Ve Sầu Mùa Thu

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Từ xương hông truyền tới cảm giác nóng ran, đầu của Văn Chiêu bắt đầu choáng váng, có thể là do điều hòa quá oi bức hoặc do làm tình quá nhiều mà cơ thể cậu bắt đầu run lên.

Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi lên tấm kính làm nó rung rung, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào tủ quần áo màu đỏ sậm, lộ ra len gỗ bên trong. Ý thức của Văn Chiêu dường như đã bị tia sáng màu vàng lấy đi, cậu đưa tay sờ lên hình xăm, cảm nhận được vết khắc bằng máu thịt.

Giang Thăng hôn cái hôn ẩm ướt lên hông cậu, dùng lưỡi liếm lên hình xăm sưng đỏ, hắn mang đến cho cậu cảm giác bỏng rát, nước bọt ẩm ướt dường như có độc thấm vào da thịt cậu. Mắt cậu mơ màng hoàng hốt, lồng ngực nâng lên và hạ xuống theo nhịp thở, miệng phát ra tiếng khóc rên rỉ, cậu bị trúng độc.

“Giang Thăng, Giang Thăng.” Cậu gọi tên hắn một cách khàn khàn mơ hồ, gót chân cậu cọ vào ga trải giường. Cái nóng oi bức của máy điều hòa quyện với mùi ẩm mốc tràn ngập trong không khí, bọn họ như những con cá chết khô quắt queo trên chiếc thớt.

Giang Thăng ngẩng đầu lên từ giữa háng cậu, khuôn mặt chìm trong ánh sáng màu vàng sẫm, bệnh hoạn nham hiểm hòa vào cùng nghệ thuật tạo lên một vẻ đẹp thần kinh đầy tính nghệ thuật. Hắn dựa đầu vào bụng của Văn Chiêu và nói một cách si mê: “ Tiểu Chiêu, em là hiện thân của dục vọng và là người chỉ hướng đi trong trái tim anh.”

Văn Chiêu đưa tay vuốt tóc hắn với vẻ dịu dàng ôn nhu chết người.

Máy điều hòa không khí oi bức phun ra những quả bom sương mù nóng rực, nó gây ảo giác cho hắn trong căn phòng màu vàng sẫm này. Hắn cảm giác như bị ánh sáng trắng chiếu vào, có lẽ là hồn bay phách lạc, đại não hôn mê.

Giang Thăng ngã xuống bao phủ tấm lưng cậu, trên mặt cảm giác ẩm ướt, là Giang Thăng đang liếm hôn cậu, liếm miệng, liếm mắt, ngậm lỗ tai của cậu gặm cắn.

Cậu cảm thấy ngột ngạt, cả người run lên liên tục, “ Ưm...” Hai mắt ướt át đỏ bừng, hốt hoảng nhìn Giang Thăng, cậu không thể chịu nổi cơn cực khoái liên tục này. Giang Thăng hô hấp trở nên nặng hơn, hai mắt đỏ hoe, xương hàm căng ra.

Giang Thăng đè lên người cậu như dã thú, hai tay run rẩy ôm mặt cậu, hơi thở nặng nề nóng rực phun lên mặt cậu, lông mi nhàn nhạt run rẩy của Văn Chiêu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực điên cuồng kia. Cái mũi của Giang Thăng dựa gần mặt cậu, cẩn thận ngửi từng li từng tí từng tấc da thịt cậu.

Ngực Văn Chiêu lên xuống thở dốc, chân cọ trên giường. Hơi thở Giang Thăng phả vào mặt cậu, toàn thân cậu tê dại, cậu vươn đầu lưỡi há miệng thở dốc, hai người ăn mòn lẫn nhau như trúng độc.

“Ư! Đừng.” Răng cậu run lên, đẩy Giang Thăng ra. Giang Thăng đang cắn vào má cậu như thể muốn nuốt sống cậu.

Cậu rõ ràng cảm giác được hơi thở hổn hển nặng nề của Giang Thăng trên mặt mình, lồng ngực đang áp vào cậu lên xuống, bắp thịt trên lưng căng thẳng, sự nguy hiểm khiến cậu sợ hãi.

“ Ô ô á a.” Tay Văn Chiêu nắm chặt ga giường, xương hông căng chặt nâng về phía trước. Mắt cậu nhìn bức tường nứt nẻ, bấc đèn trên đầu giống như một con nhện màu vàng rực rỡ, con nhện màu vàng phun ra tơ vàng, hóa thành một vầng sáng màu vàng trên khuôn mặt ửng hồng mơ màng.

