Nhà trường đổi giờ nghỉ đôi thành nghỉ đơn, sáng thứ 7 đều là kiểm tra và buổi chiều lại phải tự học. Việc ôn tập với cường độ cao khiến mọi người trong lớp mệt mỏi, sắc mặt tái xanh, dưới mắt có quầng đen.
Trời u ám như sắp đổ mưa, cậu đang vừa ôm mèo vừa hút thuốc, tiếng mèo kêu gào kéo dài thật khó nghe. Cậu vuốt ve cổ mèo, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, tro thuốc rơi xuống lông con mèo khiến nó thêm quăn queo lại, tiếng kêu của nó cũng bắt đầu trở nên chói tai.
Văn Chiêu dựa vào tường một tay ôm mèo, một tay dụi dập điếu thuốc lên tường, cậu phủi tro tàn trên lông mèo xuống.
Dây leo trên vách tường đã trở nên xanh tươi hơn bám vào tường hơi ẩm ướt, cơn đau âm ỉ từ bụng khiến cậu cau mày. Cậu vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo sau đó thả nó đi khi nó càng trở nên điên loạn, mèo lông cam nhảy xuống đất, nó dựng lông lên khè gào với cậu.
Văn Chiêu cau mày nghiêng người, từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc châm hút. Mùi thuốc lá bay trong không khí làm lông mày cậu giãn ra, móng mèo cào loạn trên tường phát ra những âm thanh rít nhọn, Văn Chiêu nhìn nó nhào lộn cào loạn trên mặt đất, cậu hiểu ra ngay là nó đang động dục.
Cậu ở nơi đây cho đến tận khi chuông trường học reo lên cậu phủi phủi tay rồi bước ra ngoài.
Cậu rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mái tóc ướt đẫm dính trên trán, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy, trông vừa u ám vừa chán nản.
Lê Tưu nói cậu thiếu máu trầm trọng, cô bưng một bát canh hoa hòe hầm đi ra, Văn Chiêu vừa đi ra đúng lúc Lê Tưu bưng canh lên bàn, “ Việc học có áp lực quá không? Học tập chỉ là phụ thôi, thân thể vẫn nên ưu tiên nhất.” Cô mở nắp canh ra cho muỗng vào, đặt một bát canh trước mặt Văn Chiêu.
“Con không sao, việc học không quá áp lực đâu ạ.” Cậu dùng thìa khuấy đảo nước canh trong bát, mùi tanh của hoa hòe xộc vào mũi cậu, có vài miếng gà cốm nổi lên trên mặt bát canh.
Tự nhiên Văn Chiêu cảm thấy buồn nôn không rõ, Lê Tưu thúc giục cậu uống canh: “Nhất định phải uống canh để bổ máu.”
Văn Chiêu cau mày uống một ngụm, da dày trong bụng bắt đầu sôi sùng sục, sắc mặt cậu khó coi nuốt ngụm canh xuống. Cậu kiềm chế cảm giác muốn nôn, cười với Lê Tưu: “Con đi nghỉ ngơi trước đây.”
Cậu dựa vào cửa sổ nhìn cây cối xanh tươi ở sân sau, từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy lốp xe màu đen và dây leo quấn vào lưới sắt.
Đột nhiên cậu bất ngờ giống như bị sốc sau đó cầm lấy quần áo và bước ra ngoài.
Quả lắc trong đồng hồ kêu tích tắc, cậu nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch giống như ma quỷ, đôi mắt cậu đỏ hoe, nhìn qua thật sự đáng sợ.
Giang Thăng xoa xoa bụng nhỏ của cậu, lông mày nhíu chặt của Văn Chiêu mới giãn ra, cậu nắm chặt tay Giang Thăng lẳng lặng nhìn hắn, Giang Thăng nhìn cậu, Văn Chiêu dùng sức kéo hắn xuống. Hai chân của cậu vòng qua eo Giang Thăng, cậu hôn lên trán, mắt và miệng hắn.
Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở, cậu vuốt ve quả táo Adam và động mạch ở cổ của Giang Thăng, sau đó nghiêng đầu cắn lên cổ hắn. Giang Thăng kêu lên một tiếng, tay hắn vẫn tiếp tục xoa xoa bụng nhỏ của Văn Chiêu.
