* Đêm trừ tịch là còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Đèn ở mọi nhà được bật sáng trưng, tiếng cười chúc mừng rộn ràng nghênh đón tết xuân. Đèn lông trên đường màu đỏ, qua song cửa là cả không gian đỏ hồng. Niềm vui tràn đầy khắp nơi.
Bố mẹ của Văn Chiêu thường xuyên đi công tác ở nơi khác nên cả năm khó khăn lắm mới trở về nhà được vài lần, lần này đối với Tết Nguyên Đán mọi người lại rất coi trọng nó.
Cả trong phòng với ngoài phòng đều tràn đầy tiếng nói cười vui mừng, làm tâm của mọi người cũng theo không khí vui vẻ đó. Văn Chiêu sai đứa em trai nhỏ hơn 6 tuổi của cậu hết bưng trà cho cậu xong lại bắt nó lột vỏ quýt cho cậu.
Cả nhà cậu ngồi vây quanh bên nhau nói cười vui vẻ cùng nhau làm vằn thắn. Đến buổi tối, Văn Chiêu nằm đắp chăn xem chương trình buổi tiệc cuối năm Tết Nguyên Đán, cậu lười nhác cầm điện thoại lên xem những tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến.
Tiết mục theo trình tự tiếp tục tiến hành, tin nhắn cũng ting ting vang không dứt. Văn Chiêu thường thường sẽ cầm lên xem một chút nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ngón tay cậu vô thức bấu chăn trên người, một lúc sau lại cầm điện thoại lên nhìn, vẫn là những lời chúc mừng. Văn Chiêu bực bội ném điện thoại lên sô pha.
Đến 00:00 giờ đêm, ngoài cửa sổ xuất hiện lửa khói trắng, pháo hoa lộng lẫy đầy màu sắc phản chiếu lên pha lê.
Văn Chiêu do dự cầm lấy di động sau đó ấn xuống một dãy số.
Điện thoại truyền tới âm thanh tu tu, chỉ chốc lát sau có một thanh âm trầm thấp truyền đến:“Văn Chiêu.”
Trong lòng Văn Chiêu nhảy dựng lên, nắm chăn nói:“Gọi tên tôi làm gì?”
Giang Thăng trầm thấp cười, thanh âm khàn khàn nói: “Bởi vì muốn gọi thôi.”
Văn Chiêu '' À'' một tiếng, nhất thời có chút nghẹn giọng.
Cậu khó chịu nói một câu:'' Năm mới vui vẻ.” Bên kia điện thoại thật lâu vẫn chưa lên tiếng, đến mãi lúc sau mới truyền đến một câu:'' Tiểu Chiêu năm mới vui vẻ nha.”
Bên kia điện thoại cũng có âm thanh ồn ào bắn pháo hoa, Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ: “Tối nay pháo hoa thật đẹp.”
“Anh biết, nó rất đẹp.”
Cúp điện thoại xong rồi nhưng Văn Chiêu vẫn chưa định hồn lại. Một lúc sau trong lòng Văn Chiêu nhảy dựng lên, cậu xốc chăn lên, bước nhanh đi tới bên cửa sổ, nhất thời hơi thở bắt đầu dồn dập hơn.
Cậu đi dép lê vào rồi chạy xuống tầng, máu trong cơ thể như muốn sôi trào, cậu thầm mắng:“ Cái tên ngốc kia.”
Gió lạnh trên bầu trời gào thét, Giang Thăng đứng ở dưới cột đèn đường, trên người hắn mặc áo khoác gió màu đen càng khiến hắn thêm cao gầy, nhìn có vẻ rất cô đơn.
Giang Thăng ngẩng đầu thấy Văn Chiêu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cậu, khóe miệng mỉm một nụ cười.
Hai người đứng đối diện nhau như những xiềng xích áp bức dưới mạch nước ngầm, vừa nhanh lại mãnh liệt.
Văn Chiêu đi về phía hắn, nhìn tay hắn bị đông cứng, khàn giọng hỏi: “Anh đã đứng ở đây bao lâu rồi?”
Giang Thăng nhìn cậu, không nói gì.
Văn Chiêu cầm lấy bàn tay đông lạnh của hắn, cảm nhận cảm giác lạnh đến thấu xương. Giang Thăng đan ngón tay mình vào khe hở ngón tay Văn Chiêu, mười ngón tay của hai người đan xen nhau. ngôn tình sủng
Khoảng cách hai người sát gần lại với nhau, trán tựa trán, chóp mũi cọ cọ nhau, hơi thở hai người dán gần nhau.
Thanh âm Giang Thăng khàn khàn nặng nề.
Hắn nói: “Anh thật cao hứng.”
Văn Chiêu: “Cao hứng cái gì?”
Giang Thăng: “Cao hứng khi nhìn thấy em.”
Con dao sắc bén chém xuyên màn đêm tối, tuôn ra ngọn lửa nuốt chửng anh và em. Anh nhìn thấy em yếu ớt như sợi tơ mềm mại, tình yêu của anh, anh sẽ khắc mãi sự hẹp hòi của mình trong xương cốt. Không nói lời nào nhưng trong đầu anh luôn ấp ủ những suy nghĩ bậy bạ, tránh cũng không thể tránh, bị sóng trắng cắn nuốt.
Gió thổi nhẹ nhàng trong bóng đêm.
Mùa đông đang chuẩn bị kết thúc, anh bước vào bậc lửa lạnh nơi đêm xuân.
Vạn vật đổi mới, bệnh cũ ngày càng tái phát, mong năm mới Trường An*(bình yên lâu dài) hạnh phúc.