Nước lạnh bên trong bồn tắm bám dính vào người cậu, ánh mắt lạnh lùng của Giang Thăng khiến cậu rùng mình.
Văn Chiêu sờ sờ mặt của hắn: “Anh đi ra ngoài đi, để em giúp anh băng bó.”
Khoảnh khắc tay Văn Chiêu chạm vào mặt hắn, toàn thân Giang Thăng bắt đầu run lên, hắn nắm lấy tay Văn Chiêu, ôm cậu vào trong lòng, hắn cắn thịt mềm trên mặt Văn Chiêu, dùng đầu lưỡi liếm láp đôi mắt cậu.
Trên mặt Văn Chiêu bị liếm ướt, vết cắn đau đớn làm cho cậu cau mày lại, Giang Thăng bây giờ không bình thường khiến cậu lộ ra tia sợ hãi, Văn Chiêu dùng tay đẩy hắn: “Đau, buông em ra.”
Giang Thăng dừng lại, nâng khuôn mặt ướt át của cậu lên, ảm đạm mà kinh khủng nhìn cậu, Giang Thăng lại gần áp mũi mình vào mặt cậu nói: “Tại sao em lại muốn cự tuyệt anh?” Hơi thở nóng rực của hắn phun lên mặt Văn Chiêu làm Văn Chiêu bất giác mà rùng mình một cái.
Ánh đèn vàng của hệ thống sưởi khiến phòng tắm bốc khói nghi ngút, máu nâu trong bồn tắm đã lạnh buốt, Văn Chiêu nghiêng đầu thấy vết dao trên cánh tay hắn đã bắt đầu xuất hiện bọt nước màu trắng.
Cậu đẩy Giang Thăng ra, luống cuống cố gắng bò ra khỏi bồn tắm, nước đưa đẩy theo chuyển động của cậu, Giang Thăng nắm lấy tay cậu kéo lại, Văn Chiêu lại ngã vào bồn tắm, nước lạnh tràn lên mặt cậu, hai tay cậu cố gắng vùng vẫy vịn vào thành bồn tắm.
Giang Thăng nhấc cậu lên ôm vào trong lòng, vẻ mặt vặn vẹo: “Em muốn đi đâu?”
Sặc nước làm cậu hít thở trướng đau cả ngực, cậu mềm nhũn trong vòng tay của Giang Thăng. Một lúc lâu sau, cảm giác nóng rát trong phổi cũng từ từ biến mất, cậu đè lại Giang Thăng, bóp cổ hắn và tát cho hắn một cái: “ Em đi lấy thuốc cho anh.”
Giang Thăng vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ tươi của cậu, tóc dài ướt nhẹp dính vào trán che đi đôi mắt thâm thúy, hắn nở nụ cười quái dị, lông tơ Văn Chiêu theo bản năng dựng đứng lên.
Sau đó rầm một tiếng, hắn ôm Văn Chiêu chìm vào trong nước, nước lập tức tràn ngập khoang mũi của cậu, cậu đẩy Giang Thăng ra, chân sau đá hắn một cái. Một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cậu, nước tràn vào cơ thể từ mọi hướng, cuốn đi hơi thở của cậu.
Giang Thăng hôn lên miệng cậu, bọn họ chìm ở trong nước mà hôn nhau, hai chân cậu đạp loạn, hai tay trơn trượt bám lấy vách tường gốm sứ, Giang Thăng truyền khí qua miệng cậu, mùi tanh trong nước tràn vào miệng cậu. Giang Thăng buông nhả miệng cậu ra và cắn vào cổ cậu, tóc của Văn Chiêu trôi lênh đênh trong làn nước nâu, cậu thống khổ lắc đầu mở miệng kêu trong nước, một âm thanh ọc ọc phát ra từ miệng cậu.