Giang Thăng nâng eo cậu ôm lên, Văn Chiêu dựa vào vai hắn, nhìn vết răng đỏ tươi trên cổ hắn, “Máu sẽ từ động mạch chủ bị vỡ trào ra.”
Giang Thăng khẽ nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu của cậu: “Vậy thì em cắn vẫn chưa đủ sức đâu.”
Lúc nằm trên giường, bụng nhỏ của Văn Chiêu cũng không cảm thấy trướng đau rõ ràng nữa. Cậu ôm Giang Thăng, đại não của cậu bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê, cậu ngủ không được ngon giấc, trong não cậu luôn xuất hiện vết máu, hoặc là một con rắn cứng rắn, giống như một đoạn phim hồi tưởng, từng đoạn hồi tưởng được chiếu lung tung loạn xạ cả lên.
Cậu mơ thấy một vũng máu lớn và cậu đứng giữa vũng máu đó. Bụng nhỏ của cậu bắt đầu đau xót mang theo cảm giác trướng đau.
Cậu sờ chỗ bên cạnh muốn gọi Giang Thăng, cậu sờ bên cạnh nhưng trống rỗng, trên mặt cậu truyền tới hơi thở ấm áp, một ngón tay lạnh lẽo vuốt ve mặt cậu, cảm giác mát lạnh làm cho cậu dựng cả tóc gáy.
Hơi thở ấm áp từ trên cao dần dần đến gần mặt cậu, Văn Chiêu như bị bóng đè, cậu mở mắt ra, trước mặt cậu là khuôn mặt hung ác nham hiểm, Văn Chiêu kinh hãi hét lên, bị Giang Thăng lấy tay bịt miệng lại.
Con ngươi Giang Thăng tối đen như mực nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện lên tia nóng rực, bên trong còn có tia hưng phấn xen lẫn vặn vẹo.
Sắc mặt Văn Chiêu tái nhợt không còn chút máu, cậu kinh ngạc nhìn Giang Thăng đang ở trước mặt mình, hắn giống như quái vật dung nhập vào trong bóng tối.
Giang Thăng buông tay đang che miệng Văn Chiêu ra, hắn bóp cằm Văn Chiêu bắt cậu ngẩng đầu lên. Vẻ mặt Giang Thăng vặn vẹo cười khúc khích, đưa tay khác ra trước mặt Văn Chiêu, thần kinh nói:“ Tiểu Chiêu em nhìn này, lần đầu em có máu kinh nguyệt.”
Văn Chiêu ngây ngốc nhìn vết máu trên đầu ngón tay hắn một hồi, bụng nhỏ đau nhức làm cho cậu đột nhiên tỉnh táo lại, cậu sờ xuống dưới, quần đã cởi ra từ lâu, hắn sờ đến một mảnh ẩm ướt.
Cậu nhìn vết máu trên tay mình, cả người run lên, cậu đẩy Giang Thăng ra rồi lùi về phía sau, nhìn vết máu dính trên ga giường, giống như một con quỷ giết người, anh không ngừng lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào... không có khả năng...”
Tay Văn Chiêu chống phía sau hụt, cậu bị ngã xuống giường, phát ra một tiếng kêu rên, cậu ôm bụng cuộn tròn trên mặt đất, Giang Thăng xuống giường bế cậu lên, hắn ôn nhu xoa bụng cậu: “Em bị máu nhuộm đỏ rồi.”
Văn Chiêu bỏ tay hắn ra, đi tới dưới giường tìm quần, lo lắng nói: “Em muốn đi bệnh viện, bệnh này quá nặng rồi, làm sao có thể như thế này được?” Giọng nói của cậu run lên, mang theo tia run rẩy.
Giang Thăng xuống giường ôm lấy cậu, Văn Chiêu hoảng hốt giãy dụa: “Buông em ra, thả em ra.” Giang Thăng giữ tay cậu, ghé vào lỗ tai cậu, giọng nói đầy sự mê hoặc: “Em là người bình thường, không ai có thể so sánh với em cả.”Hắn hơi rũ mắt xuống nhìn chằm chằm Văn Chiêu, ở khi Văn Chiêu thả lỏng mềm nhũn ở trong vòng tay hắn, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười thỏa mãn âm trầm.
