất say, hồi lâu mới nhận ra em ấy đã đi rồi.”

Bác sĩ đặt bút trong tay xuống, xoa dịu cảm xúc hân: “Đừng lo lắng, từ từ nói.”

Hắn bóp mạnh cốc nước trong tay và bắt đầu nói: “Tôi có một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy liền không thấy em ấy nữa. Tôi đi qua hành lang dài và lắng nghe âm thanh của đàn tỳ bà trên tầng ba, tôi sử dụng ánh sáng ít ỏi trong hành lang nhìn thấy em ấy ở đầu cầu thang và đang muốn đi lên, sau đó tôi đã dắt em ấy xuống tầng. “

Giang Thăng hít sâu một hơi: “Hành lang quá tối, đèn cũng không bật. Tôi rất lo lắng. Tôi sợ em ấy cũng sợ nhưng tôi lại không tìm được công tắc đèn.”

Hắnhào hứng nắm lấy tay vịn của chiếc ghế: “Em ấy sau đó giúp tôi bật đèn. “

Bác sĩ nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời nói của hắn, đầu tiên hắn nói rằng hắn đang ngủ, hắn nghe thấy tiếng đàn tỳ bà, sau đó hắn nói rằng hắn đã ngủ rất sâu và chỉ khi hắn tỉnh dậy thì hắn mới không thấy người bên cạnh đâu. Lúc đầu hắn nhìn thấy cậu qua ánh sáng của hành lang, sau lại nói hành lang tối mịt.

Bác sĩ nói: “ Sau đó bọn cậu trở về phòng?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ như đoán được điều gì đó, ban đầu giả thuyết cô đoán là ảo giác.

Bác sĩ nói: “Không phải nói nằm mơ sao?”

Giang Thăng đột nhiên bị kích động, kéo khóa áo trong tay, lo lắng nói: “Nằm mơ, đúng rồi, ngay trong mơ.”

Cô nói: “Đó là giấc mơ gì vậy?”

Hắn dựa vào ghế, nhìn không còn vẻ hưng phấn vừa rồi nữa, có chút nhàn nhạt nói: “Hành lang, phía trên hành lang.”

Lại là hành lang, bác sĩ suy nghĩ từ khóa có tính lặp lại cao này.

Hắn bắt đầu kể rõ cảnh trong mơ.

“Nơi nào cũng đen mịt, rèm cửa bị gió thổi bay cao, ngoài cửa sổ có những cây phượng rậm rạp. Tôi vừa chạy, các phòng xung quanh vừa kêu lạo xạo. Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo mình. Nó quá tối, không có chút ánh sáng nào. Tôi tức giận đến mức không muốn chạy nữa. Tôi lần mò tường và đạp tung căn phòng trống có tiếng kêu cót két. “

Hắn che mặt cười khúc khích một cách kỳ lạ: “Toàn là máu“.

Bác sĩ nhận thấy tâm trạng của hắn dao động quá nhiều, đợi hắn bình tĩnh lại thì tiếp tục thẩm vấn.

Không biết qua bao lâu, Giang Thăng bình tĩnh nói: “Tôi giết em ấy, máu của em ấy phun khắp người tôi.”

Tóc tai Bác sĩ dựng đứng, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, đối mặt với Giang Thăng bình tĩnh cười: “Cậu giết người yêu cậu?”

Hắn dường như đang phải đối mặt với nỗi đau rất lớn, hắn cau mày và nói: “Tôi đã giết em ấy ba lần.”

“ Ba lần?”

“Chính xác.”

Bác sĩ nói: “Cậu thấy thế nào?.”

Hắn cụp mắt đáp: “Đau khổ.”

Bác sĩ dừng câu hỏi và làm hắn thư giãn. Cô sắp xếp suy nghĩ, ảo giác nghiêm trọng, tồn tại khuynh hướng tự mình hại mình hoặc khuynh hướng bạo lực.

Giang Thăng dựa vào ghế, sắc mặt u ám, bác sĩ lần lượt hỏi nhiều chuyện khác, tâm tình hắn cũng dần dần thoải mái.

Sau khi trò chuyện, bác sĩ mở cửa đi ra ngoài.

Bạch Nguyễn đang ngồi trên ghế đứng dậy, lo lắng nói: “Tiêu Thăng đâu?”

Bác sĩ cười nói: “Cậu ấy không sao, tôi đã để cậu ấy ngủ trong đó rồi.

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nói: “Cậu ấy đã nói ra tất cả những lo lắng như nước đắng gần đây của mình rồi. Cậu ấy vẫn đang trong tình trạng tương đối ổn định, nhưng liệu pháp tâm lý chỉ là phụ trợ, thuốc trị liệu vẫn là lựa chọn hàng đầu. Cậu ấy hiện đang có tâm trạng tốt, vì vậy đừng lo lắng nhiều. “

Bạch Nguyễn nhìn phòng tư vấn, cuối cùng không nói gì.

Trên đường trở về, Bạch Nguyễn nhìn Giang Thăng, cảm giác tâm trạng của hắn thoải mái rất nhiều.

“Tới phố thương mại trước đi.” Giang Thăng nói với tài xế.

Bạch Nguyễn nói: “Tại sao con lại muốn đi phố thương mại?”

Giang Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ nở nụ cười: “Ra phố thương mại mua bánh bao gạch cua. Văn Chiêu rất thích bánh bao gạch cua, chắc là em ấy còn chưa ăn cơm tối đâu.”

Bạch Nguyễn nhìn nụ cười của hắn có chút sửng sốt, một lúc sau cô nắm lấy tay Giang Thăng, cười nói: “Hi vọng con vẫn luôn vui vẻ như vậy.”

Đèn neon của con phố thương mại đã được lên đèn, những đám đông qua lại tấp nập, mặt trời lặn treo trên bầu trời đỏ như máu.

Hắn quay mặt vào ánh hào quang sắp tắt, một làn ửng hồng bao trùm lấy hắn, bên cạnh dòng người, biển quảng cáo nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng xen lẫn ánh đèn neon, hắn đang xách chiếc hộp đựng bánh bao gạch cua trong ánh sáng đỏ chói mắt này.

Trong đám đông ồn ào, những bài hát của con phố thương mại cứ văng vẳng bên tai.

Khi nó biến mất ở trên sao trời bên kia

Don, t Panic My Bro!

Mang lên chiếc khăn của bạn,

Bánh quy nhỏ bơ vàng cùng nước khoáng đặc biệt.

Tôi lựa chọn sử dụng tốc độ 60km/h.

Nhẹ nhàng rơi vào vũ trụ.

Giang Thăng nở nụ cười, nhìn bánh bao gạch cua trong tay. Hắn ngừng chạy, đưa tay ra nắm lấy ánh hào quang đang rơi xuống.

Hắn muốn rơi vào biển chiều dịu nhẹ cùng Văn Chiêu.

Hắn bây giờ chỉ muốn gặp em ấy.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.