Tay cậu nắm lấy vòi nước bên cạnh, dòng nước ào ào chảy vào bồn tắm, cậu dùng chân đá văng Giang Thăng ra, nhô lên khỏi mặt nước, dựa vào bồn tắm lấy hơi, Giang Thăng dựa một bên u ám nhìn cậu, hắn như một con rắn độc đang đánh giá con mồi của mình.
Sắc mặt Văn Chiêu tái nhợt nhìn hắn, Giang Thăng tiến lại gần ôm cậu, hơi thở nặng nề phun mặt Văn Chiêu, hắn vuốt ve đầu Văn Chiêu: “ Tiểu Chiêu, anh yêu em nhiều lắm.”
Giang Thăng sử dụng những từ ngữ, những lời nói dịu dàng ôn nhu nhất để thể hiện tình yêu của mình, dùng những cử chỉ thô bạo nhất để tuyên bố quyền lợi của mình.
Văn Chiêu tiến tới ôm Giang Thăng đang bất an, cậu hôn lên giọt nước chảy xuống cằm Giang Thăng, dụi trán vào mái tóc đen ẩm ướt của hắn. Cậu sờ trán Giang Thăng, nói: “Đi ra ngoài để em giúp anh băng bó vết thương đi. Vết thương của anh đã trắng bệch hết rồi kìa.”
Tình trạng loạn thần kinh của Giang Thăng khiến cậu cảm thấy bất an và lo lắng, tình trạng bất ổn của hắn như một quả bom treo trên tim cậu bất cứ lúc nào.
Vòi nước vẫn đang chảy nước, nước trong bồn tắm cũng dần tràn ra ngoài, Văn Chiêu dẫn đầu bước ra khỏi bồn tắm trước, Giang Thăng vẫn ngồi ở đó, cậu vừa định bước ra thì Giang Thăng đã đứng dậy trong bồn tắm, toàn thân hắn trần truồng, vết thương ở trê tay lộ ra thịt non, mái tóc hắn ướt đẫm khiến khuôn mặt hắn càng thêm tái nhợt và lạnh lẽo.
Văn Chiêu nhìn vết thương cùng máu loãng trong bồn tắm mà cảm thấy khó thở.
Giang Thăng bước tới ôm lấy cậu, cắn vào cổ cậu một cái, Văn Chiêu ăn đau “ a “ một tiếng.
Ánh mắt Giang Thăng lộ ra tia hưng phấn, vẻ mặt hắn dữ tợn nắm lấy cậu đè cậu xuống, mặt Văn Chiêu bị đè dán lên tường gạch, Giang Thăng đè trên người cậu bất đầu cởi quần áo cậu ra.
Văn Chiêu không dám giãy dụa vì sợ động đến vết thương của hắn, quần áo cậu ướt sũng dính trên người không dễ cởi ra, Giang Thăng sốt ruột nóng nảy kéo mạnh, Văn Chiêu nghiêng đầu thấy vết dao trên tay hắn bắt đầu lại chảy máu, cậu nắm lấy tay hắn:“ Để em tự cởi.”
Cậu đứng dậy cởi quần áo ướt sũng của mình ra. Đợi khi cậu cởi quần áo xong liền Giang Thăng liền kéo cạu vào lại trong bồn tắm.
Bọn họ ngã vào trong bồn tắm, máu nâu loãng tràn ra ngoài, Giang Thăng mở chân cậu ra, duỗi ngón tay tiến vào trong âm đ*o để nới rộng, Văn Chiêu ôm cổ hắn thở hổn hển, cắm bên trong hoa huy*t vài cái hoa huy*t bắt đầu chảy nước, chân Văn Chiêu run lên.
Giang Thăng thô bạo đè cậu vào bồn tắm, bẻ mông cậu ra rồi đâm vào. Gân xanh trên cổ Văn Chiêu nổi lên, hai tay bám thật chặt vào thành bồn tắm, dương v*t thô dài cọ vào đáy chậu của cậu từng tí cắm đi vào, hoa huy*t còn chưa nới rộng đủ, hoa huy*t co rút lại ngậm lấy dương v*t xâm nhập.