Cả người Giang Thăng run lên, hắn cắn nhẹ hai má Văn Chiêu, tựa như muốn đem Văn Chiêu nuốt vào trong bụng, sáp nhập làm một với cậu.

Hắn buông mặt Văn Chiêu ra, dùng lưỡi liếm vết răng trên má Văn Chiêu, nói: “Toàn thân em đều có dấu ấn của anh.” Hắn ôm chặt Văn Chiêu, “Tiểu Chiêu, em thuộc về anh. Chỉ thuộc một mình anh.”

Văn Chiêu ôm đầu hắn, nghiêng người run rẩy hôn hắn, bọn họ ngửa cổ đuổi theo cắn xé lẫn nhau.

Nước sơn trên tủ quần áo màu đỏ sẫm đã loang lổ, cánh cửa tủ hơi động. Ngay cả âm thanh của Văn Chiêu không nghe được cũng cảm thấy thừa thãi, cậu tan chảy ở trên giường, dùng miệng cắn ngón tay lắc lắc đầu, hơi ẩm trong phòng tắm tràn vào phòng ngủ, mùi ẩm ướt lại hôi thối trong phòng bay đi.

Cậu nằm trên giường bị Giang Thăng cắn, vuốt ve, liếm láp khắp người.

Văn Chiêu nhìn vỏ cam khô dưới chân giường nhăn lại màu đen vì nấm mốc. Cậu có chút không thể mở mắt được, ánh đèn vàng trên đầu khiến não cậu choáng váng.

Giang Thăng nằm ở bên cạnh ôm lấy cậu đang run rẩy, Văn Chiêu run rẩy ôm hắn.

Không khí trong phòng quá bẩn, bọn họ ôm nhau nhìn về phía cửa sổ trong suốt ngưng đọng sương mù, ánh đèn vàng sẫm ở cửa phản chiếu trên mặt kính, khiến cho làn sương mờ ảo cũng bao phủ một tầng ôn nhu.

Giang Thăng ôm cậu rời giường, Giang Thăng đi tới bên cửa sổ lấy tay lau đi sương mù, bọn họ trần truồng ôm nhau, cùng nhau nhìn trăng xanh trên bầu trời qua cửa sổ.

Mặt Văn Chiêu cọ vào cổ Giang Thăng, toàn thân nóng bừng, bất giác thè lưỡi liếm táo Adam ở hầu kết Giang Thăng cùng hốc vai.

Giang Thăng dùng tay đẩy cánh cửa sổ rỉ sắt ra, rỉ sắt từ khe cửa sổ rơi xuống sàn gỗ nâu, kêu một tiếng kẽo kẹt, sau đó là gió lạnh bọc hơi ẩm bay vào, mang theo bụi bẩn.

Mùi tanh hòa cùng axit folic của cây cỏ xanh tươi, Văn Chiêu rúc vào trong lòng ôm lấy hắn, thanh âm cậu hơi rung:“ Giang Thăng ôm chặt em đi.”

“ Anh ở đây, em không phải sợ.” Giang Thăng vuốt ve thân thể đang run rẩy của cậu, chu miệng hôn lên má cậu.

Gió thổi bay đi hơi nóng đục bẩn trong nhà, bọn họ ôm nhau trước cửa sổ, trăng xanh thổi gió lạnh xuống, rơi ngã choáng váng vào sương mù đục bẩn trong căn phòng này, làm nó rơi xuống liên tục.

Họ lại nằm xuống giường.

Cậu thấy Giang Thăng đứng lên, Giang Thăng đứng ở cuối giường nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Văn Chiêu, ánh mắt hắn tà dâm thân thể của cậu từng li từng tí một.

Văn Chiêu bị ánh mắt của hắn làm tan chảy, vươn tay đối với Giang Thịnh khô khan hét lên: “Em khó chịu quá. Lại gần ôm em đi.”

Hắn đi về phía Văn Chiêu, hắn quỳ ở trên giường nắm chân Văn Chiêu, khàn khàn nói: “Anh muốn ăn em.”

Thân thể Văn Chiêu bắt đầu run lên, cậu cắn ngón tay lắc lắc đầu, cọ xoa hai chân với nhau.

