Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 386: Chương 386: Ánh mắt kỳ quái




Thế nên, khi người ta kiếm được nhiều tiền và hưởng thụ cuộc sống, thì anh đang liều mạng trong những trận chiến đẫm máu ở thế giới ngầm. Hoặc khi ấy anh đang là sát thủ, hoặc đang phục kích trong rừng sâu, nằm bất động suốt một ngày một đêm.

Còn giờ đây, khi người ta nhìn lại nửa cuộc đời trôi qua, họ chỉ cảm thấy đã lãng phí thời gian, nửa đời còn lại phải bôn ba kiếm sống. Còn anh thì có thể tự do tự tại, ung dung du ngoạn khắp nơi.

Mọi thứ đều không phải từ trên trời rơi xuống.

Ông trời rất công bằng, không có gì phải oán thán cả.

Đột nhiên xuất hiện một người sư phụ khiến Lâm Vũ Hân không được tự nhiên lắm. Dù sao đấy cũng là trưởng bối của Tần Hạo, cô là người phụ nữ của anh, không thích thì vẫn phải chấp nhận.

Thế nên, Lâm Vũ Hân rất cẩn trọng, thậm chí có phần căng thẳng.

Sau khi Tần Hạo đi mất, cô như nàng dâu nhỏ ra mắt mẹ chồng. Ngồi ở chính căn nhà của mình mà cô vẫn thấy không thoải mái.

Người phụ nữ mặc áo đen này quả thật khiến người ta phải kính nể. Không chỉ vì thân thủ lợi hại đủ để tát Tần Hạo văng ra xa, khí chất điềm đạm tao nhã ấy của bà còn đáng sợ hơn. Một người luôn tự tin ngời ngời như Lâm Vũ Hân mà cũng hơi run rẩy trước khí thế toát ra từ bà.

“Tiền bối…”, ánh nhìn kỳ lạ của bà khiến Lâm Vũ Hân gượng gạo, đỏ mặt cất lời.

Nhưng cô chưa nói xong thì đã bị Trần Linh Tố cắt ngang.

“Tiền bối? Ha ha!”, Trần Linh Tố dường như không thích cách gọi này, nụ cười có phần quái lạ.

Lâm Vũ Hân toát mồ hôi, không biết nên nói sao. Cô nghĩ bụng, liệu có phải Trần Linh Tố cảm thấy xưng hô như thế quá già, hay là bà cảm thấy cách gọi này kỳ cục quá?

Khẽ lắc đầu, Trần Linh Tố điềm nhiên nói: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng là được!”

Nói gì bây giờ?

Hai người phụ nữ xa lạ ở cùng nhau, ngoài đàn ông ra thì còn biết nói gì nữa đây?

Mối ràng buộc duy nhất của cả hai chỉ có Tần Hạo.

“Sư phụ của Tần Hạo, bà có thể kể cho tôi biết về chuyện của anh ấy được không? Tôi không biết nhiều về quá khứ của anh ấy!”

Lâm Vũ Hân cảm thấy bà có thái độ khá hòa nhã với cô nên cũng thả lỏng hơn.

Trần Linh Tố khó hiểu hỏi: “Tần Hạo không kể với cô à?”

“Không có, anh ấy chẳng nhắc đến bao giờ! Nếu bà không xuất hiện, tôi còn không biết anh ấy vẫn còn người thân trên đời này!”, Lâm Vũ Hân buồn bã nói.

“Ha ha! Người thân!”, có vẻ Trần Linh Tố cảm thấy khá kỳ quái trước cách gọi này của cô. Vẻ mặt thay đổi, bà bắt đầu hồi tưởng, chậm rãi kể lại chuyện xưa.



“Sư phụ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì thế?”

“Đến Yến Kinh, tìm một người tên là Trúc Diệp Thanh. Người đó sẽ nói cho con biết phải làm gì!”

“Trúc Diệp Thanh? Tìm cô ta làm gì? Sao con cứ cảm thấy lần này như đi nằm vùng ấy nhỉ? Con không chơi mấy trò ấy đâu. Sư phụ chỉ cần nói nhiệm vụ lần này nhắm vào ai là được!”

Trần Linh Tố đáp: “Không biết!”

Tần Hạo tức giận hỏi lại: “Sao lại không? Sư phụ không biết thì ai biết cơ chứ?”

Bà trả lời: “Lúc cần biết, tự nhiên sẽ biết!”

Anh bực dọc: “Là lúc nào?”

“…”, Trần Linh Tố không nói gì nữa.

Hết cách, Tần Hạo chỉ đành đổi câu hỏi khác: “Trúc Diệp Thanh ở đâu? Cụ thể phải tìm thế nào?”

“Không biết!”

“Sao sư phụ không biết gì cả vậy? Thế con tìm kiểu gì đây!”

“Biết thì còn sai con đi tìm làm gì. Đây là nhiệm vụ. Nhưng ta có thể cho con một gợi ý!”

“Là gợi ý gì?”

“Trúc Diệp Thanh là biệt danh!”