Loại cảm giác này quá rõ ràng, nó làm cho cậu rõ ràng cảm giác được mông cậu bị dương v*t Giang Thăng **, cậu nằm dưới thân Giang Thăng để hầu hạ hắn.
Sau khi hoàn toàn bị tiến vào, âm đ*o của Văn Chiêu cảm giác sưng tấy và đau đớn, đầu v* của cậu bị đè áp lên bức tường gốm lạnh, làm tóc tai cậu tê dai, miệng hắn lưu luyến chỗ xương bướm của cậu, những nụ hôn ướt cùng đầu lưỡi ướt át trơn trượt sau lưng cậu khiến thân thể cậu khẽ run lên.
Thời gian như đọng lại, Giang Thăng sau khi cắm vào cũng không nhúc nhích, giống như đang cảm thụ âm đ*o ẩm ướt của cậu, sườn mặt hắn dán sườn mặt Văn Chiêu, Mông Văn Chiêu với xương hông Giang Thăng dính cùng một chỗ, hai trái trứng của Giang Thăng dính trước cửa âm đ*o Văn Chiêu.
Mặt Văn Chiêu với mặt Giang Thăng cọ cọ nhau, hai người vươn đầu lưỡi liếm láp lẫn nhau, mồ hôi chảy ròng ròng trên má. Cậu co thắt âm đ*o lại cảm nhận dương v*t đang cắm bên trong mình, âm đ*o căng phồng chua xót, d*m thủy từ chỗ kết hợp chạy ra.
Cậu bị chiếm hữu. Cậu sử dụng khí quan dị dạng của mình để hàm chứa dương v*t Giang Thăng, cậu bị lấp đầy, không có một chỗ hở nào. âm đ*o cậu trở thành vật chứa của hắn, chứa đựng dương v*t của Giang Thăng, làm chúng nó kết hợp chặt chẽ và tan chảy làm một.
Văn Chiêu run rẩy kêu lên một tiếng, vươn đầu lưỡi đuổi theo miệng Giang Thăng, âm đ*o co rút kịch liệt chèn ép chặt dương v*t bên trong, vách trong ngứa ngáy co giật, d*m thủy chảy ra làm ướt cả lông mu của Giang Thăng.
Giang Thăng cắn môi dưới của cậu, đưa lưỡi vào trong miệng cậu bắt đầu mút liếm, Văn Chiêu bị hắn ngậm lấy đầu lưỡi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, hai mắt cậu mờ mịt không thể tập trung.
Giang Thăng ôm eo cậu đột nhiên đẩy về phía trước, Văn Chiêu thốt ra một tiếng rên ngắn ngủi sợ hãi, mỗi lần Giang Thăng đẩy vào rút ra đều không hở một chút khe hở nào, hắn đè nặng cậu, va chạm mông cậu.
Tiếng nước rào rào bởi vì động tác của hai người mà vang lên, hai mắt Giang Thăng đỏ bừng hưng phấn dị thường, hắn đâm vào lỗ nhỏ chặt hẹp, nghe Văn Chiêu vừa run rẩy vừa thở dốc, Giang Thăng cắn cổ cậu, Văn Chiêu ngửa cổ lên thở dốc. Vẻ mặt Giang Thăng điên cuồng mang tố chất thần kinh cắn sườn cổ cậu, như thể muốn ôm cậu, cắn cậu thành từng miếng rồi nuốt vào bụng.
Toàn thân Văn Chiêu run lên, dương v*t trong hoa huy*t di chuyển tốc độ nhanh đâm vào điểm mẫn cảm của cậu, quy đầu hắn chèn ép miệng tử cung cậu:“ Ô ô Giang Thăng, em sắp chết rồi, xót quá...” Mông Văn Chiêu run rẩy nâng lên, hai mắt trợn trắng, toàn thân đỏ bừng.