Cậu mở chân ra về phía Giang Thăng, để cho ánh mắt tà dâm của hắn lộ ra.

Giang Thăng nhào lên nắm lấy chân Văn Chiêu, hắn để sát mặt mình gần cổ chân của Văn Chiêu, bắt đầu ngửi mùi hương của cậu.

Văn Chiêu nằm ở trên giường há miệng run rẩy thở dốc, Giang Thăng như biến thái bệnh hoạn mà si mê ngửi mùi cậu, Giang Thăng bò lên trên người Văn Chiêu ngửi khắp người cậu.

Văn Chiêu lấy tay che miệng lắc đầu, quá mức làm tình khiến cho thân thể cậu liên tục khoái cảm, đầu óc choáng váng, cậu hưng phấn nuốt nước miếng, cọ mông xuống giường, bắp chân run rẩy hướng về phía trước.

Cậu ngẩng đầu thở phì phò, cổ và mặt đỏ bừng, nắm lấy ga giường kêu: “Giang Thăng, em sắp chết rồi.”

Mặt Văn Chiêu đỏ bừng nhìn cây lộc vừng ngoài cửa sổ, tiện tay túm lấy khăn trải giường, gió thổi lá rung rinh, có thể thấy được vỏ cây màu đen nâu, nứt nẻ nứt ra.

Giang Thăng đứng dậy ra khỏi giường, lấy máy ảnh trong túi ra, quay ngược lại với ánh sáng, nói: “Tiểu Chiêu, anh muốn chụp một bức ảnh có dáng vẻ đẹp nhất của em.”

Cơ thể Văn Chiêu bị dày vò gặm nhấm đầy dấu vết xước bầm tím, mặt trời chói chang trên xương hông lao xuống nước sông gớm ghiếc, trông có vẻ tráng lệ nhưng lại đáng sợ.

Cậu đang nằm trên tấm ga trải giường ố vàng, với ánh đèn mờ ảo chiếu vào, dục vọng dâm loạn và không đứng đắn của cậu được thể hiện một cách sinh động.

“Thật là đẹp.” Hai tay cầm máy ảnh của Giang Thăng run lên, ánh mắt tham lam quét qua từng tấc trên cơ thể Văn Chiêu, hơi thở hắn gấp gáp, quả táo Adam của hắn hơi động.

Giang Thăng cầm máy ảnh chụp khuôn mặt đỏ bừng mê ly của Văn Chiêu, chụp những dấu tay dữ tợn trên eo cậu, Giang Thăng cả người run lên vì hưng phấn, hắn điên cuồng vuốt ve thân thể Văn Chiêu, đây là Aphrodite của hắn.

Tiếng rên rỉ trong miệng Văn Chiêu mang theo tiếng khóc, Giang Thăng càng thêm hưng phấn, dùng máy quay chụp cặp mông có dấu vết cắn của Văn Chiêu, khàn khàn nói: “Tiểu Chiêu, mở hai chân ra.”

Văn Chiêu run rẩy mở hai chân ra, Giang Thăng cuối xuống nhìn hai chân cậu, hai tay cầm máy ảnh run rẩy, hắn tận mắt quan sát thấy ngọn nguồn của dục vọng, môi thịt trên âm hộ bị hắn làm xé rách tách sang hai bên, hắn giơ mát ảnh lên chụp nó.

Văn Chiêu nghe thấy tiếng mèo hoang gào chói tai ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy mùi rêu ẩm ướt dính trên cây keo, giống như một con sên màu xanh lá.

“Không.” Cậu cắn ngón tay, muốn từ chối cái lưỡi ướt át của Giang Thăng.

Giang Thăng mở hai chân cậu ra, dùng lưỡi liếm âm đ*o ẩm ướt, hắn liếm sạch d*m thủy chảy ra từ lỗ âm đ*o. Văn Chiêu run rẩy kêu lên, cảm giác ngứa rát kèm theo cảm giác sưng tấy tê rần từ hạ thể truyền đến, cậu dùng chân đạp lên mặt Giang Thăng để đẩy hắn ra.

Giang Thăng nắm lấy ngón chân của cậu, dùng lưỡi liếm chân cậu. Dưới lòng bàn chân có một trận ngứa ngáy, Văn Chiêu rút chân ra, cậu xụi lơ ở trên giường, nặng nề thở hổn hển.