Hắn bế Văn Chiêu đi vào phòng tắm, Văn Chiêu ôm cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn.
Giang Thăng mở vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ nước, nói với Ôn Chiêu: “Để anh trước giúp em rửa sạch vết máu.” Văn Chiêu ôm cổ anh, không dám nhìn vết máu trên chân của mình.
Giang Thăng cúi đầu nhìn vết mâu kinh nguyệt đã khô khốc trên mông, ánh mắt hắn dính chặt lấy không nỡ rời đi, hắn vặn vẹo cảm giác được kích thích, hắn muốn Văn Chiêu bị hắn xé nát từ trong ra ngoài.
Hắn mở nước tắm rồi xả nước xuống dưới thân Văn Chiêu, Văn Chiêu theo phản xạ mà rùng mình, vòng tay qua cổ Giang Thăng ôm chặt hơn, Giang Thăng như được lấy lòng, cười một tiếng.
Giang Thăng dùng nước rửa sạch vết máu trên mông Văn Chiêu, máu kinh đã khô dính lại nhìn như những đốm nâu.
Hắn xoa nắn mông Văn Chiêu, rửa sạch vết máu trên đó. Một bàn tay từ phía sau vói vào âm hộ của cậu, nước ấm rửa sạch môi âm hộ của cậu, Văn Chiêu mềm nhũn dựa vào người hắn, Giang Thăng xoa xoa môi âm hộ trơn trượt của cậu, nhìn máu nâu chảy xuống từ giữa hai chân Văn Chiêu, như những mạch gân đỏ dính trên người cậu, quỷ dị lại mê người.
Cơ thể Văn Chiêu là tổ hợp của sự mâu thuẫn nhất kết hợp lại, không hoàn chỉnh, kỳ dị nhưng lại cực kỳ quyến rũ.
Văn Chiêu nhìn máu nâu chảy xuống mặt đất, trong lòng nổi lên một trận kinh hãi, lúc này trực giác cậu mới ý thức được cậu là một kẻ dị dạng. Cậu nhìn dòng máu nâu chảy xuống lỗ thoát nước, hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi máu tanh.
Rửa sạch xong, Giang Thăng lấy khăn tăm bọc cậu lại rồi bế cậu đi ra khỏi phòng tắm.
Giang Thăng đặt cậu lên sô pha, kéo chăn đắp cho cậu, nói với cậu: “Anh ra ngoài mua ít đồ xong rồi sẽ trở lại sớm ngay.”
Cậu dựa vào sô pha gật gật đầu, Giang Thăng cầm lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Văn Chiêu nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ hai giờ sáng, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng con lắc kêu.
Khi Giang Thăng trở lại, cậu đã ngủ gục trên ghế sô pha. Cậu cảm thấy tấm chăn trên người bị kéo ra, cậu tức khắc chợt bừng tỉnh. Giang Thăng cầm lấy khăn ướt lau đi vết máu khô trên mông Văn Chiêu, cảm giác mát lạnh khiến Văn Chiêu co rụt mông về sau muốn trốn.
Giang Thăng kéo cái túi đựng đồ lại gần, lấy ra một gói băng vệ sinh, Văn Chiêu trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm gói băng vệ sinh, đôi môi trắng bệch. Giang Thăng che mắt cậu lại,“Đừng nhìn, để anh giúp em.”
Văn Chiêu vùi mặt vào vai hắn, lắng nghe âm thanh xé mở băng vệ sinh. Giang Thăng nói với cậu: “Nâng chân lên.” Cậu nhấc chân lên, Giang Thăng giúp cậu mặc quần lót, xé một miếng băng vệ sinh lót ở trong quần lót.
Cậu vòng tay qua cổ Giang Thăng, khàn giọng nói: “Để em dựa vào chút.”
Đêm đó cậu ngủ không thoải mái, cơn đau ở bụng khiến cậu nửa mơ nửa tỉnh, trên bụng nhỏ luôn có đôi tay giúp cậu xoa xoa, làm giảm bớt đau.
Khi cậu tỉnh dậy thì Giang Thăng đang nấu cháo trong bếp, bên trong có cho thêm đường nâu để tạo vị ngọt, làm tản ra hương thơm béo ngậy.