Giang Thăng buông lỏng sườn cổ bị hắn cắn thành dạng khó coi ra, túm tóc Văn Chiêu, mũi hắn dụi loạn trên mặt cậu, hắn run rẩy, điên cuồng nói: “Anh muốn em cùng anh xuống đị ngục.” Hơi thở nóng rực phả lên mặt Văn Chiêu, giọng nói của hắn bởi vì phấn khích mà run rẩy, đôi môi đỏ như máu và khuôn mặt tái nhợt, trộn lẫn vào thành một vẻ đẹp kỳ quái, thần kinh, bệnh hoạn.
Giang Thăng điên cuồng làm cho hàm răng cậu run lên, cậu nhìn Giang Thăng, toàn thân cậu run rẩy không ngừng, cậu hôn lên chiếc miệng đỏ như máu, khàn giọng nói: “Được được, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Giang Thăng cười khúc khích trên vai cậu, hàm răng trắng lộ ra từ trong chiếc miệng đỏ như máu, tiến gần cổ cậu gặm cắn từng chút một.
Cú va chạm phía sau, vết cắn nhức nhối trên người, Văn Chiêu nằm ở trên thành bồn tắm, lưng duỗi thẳng lộ ra xương khớp nhô cao.
Sự chiếm hữu của Giang Thăng đối với cậu là không thể che giấu, hắn trần trụi xâm chiếm toàn bộ cậu.
Hắn nhớ tới buổi chiều ngày hôm đó, Giang Thăng xé rách quần áo của cậu, để cho cậu trần truồng nằm trên giường, hơi thở Giang Thăng dồn dập nhìn chằm chằm hạ thể của cậu chốc lát, hai chân bị bẻ mở lộ ra hoa huy*t dính máu, ngón tay Giang Thăng run lên vì hưng phấn hắn kích động nhìn chằm chăm nơi đó.
Máu của cậu chảy xuống từ giữa hai chân, dính trên tấm ga trải giường trắng, hông cậu bất an di chuyển, dưới thân đụng vào xúc cảm ảm ướt khiến cậu vừa bất an vừa xấu hổ. Cậu trần truồng nằm trên giường, hai chân mở rộng để lộ máu kinh nguyệt đang chảy ra, cậu bị ánh mắt nóng bỏng gian dâm từng li từng tí một, cậu biến thành vật hiến tế thỏa mãn sở thích kỳ quái và tò mò của Giang Thăng, thậm chí ngay cả khi cậu đang chảy máu cũng bị hắn thị gian.
Cậu là con ngao bị lột vỏ, mỗi một tấc trên cơ thể đều lộ ra, không cần ngụy trang thêm nữa bởi Giang Thăng sẽ chiến hữu tất cả đồ cậu có.
Bọn họ làm tình trong máu loãng, nước lạnh tạt vào người cậu, máy sưởi màu vàng không có chút nhiệt độ, dương v*t đấu đá lung tung trong cơ thể cậu làm cho thịt đùi cậu tê dài, mồ hôi cùng nước hòa vào nhau dung nhập vào với máu của Giang Thăng, đây là một loại kết hợp khác.
Cậu bị bẻ mở chân, dưới ánh đèn để lộ ra lỗ nhỏ bị dương v*t cắm vào, hai chân cậu duỗi thẳng, ngón chân co quắp khiến cả người run lên, phun ra đầu lưỡi đỏ tươi để thở dốc bị Giang Thăng ngậm lấy. Cậu bị làm đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, ửng hồng lại mê ly dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Văn Chiêu nằm trên thành bồn tắm, đôi tay vùng vẫy, nước theo chuyển động tràn ra khỏi mép, cậu cảm thấy lạnh cả người, cậu bám bồn tắm, ghé ra ngoài muốn nôn khan, khoái cảm mạnh mẽ muốn đem cậu nhấn chìm.
Văn Chiêu bị kéo ngã trên mặt đất, Giang Thăng cưỡi trên người cậu, va chạm vào mông cậu. Cậu cào những đường nối trên gạch sứ, lắc đầu nguầy nguậy, Giang Thăng nhéo cổ cậu, dán gần mặt cậu âm trầm nói:“ Bây giờ anh liền đ*t chết em.”