Giang Thăng áp mặt mình vào âm hộ của cậu, cảm nhận được sự ướt át mềm mại.

Hắn thè lưỡi liếm lông mu dính đầy d*m thủy của cậu, lông mu của Văn Chiêu dính vào âm hộ, Giang Thăng liếm d*m thủy trên lông mu.

Bọn họ đang tằng tịu với nhau, đốt cháy máu của nhauvà đốt cháy suy nghĩ của bộ não. Sự kết hợp và dây dưa không lý trí, chỉ có đối phương mới có thể lấp đầy sự run rẩy và trống trải trong lòng họ.

Họ giết nhau không biết bao nhiêu lần trong dục vọng, thân xác cứng ngắc phủ đầy thi đốm, cơ thể họ đầy thương tích đi ôm đối phương, dung nhập vào màu, khắc vào trong xương, đến chết mới thôi.

Cậu run rẩy hét lên, nhìn ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu mà choáng váng, cậu đang hấp hối trong căn phòng đầy ẩm ướt, cậu phun nước suối để tẩm liệm trên giường, Giang Thăng chính là nắp quan tài phủ lên cậu, ôm cậu xuống và chọc vào cậu bằng một ngọn giáo.

Cậu trợn mắt như cá chết, cái thớt ở dưới thân kêu rắc một cái, cậu bị hắn lột sạch vảy để lộ ra vết máu, bị Giang Thăng gặm cắn cắn xé.

Điều hòa cũ kĩ phả ra hơi nóng, trong đêm tối đen bên ngoài chỉ còn tiếng mèo kêu chói tai sắc nhọn, vừa thê lương vừa chói tai, mèo cái trong đêm tối quay cuồng động hớn, làm d*m thủy tanh hôi câu dẫn mèo đực, mèo đực giẫm đuôi mèo cái đè nó ở tảng đá ẩm ướt, cưỡi lên nó, đưa đẩy phần hông.

Mèo cái động dục kêu gào bọc lấy cơn gió lạnh bay vào nhà, cả người Văn Chiêu ẩm ướt ôm Giang Thăng, hơi thở nóng bỏng của họ so với hơi nóng được phả ra từ điều hòa thì hơi thở của họ đang thêm nóng.

Cuối cùng, cậu trợn mắt há mồm, đĩnh hông trên giường phun nước tiểu, tay chân co quắp, đầu lắc qua lắc lại, cơn co thắt hưng phấn khiến cậu nắm chặt ga giường, lồng ngực kịch liệt nâng lên, xương hông của cậu liên tục di chuyển về phía trước. Nước tiểu rỉ ra từ cơ thể cậu.

Giang Thăng ôm cậu vào lòng, hôn lên khuôn mặt ướt át của cậu, đưa tay xoa bụng giúp cậu đi tiểu, Giang Thăng khàn giọng nói: “Có phải khó chịu lắm không? Tiểu ra là được rồi.”

Giang Thăng xoa bụng cùng hông cậu giúp cậu đi tiểu, Văn Chiêu cả người run rẩy, hàm răng run lên, nước tiểu phun ra bắn lên trên người Giang Thăng.

Hắn ôm chặt Văn Chiêu đang run rẩy trên chiếc giường ẩm ướt, hắn vuốt ve lưng cậu.

Con mèo ngoài cửa sổ ngừng kêu, ánh đèn vàng sậm còn mờ hơn trước, Giang Thăng quấn chăn bông cho Văn Chiêu, mặc quần áo vào, nói với Văn Chiêu: “Tiểu Chiêu, anh đi ra ngoài lấy vỏ ga sạch sẽ mới rồi trở về ngay.”

“Được.” Giọng nói của Văn Chiêu khô khan lại khó nghe.

Giang Thăng cầm chìa khóa bước ra ngoài, trên hành lang thiếu ánh sáng, hồ bơi bên cạnh nhỏ giọt, đèn báo rẻ tiền màu xanh đậm mờ nhạt sáng lên, người phụ nữ phòng bên lớn tiếng gọi giường qua khe cửa.

Bà chủ trước quầy đang xem kịch, miệng ngậm điếu thuốc, Giang Thăng bước tới gõ quầy: “ Làm phiền lấy cho tôi một bộ ga giường sạch sẽ mới.”

Bà chủ không nhìn lên, lấy tay vén mái tóc bết nhờn, ngậm điếu thuốc nói: “Trả 150 nhân dân tệ phí đặt cọc phòng và 50 tệ phí tắm rửa.”