Cậu dựa vào cửa phòng bếp: “Anh xin nghỉ với giáo viên chưa?”
“Anh xin rồi.” Giang Thăng bưng một cái bát đi về phía Văn Chiêu.
Sau khi uống cháo xong, Văn Chiêu cảm thấy dễ chịu hơn, cậu dựa vào trên người Giang Thăng xem phim, Giang Thăng giúp cậu xoa bụng.
Máu kinh của cậu chẳng may rỉ ra dính trên quần của Giang Thăng khiến cậu có chút xấu hổ, Giang Thăng cười ôm lấy cậu. Văn Chiêu tiến lại gần ngăn chặn miệng hắn, hôn một lúc, Giang Thăng nâng mông cậu lên, ôm cậu đi tới WC.
Sau khi Giang Thăng giúp cậu rửa sạch vết máu trên mông, cậu chân trần ngồi trên nắp bồn cầu. Giang Thăng vừa hút thuốc vừa giúp cậu giặt quần lót, Văn Chiêu đá chân hắn một cái:“ Vứt nó đi. Thật ghê tởm.”
Giang Thăng rũ mắt xuống xoa vết máu, ngậm điếu thuốc nói: “Em chỉ có mỗi cái quần lót này. Vứt nó đi rồi thì mặc cái gì?”
Văn Chiêu hừ một tiếng.
Khi cậu trở lại trường, giáo viên nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu, lo lắng nói: “Nếu thân thể em không tốt thì xin nghỉ thêm mấy ngày cũng được.” Cậu lịch sự từ chối lòng tốt của giáo viên.
Lúc tan học, Giang Thăng sẽ đợi cậu trong nhà vệ sinh, thực ra cậu có chút sợ hãi khi phải thay băng vệ sinh. Giang Thăng lại giống như biến thái có sở thích kì lạ, đó là sở thích nhiệt tình gần như hoang tưởng đối với việc thay băng vệ sinh của mình.
Trong hai ngày ở nhà, Giang Thăng giống như chuyên gia nghiên cứu, nghiên cứu công dụng của băng vệ sinh và huyệt đạo dị dạng trên hạ thể của cậu, Giang Thăng mở hai chân cậu ra giúp cậu rửa mông, mỗi lần Văn Chiêu thấy máu kinh mặt Văn Chiêu biến sắc, cậu bắt đầu khó thở, bụng cậu chướng lên và muốn nôn ra.
Giang Thăng thần kinh tâm thần mà lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, hắn dùng máy ảnh chụp âm đ*o dính máu kinh nguyệt lại. Hắn để Văn Chiêu nằm trên giường dạng hai chân dang rộng ra, để máu đỏ tươi chảy xuống ga trải giường màu trắng. Nhìn thân dưới Văn Chiêu nhuốm máu cùng vết máu khô dính ở chân, Giang Thăng sẽ có tính dục tăng vọt, hai mắt đỏ bừng đè nặng lên Văn Chiêu, hắn tuốt tuốt trước mặt cậu sau đó bắn tinh dịch lên mặt cậu.
Sau đấy hắn lại dùng dương v*t đi cọ cọ môi âm hộ dính đầy máu của cậu.
Cho đến khi cả người đều nhuốm đầy máu đỏ, Giang Thăng mới ôm lấy cậu cười khúc khích, vẻ mặt ảm đạm nói: “Thật đẹp, Tiểu Chiêu, em nhuộm đỏ anh rồi.” Văn Chiêu tùy ý hắn thần kinh không ổn định làm mấy cái này, cậu ôm Giang Thăng, hôn hắn không thể tách rời trên chiếc giường nhuốm máu.
Bên ngoài có người đi vệ sinh, có tiếng xả nước bồn cầu, Giang Thăng nhấc một chân cậu lên, dùng khăn giấy ướt lau hạ thể cậu, Văn Chiêu nhìn vết máu trên khăn giấy ướt sũng, xoay đầu đi, Giang Thăng nhìn lỗ nhỏ ướt át đỏ sẫm của Văn Chiêu:“ Thật là quỷ dị mà.” Hắn thấp giọng cười thầm.
Văn Chiêu quay đầu nhìn hắn, hai mắt thâm thúy như vực sâu, nhéo nhéo cằm Giang Thăng, nói: “Vậy mà anh còn làm nó.”
