Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 461: Chương 461: Cao thủ nhà họ Diệp




Diệp Thanh Trúc cũng vậy, nếu không phải lần đó anh thực sự nổi dã tâm, xé đi lớp mặt nạ của cô thì anh sẽ không bao giờ biết dưới lốt một người phụ nữ lẳng lơ phóng đãng lại là một cô gái trong sạch.

Nói đến đây, Tần Hạo cảm thấy cạn lời. Hình như anh đã trêu ghẹo quá nhiều cô gái rồi.

"Không còn cách nào khác, trời sinh ra số được yêu. Bọn họ cứ thích anh thì anh phải làm thế nào đây?", Tần Hạo không biết xấu hổ nói. Thực ra đây cũng là một lời tự giễu.

Thẩm Giai Oánh mỉm cười cấu anh một cái, u oán nói: "Em cũng không ngờ em sẽ ở bên cạnh một người đàn ông như anh, sống một cuộc đời không danh phận".

Tần Hạo bất lực, chỉ có thể ngậm chặt miệng, không nhắc đến chuyện này nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Giai Oánh đến công ty. Mặc dù đã quyết định sẽ rời khỏi đó nhưng làm người thì phải biết trước biết sau, không thể cứ nói đi là đi luôn. Thẩm Giai Oánh quyết định bàn giao xong xuôi những việc cô đang làm rồi mới đi.

Tần Hạo cũng không ý kiến gì về chuyện này, muộn một chút cũng không sao.

Hiện giờ anh không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này vì Oanh Oanh làm anh thấy phiền muốn chết.

"Được không? Anh Tần, anh đưa tôi về đi, tôi làm thư ký cho anh. Làm trợ lý cũng được, trợ lý đời sống hay trợ lý cá nhân gì đó đều được. Hôm qua anh cũng biết rồi đấy, người ta đến tiền mua nội y cũng không có nữa. Nếu mà còn không đi làm thì sống không nổi đâu!"

Yên Yên đứng bên cạnh nghe vậy thì quay ngoắt lại, sau đó chìa tay ra, nói ngay: "Chị trả lại thẻ cho em trước rồi hẵng than nghèo kể khổ!"

"Ai lấy thẻ của em chứ, cái đồ thối tha vô liêm sỉ!", Oanh Oanh vô cùng bất mãn. Nhưng Oanh Oanh vừa nói xong thì thấy vẻ mặt khinh bỉ của Tần Hạo nên mới cam chịu móc từ trong ví ra một tấm thẻ đưa cho Yên Yên. Cô than thở: "Đúng là cái đồ vô lương tâm, nuôi mày lớn đến chừng này đúng là phí công!"

Yên Yên bình tĩnh nhặt tấm thẻ lên, nói: " Thật ngại quá, lời này em nói mới phải!"

Tần Hạo càng thấy khinh bỉ hơn. Oanh Oanh đúng là loại người khiến người khác cạn lời.

"Anh Tần, anh nhìn thấy rồi đấy. Bây giờ người ta thực sự không còn xu nào cả! Oanh Oanh làm bộ lau lau nước mắt, đau khổ nói.

Yên Yên lại chìa tay ra, vô tình nói: "Còn ba tấm thẻ nữa!"

Tần Hạo mặt xám xịt.

"Trả mày, trả mày, trả mày hết!", Oanh Oanh giận dữ nói, sau đó lấy từ trong áo ngực hai bên, lại còn trong túi áo ra tổng cộng ba tấm thẻ nữa, sau đó giao nộp ra.

Tần Hạo khinh bỉ hỏi: "Hết thật chưa đấy?"

"Hết rồi, hay là, anh sờ thử xem, nếu sờ thấy thì cho anh đấy!", Oanh Oanh nói rồi định cởi đồ ra.

Nếu không phải có Yên Yên ở đó thì Tần Hạo đã chẳng thèm để ý. Thậm chí anh còn muốn xem trên người Oanh Oanh còn chỗ nào giấu được đồ nữa không.

Việc bàn giao công việc của Thẩm Giai Oánh sẽ mất vài ngày, Tần Hạo cũng không thúc giục cô.

Anh ở lại đó mấy ngày, ngày nào cũng đấu võ mồm với Oanh Oanh.

Hôm nay, Tần Hạo ra ngoài.

Lần này đến Yến Kinh, mặc dù chỉ là đến đón mấy người Thẩm Giai Oánh nhưng thực ra anh cũng khá muốn đi tìm Diệp Thanh Trúc. Lần trước gặp cô ở Trung Hải, đến giờ anh cũng không biết sàn đấu ngầm của cô ấy có còn hoạt động hay không.

Tần Hạo ra ngoài, bắt một chiếc taxi đi đến sàn đấu ngầm đó. Khi anh đến nơi thì phát hiện ra nơi đó vườn không nhà trống.

Có lẽ vẫn chưa đến thời gian tổ chức giải đấu!

Tần Hạo nghĩ thầm. Trong lúc chán nản, anh quyết định đi dạo xung quanh.

Đột nhiên, Tần Hạo cảm thấy đằng sau có người theo dõi mình, đó là một luồng khí rất kì lạ.

Một luồng khí rất nguy hiểm.

Tần Hạo không nói hai lời mà bước nhanh hơn.