Văn Chiêu khóc đến mức cổ họng khàn khàn, dán lên ngực Giang Thăng, bám lấy hắn: “Đừng...Đừng mà.”
Giang Thăng vuốt lưng cậu: “Tại sao lại không muốn?”
Văn Chiêu rơi lệ nhìn hắn, ngón tay Giang Thăng lướt trên mặt cậu, hưởng thụ sự lo lắng bất an của cậu, hắn ôm Văn Chiêu vào lòng:“ Anh sao có thể để em đi chết được?” Mắt Giang Thăng sâu kín rũ xuống:“ Mạng anh đều có thể cho em, anh hận không thể đem em nhai nuốt chửng nữa là.”
Văn Chiêu ôm lấy đầu hắn, kề cổ mình gần vào miệng hắn, cậu hôn một cái lên trán Giang Thăng.
Văn Chiêu xem xét kỹ ánh mắt cẩn thận của Giang Thăng, cậu cười một cách mê hoặc quỷ dị:“ Vậy thì anh ăn thịt em đi!”
Câu nói này đã trở thành cầu chì, Giang Thăng đè cậu xuống gặm cân cậu, dưới háng đâm vào rút ra hận không thể đóng đinh cậu lại, hắn bôi máu trên tay mình lên mặt Văn Chiêu, Văn Chiêu hôn hắn, đồng thời mùi máu cũng tản ra trong miệng, nuốt chửng máu của đối phương.
Văn Chiêu vặn vẹo thân thể, nằm trên mặt đất run rẩy cả người, ngón tay co quắp cào loạn sàn nhà, cậu rộng mở hông hàm chứa tinh dịch, tinh dịch trắng đục chảy ra từ trong hoa huy*t không khép lại được.
Những vết bầm tím, những vết tinh đốm giữa hai chân cậu khiến cậu trở nên dâm mỹ không ai sánh bằng, hình xăm ở bên hông và vết máu trên mặt cận mang đến cho cậu một vẻ đẹp lạ lùng.
Móng tay của Giang Thăng vẽ lại bụng của cậu, giống như một con dao sắc bén, có một tử cung ẩn dưới bụng ngay chỗ này. Giang Thăng cười quá mức kinh hãi, Văn Chiêu không biết vì sao mà rùng mình một cái, cậu cắn ngón tay nhìn ngọn đèn trên đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng.
Giang Thăng nằm xuống, dụi mặt vào bụng Văn Chiêu, Văn Chiêu bắt đầu run rẩy, cậu vươn một tay sờ lên tóc của Giang Thăng, Giang Thăng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve của cậu, đầu lưỡi hắn liếm bụng nhỏ của Văn Chiêu, khuôn mặt dựa vào bụng nhỏ của Văn Chiêu thần kinh cười cười:“ Tiểu Chiêu, em sẽ mang thai sao?”
Thân thể Văn Chiêu run lên, sờ sờ mặt Giang Thăng nói: “Em không biết.”
Con lắc kêu tích tắc, trong phòng chỉ có một ánh sáng đèn ngủ nhỏ. Văn Chiêu ngồi ở bên giường nhìn Giang Thăng đang ngủ, cậu vuốt ve khuôn mặt tái nhợt vì mất nhiều máu của Giang Thăng. Cậu nhìn xuống cánh tay quấn băng gạc của Giang Thăng, xoa xoa mặt, lấy bật lửa bên hông châm một điếu thuốc.
Cậu dựa trên ban công phì phèo hút thuốc, sau khi hút một điếu thuốc xong, cậu lấy điện thoại di động ra bấm số của Bạch Nguyễn, sau khi kết nối cuộc gọi, cậu nói: “Cháu muốn gặp cô.”
- --------------------------
Mọi người đọc xong xin cho mình 1 ★ làm động lực nhé!