Giang Thăng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay cậu, lấy băng vệ sinh từ trong túi ra, xé ra rồi lót vào trong quần lót.
Trong giờ nghỉ giữa trưa, cậu nằm trên bàn đổ mồ hôi lạnh, bụng đau không muốn đứng dậy, cậu nhìn Phương Tư Tư đang ngồi phía trên, khàn giọng nói: “Có thể gọi Giang Thăng đến đây hộ tôi được không?” Nói xong, Văn Chiêu gục trên bàn.
Đợi đến khi trong phòng học không còn ai, Văn Chiêu ghé vào trên bàn ngủ say.
Cảm giác có một bàn tay chạm vào mặt mình, cậu mở mắt ra liền thấy Giang Thăng đứng trước mặt mình, cậu nắm lấy tay Giang Thăng.
Giang Thăng ngồi ở trên ghế, Văn Chiêu khóa ngồi ở trên người hắn, tựa đầu vào vai hắn bất động. Hai tay Giang Thăng chậm rãi xoa bụng cậu, cậunhàn nhạt nói: “Cho em điếu thuốc.”
“Em không thể hút thuốc.” Giang Thăng từ chối.
Văn Chiêu sờ sờ trong túi hắn lấy ra một cái bật lửa và điếu thuốc, châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, cậu dựa ở trên vai hắn chậm rãi hút thuốc, mùi thuốc lá làm cho mày nhíu chặt của cậu được thả lỏng.
Hút được vài cái, Giang Thăng liền giật lấy điếu thuốc, Giang Thăng ngậm điếu thuốc trong miệng, câu lấy cầm cậu:“ Nghe lời nào.”
Văn Chiêu mệt mỏi dựa vào vai hắn.
Phương Tư Tư đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, nhìn Văn Chiêu khóa ngồi ở trên đùi Giang Thăng, Giang Thăng vuốt ve đầu cậu, miệng ngậm điếu thuốc.
Giang Thăng dường như nhận ra ánh mắt của cô, hân quay đầu nhìn Phương Tư Tư, ánh mắt không có một tia ấm áp nào, hắn đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười âm trầm.
Phương Tư Tư vội vàng quay sang một bên.
Cuối cùng kỳ kinh nguyệt của Văn Chiêu cũng trôi qua, cậu mới thở phào nhẹ nhõm được. Theo kết quả kiểm tra ở bệnh viện, sau này có thể hiếm khi xảy ra kinh nguyệt, có thể là mỗi năm một lần hoặc không chắc chắn, tảng đá trong lòng Văn Chiêu cuối cùng cũng buông lỏng một chút.
Nhưng cậu luôn có đủ loại giấc mơ kỳ lạ vào ban đêm.
Cậu mơ thấy mình trở thành yêu quái khác giới, bụng lớn bị nhốt vào trong hộp, cậu là hiện thân của kẻ dị hợm, cậu ở trong hộp không ngừng đẻ trứng. Giang Thăng hóa thành một màn sương đen vô hình, tay cầm thiết sắt đóng đính khóa chân cậu vào trong hộp, bọn họ giao cấu không ngừng, bụng cậu càng ngày càng lớn, phồng to ra trông rất đáng sợ dọa người.
Cậu từ trong mơ tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, giấc mơ kỳ lạ khiến da đầu cậu tê rần, cậu dựa vào thành giường nôn, cơn nôn dữ dội làm lồng ngực cậu đau nhói.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, Giang Thăng không có ở đây.
Đầu óc Văn Chiêu choáng váng, cậu xuống giường gọi lớn: “Giang Thăng...” Không có người trả lời cậu, Văn Chiêu nổi da gà, cả người chợt bừng tỉnh.
Cậu bước ra khỏi cửa phòng khách, phòng khách tối om do không bật đèn, có tiếng nước chảy và tiếng tích tắc, cậu đi về phía phòng tắm.
Khoảnh khắc mở cửa phòng tắm, toàn thân cậu run lên, cậu hét lên một tiếng chói tai.
[Điều người viết muốn nói:]
Hahahaha mang thai vẫn phải đến kỳ kinh nguyệt, nếu không sẽ quá không chân thật.
--------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!