Giang Thăng đưa tiền đến quầy, bà chủ chỉ tay về phía sau: “Ga trải giường ở trong tủ đó, cậu tự lấy đi.”

Giang Thăng cầm ga mới sạch sẽ trở lại. Một con mèo từ hành lang nhảy ra kéo ống quần của hắn. Đôi mắt Giang Thăng vô cảm hất nó đi. Tiếng rít gào rõ ràng của con mèo vang lên trong hành lang, bộ lông của nó dựng lên và hét vào người ở phía trước.

Đèn khẩn cấp trong hành lang thắp sáng hành lang mờ mịt, Giang Thăng cầm chìa khóa mở cửa, để ga sang một bên, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Văn Chiêu đang nở nụ cười trên giường, hắn cúi đầu hôn lên trán Văn Chiêu:“ Anh đổi ga giường mới đã.”

Hắn bế Văn Chiêu đặt lên ghế, lột ga trải giường dính đầy tinh dịch và nước tiểu ra, đem ga trải giường và chăn bông mới sạch sẽ thay lên.

Bọn họ vào phòng tắm, cái vòi phun nước cũ kỹ phun nước nóng lên người, trên cửa sổ dán đầy nhựa màu xanh lá cây giọt nước, sáng lên một vầng hào quang xanh lục, giống như trứng ếch xanh bị dính vào đó.

Nước nóng phả vào người, khí nóng sôi trào, khiến Văn Chiêu khó thở, mặt mày đỏ bừng vì hơi nước. Trên nền gạch ố vàng, những giọt nước đọng lại ở lỗ thoát nước trên mặt đất.

Văn Chiêu nhìn chằm chằm mái tóc xoăn màu vàng nâu mắc ở cống, trong lòng trào ra một tia buồn nôn, cậu ôm cổ Giang Thịnh nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi! Trong phòng tắm có tóc của người khác”

Giang Thăng ôm cậu đi ra ngoài, Giang Thăng khoanh lại eo cậu đứng ở trước gương toàn thân, Văn Chiêu vùi đầu ở trong cổ Giang Thăng không dám nhìn mình trong gương.

Giang Thăng đưa tay nâng cằm cậu, ý bảo cậu trực tiếp nhìn chính mình trong gương, Giang Thăng cười ha ha bên tai cậu, nói: “Em xem, em hình như bị anh chơi hỏng rồi.”

Văn Chiêu tựa đầu vào vai hắn, mơ hồ nhìn mình trong gương.

Mặt cậu đỏ bừng, cậu được bao bọc bởi người đằng sau, không có miếng thịt lành lạnh nào trên người cậu mà thay vào đó là đầy những vết răng và dấu hôn, má cậu cũng bị cắn thành những vết đỏ, hình xăm trên hông của cậu giờ trông rất lộng lẫy lại quỷ dị. Hơi thở dục vọng dâm lọng phảng phất khắp người cậu, cậu rúc đầu vào vai Giang Thăng, không dám nhìn thẳng mình trong gương.

Nụ cười thâm thúy của Giang Thăng vang lên bên tai, hắn hôn lên vết răng sau gáy Văn Chiêu nói: “Quá đẹp.”

Bọn họ trốn học một tuần, khi trở lại trường, Văn Chiêu bị giáo viên chủ nhiệm mắng một trận trong phòng.

Khi cậu quay lại lớp học, cậu lại gục trên bàn ngủ. Lúc tan học thì cậu trốn lên sân thượng để hút thuốc, khi đến sân thượng, cậu không ngờ rằng Phương Tư Tư cũng có mặt ở đó.

Cô đang ngồi ở trên bể nước trên sân thượng, mái tóc bị gió thổi tung bay, đôi chân đung đưa trong không khí.

Văn Chiêu thấy cô nghĩ muốn rời đi nhưng Phương Tư Tư lại gọi lại:“ Cậu chạy cái gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu.” Cô chống tay về phía sau, ngửa đầu ra sau cảm nhận làn gió.

Văn Chiêu đi tới dựa vào lan can, từ trong túi móc ra điếu thuốc ngậm trong miệng, mở bật lửa, dùng tay chặn lỗ thoát khí, nhếch miệng lên châm thuốc.