Nửa tiếng sau, Tần Hạo đã chạy tới một nơi hoang vu không người. Anh nhìn bốn phía, đây là nơi thích hợp để anh nghênh chiến. Tần Hạo đột nhiên dừng bước, anh quay phắt người lại.

Ở sau lưng anh là hai kẻ đang đi theo, không nhanh không chậm.

Một người là một ông già mặc trường bào màu xám có khí chất vượt xa người thường. Nhìn ngoại hình mà đoán thì có lẽ khoảng sáu mươi tuổi, nhưng trong người ông ta ẩn giấu một luồng sát khí kinh người, vậy mà ngoài mặt nhìn vẫn rất ung dung. Người khác nhìn ông ta đều có thể cảm nhận được đây là một nhân vật thâm sâu khó lường.

Người này có lẽ chính là một trong những cao thủ 'gạo cội' của nhà họ Diệp - Diệp Vấn Thiên.

Người còn lại là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn bên ngoài có đôi nét giống Diệp Minh. Lúc ông ta nhìn Tần Hạo, toát ra một luồng sát khí khiến cho người khác ớn lạnh.

Người này chính là anh ba của Diệp Minh - Diệp Quang.

Đứng trước hai đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Tần Hạo chẳng hề run sợ. Anh đột nhiên cười, nói: "Đúng là hoành tráng, nhà họ Diệp lại phái tới hai vị cao thủ thế này, đúng là rất coi trọng tôi rồi!"

"Việc đến nước này, cậu còn điều gì muốn nói không?", Diệp Quang bình tĩnh nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình. Luồng khí của ông ta được khóa chặt chứ không hề bộc phát ra bên ngoài. Nhưng ông ta cho rằng người thanh niên trước mặt phen này không thể có cơ hội thoát khỏi Yến Kinh.

Lần trước, là do Trần Linh Tố đột nhiên xuất hiện, đánh cho họ trở tay không kịp. Còn bây giờ Trần Linh Tố không ở đây, không ai có thể bảo vệ tên nhãi ranh này nữa.

Tần Hạo hơi mỉm cười, đáp: "Có lời muốn nói chứ, có thể đừng đánh nhau được không?"

"..."

"Thế thì ngoan ngoãn theo chúng tôi về nhà họ Diệp, dập đầu dâng hương cho em trai tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ suy xét tha cho cậu một mạng. Cậu chỉ cần trông coi mộ cho em trai tôi cả đời là được!"

Diệp Quang đưa ra một lời đề nghị có vẻ như khá béo bở. Tần Hạo nghe xong cười lớn, đáp: "Sao ông không nói sớm, đi thôi!"

Diệp Quang bỗng chốc ngẩn người ra, ông ta vốn chỉ tiện mồm nói vài câu. Ông cho rằng đối phương sẽ không đời nào chấp nhận yêu cầu của mình, nhưng khi nghe Tần Hạo trả lời như vậy thì ông ta không biết phải làm thế nào mới được.

"Cẩn thận!", Diệp Vấn Thiên ở đằng sau đột nhiên cất tiếng nhắc nhở.

Diệp Quang kinh ngạc đến nỗi mặt biến sắc, hóa ra ngay lúc ông ta vừa thất thần thì Tần Hạo đã vọt lên phía trước. Tay anh cầm một hung khí lóe sáng lao về phía Diệp Quang.

Tên nhãi ranh, lại dám ra tay trước!

Đứng im chịu đòn trước nay không phải phong cách của Tần Hạo, anh vốn giỏi trong việc chủ động tấn công. Hơn nữa anh tin chắc tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất. Tần Hạo vốn cũng là một sát thủ nên điều này anh rõ hơn ai hết.

Thứ hung khí lóe sáng trong tay anh là một chiếc đinh ghim mà anh âm thầm tìm thấy trong phòng Thẩm Giai Oánh. Khi đến Yến Kinh, Tần Hạo cũng đã chuẩn bị rồi!

Chiếc đinh ghim vung lên một cái, chịu tác động từ lực vô cùng mạnh của cổ tay Tần Hạo. Trong đó có mười thành nội công, đủ sức xuyên qua cả một tấm thép dày.

Nhưng Diệp Quang được vị tiền bối phía sau nhắc nhở kịp thời nên ngay lập tức phản ứng lại. Ông ta ưỡn thấp người ra đằng sau, dễ dàng né được chiêu đánh lén của Tần Hạo.

Nhưng còn chưa hết, khi Tần Hạo lao lên, tay anh vung lên, vô số những chiếc kim nhỏ bắn về phía Diệp Quang.

Diệp Quang thất kinh, cái tên Tần Hạo này quá hèn hạ, lại dùng đến cả thủ đoạn hạ lưu này. Có điều, anh lấy đâu ra nhiều ám khí như vậy?

Mấy ngày nay, Diệp Quang vẫn luôn theo sát nhất cử nhất động của anh nhưng chưa hề phát hiện Tần Hạo có cơ hội chuẩn bị mấy thứ ám khí này.

Ông ta nào biết những thứ trong tay Tần Hạo đều là tìm được trong nhà Thẩm Giai Oánh, hơn nữa lại còn có rất nhiều.

Biết mình sắp gặp phải kẻ địch mạnh nhất từ trước đến nay, đương nhiên Tần Hạo phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.