“Nói thừa, bố mẹ nào lại tệ đến nỗi đặt một cái tên buồn cười như vậy cho con họ chứ?”

“…”

“Sư phụ còn dặn dò gì không?”

“Không!”

“Không tài trợ chi phí đi lại luôn hả sư phụ?”

“…”

Tần Hạo nhìn chằm chằm sư phụ hồi lâu, sau đó đành ngán ngẩm quay đi.

Nhiệm vụ khó nhằn, phải chạy đến tận thủ đô Yến Kinh! Rồi còn phải tìm Trúc Diệp Thanh gì đấy nữa.

Nhưng sư phụ đã giao việc rồi, anh phải tuân theo thôi.

Chỉ là nơi ấy rất xa nhà, e rằng nhiệm vụ khó hoàn thành nhanh chóng, lại phải rời xa Lâm Vũ Hân rồi.

Tần Hạo lại nhào đến ôm đùi sư phụ, nài nỉ: “Sư phụ, cứ nói thẳng là con phải làm gì đi! Tìm người gì chứ, phiền phức quá, không biết phải rời khỏi nơi này bao lâu nữa!”

Trần Linh Tố đẩy anh ra, nhíu mày nói: “Đã nói rồi mà, chuyện này thì ta không biết, không liên quan đến ta!”

“Hả!”, Tần Hạo kinh ngạc. Anh nghĩ bụng, có phải sư phụ đang lừa anh không. Rõ ràng bà bảo anh đi làm nhiệm vụ, vậy mà giờ lại không thừa nhận.

“Sư phụ chơi con!”, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.

“Không muốn làm thì thôi, ta đi đây!”, Trần Linh Tố đột ngột đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Tần Hạo vội vã giữ bà lại, rầu rĩ nói: “Được rồi. Con đi! Làm sao con để người già như sư phụ phải mệt nhọc cơ chứ!”

“Người già? Ta già lắm à?”, Trần Linh Tố không vui.

Tần Hạo cười hì hì nịnh nọt: “Con nói sai rồi, sư phụ như bây giờ là quyến rũ nhất. Còn hấp dẫn hơn cả mấy cô ngoài đôi mươi nữa.”

Chát!

Vừa dứt lời, anh đã lĩnh trọn một cái tát từ bà.

“Cút đến Yến Kinh ngay cho ta!”

Tần Hạo cười hề hề, bèn nháy mắt với Lâm Vũ Hân còn đang đứng sững sờ: “Vợ đợi anh quay về nhé. Sau khi anh đi rồi, không được tán tỉnh đàn ông khác đâu, nghe chưa!”

Lâm Vũ Hân đảo mắt, tên này dám nói những lời này trước mặt sư phụ, xem cô là loại người gì chứ?

Khó khăn lắm cô mới xây dựng được hình ảnh tốt đẹp trước mặt sư phụ, giờ thì mọi thứ hỏng bét chỉ vì câu nói ấy của anh.

Lâm Vũ Hân chưa kịp nổi cáu, Tần Hạo đã xoay người rời đi, khiến cô buồn bã vô cùng.

Lần này rời đi, chẳng biết khi nào mới trở lại!

“Không nỡ à?”, bỗng nhiên Trần Linh Tố hỏi cô bằng giọng bất thiện.

Sự lạnh lùng đột ngột này khiến Lâm Vũ Hân kinh ngạc. Ánh nhìn lạnh như băng của Trần Linh Tố khiến cô sợ hãi. Người này trở mặt nhanh thế!

Chẳng lẽ Tần Hạo vừa đi thì bà đã muốn làm gì cô rồi ư? Nhưng mà, tên khốn Tần Hạo ấy sao lại yên tâm để cô ở cùng với người phụ nữ này cơ chứ? Anh không lo lắng cho sự an toàn của cô sao?

Nhìn vẻ hoảng loạn của Lâm Vũ Hân, Trần Linh Tố cười nói: “Tôi hỏi thế thôi mà!”

Nhưng Lâm Vũ Hân lại không biết phải trả lời thế nào. Cô là bạn gái Tần Hạo, không nỡ rời xa anh là chuyện thường mà? Sao bà lại nổi cáu với cô? Quá khó hiểu!

Thậm chí Lâm Vũ Hân còn cả gan nghĩ, liệu quan hệ giữa hai người này có gì khuất tất hay không?

Nghĩ đến đây, cô bàng hoàng nhìn Trần Linh Tố, ánh mắt vô cùng kinh hoảng. Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng đó.

Lâm Vũ Hân nhớ đến cảnh Tần Hạo không hề kiêng dè ôm chặt lấy bà. Trần Linh Tố còn kể rằng hồi bé Tần Hạo rất quấn quýt bà, cả hai đã sống cùng nhau trong thời gian rất dài. Khi ấy, Tần Hạo từ từ lớn khôn, đương tuổi xuân xanh, rất khó đảm bảo sẽ không…

“Cô gái, nhìn tôi như thế làm gì?”

Cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt kỳ quái của Lâm Vũ Hân, Trần Linh Tố tức giận hỏi.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.