Gió thổi tung quần áo của Văn Chiêu, cậy một tay đỡ lấy lan can, tay kia cầm điếu thuốc, nghiêng đầu uể oải nhìn Phương Tư Tư đang ngồi trên bể chứa nước, cậu cầm một điếu thuốc nói: “Cô đừng có nhìn chằm chằm tôi, làm tôi sợ chết khiếp.”

Phương Tư Tư nhìn Văn Chiêu phía dưới, cười nói: “Anh sợ cái gì vậy hả? Sợ tôi thích anh hả?” Cô thản nhiên nói.

Văn Chiêu hả ra vòng khói, chế nhạo nói: “Tôi sợ cái gì hả? Chắc là sợ có thêm người thích tôi đi.”

“Ờ!” Phương Tư Tư thờ ơ đáp, nhìn người kiêu ngạo đang lười biếng dựa lên lan can, cau mày không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau cô mới nói: “Điều mà tôi thích ở anh chính là cảm giác trên người anh.”

“Cảm giác thế nào?.” Văn Chiêu cau mày nhìn cô.

Phương Tư Tư cười khúc khích, nhìn Văn Chiêu nói: “ Bộ dáng không thiếu người yêu thích.” Tóc cô bị gió thổi bay lên cao, nhìn bầu trời xám xịt nói: “Cảm giác như đồ vật phát sáng thu hút ánh mắt mọi người.”

Văn Chiêu không biết nói gì thêm, ngậm điếu thuốc trong miệng xong liền dựa vào lan can phun khói.

Phương Tư Tư đứng lên khỏi bể chứa và nhảy xuống theo chiều gió.

Cô đâp trên mặt đất, vỗ nhẹ bụi bẩn trên tay, đi tới chỗ Văn Chiêu, “Cho tôi một điếu thuốc.” Cô nói với Văn Chiêu.

Văn Chiêu hút một điếu thuốc đưa cho cô, Phương Tư Tư dựa vào lan can hút thuốc, cô nghiêng mắt liếc Văn Chiêu, khóe miệng đỏ thắm gợi lên, nói: “Anh cùng Giang Thăng đang quen nhau hả?”

Văn Chiêu quay đầu lại nhìn cô, mím miệng cười nhạo nói: “Liên quan gì tới cô?”

Phương Tư Tư đột nhiên tiến lại gần, ghé trên vai cậu nhàn nhạt nói câu gì đó rùng rợn, “Em biết tất cả mọi chuyện về anh. Em đã theo dõi anh và âm thầm theo dõi anh từ lâu rồi.” Cô cười khúc khích, cơ thể tỏa ra mùi hương thanh mát bao vây lấy Văn Chiêu.

Văn hiêu đẩy cô ra, cau mày méo mó nói: “Hừ, cô đúng là đồ biến thái.”

Phương Tư Tư cầm lấy điếu thuốc, nóng nảy nhìn Văn Chiêu nói: “Nhưng sau này tôi phát hiện có người còn si mê với anh hơn cả tôi, ngày nào người đó cũng theo dõi anh như tôi đã làm, nhìn trộm anh, thu thập đồ đạc của anh như một tên bệnh hoạn.”

Cô cau mày tiếc nuối nói: “Anh ta ghét người khác nhìn trộm anh như anh ta, anh ta cũng cảnh cáo tôi không được đi theo anh. Đúng là đồ biến thái.”

Văn Chiêu nhíu mày, xương quai hàm căng thẳng, lạnh giọng nói: “Hắn không phải biến thái.”

Phương Tư Tư dập tắt nụ cười, cô lạnh lùng nhìn Văn Chiêu, “Anh thích anh ta sao?”

“Không có.” Văn Chiêu phủ nhận, nhìn đi chỗ khác.

Phương Tư Tư nhìn cậu né tránh, chế nhạo: “Hừ, anh đúng là đáng thích anh ta mà.”

Văn Chiêu nhìn bầu trời xám xịt nói: “Tùy cô, tôi thích ai thì đó là quyền tự do của tôi.”

Phương Tư Tư một mình rời khỏi sân thượng, gió lạnh thổi tới đỏ cả mũi, cánh cổng sắt của mái tôn bị gió kêu giòn tan, cậu đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trên tay, như thể nó đã bị mắc kẹt từ lâu.

Cậu dùng chân dậm tàn thuốc xuống đất, mở cửa sắt bước xuống.

- --------------------------------

Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.