Diệp Vô Hoan cười lạnh lùng: “Tôi có thể thả cô ấy một lần, còn lần thứ hai thì sao?”
Tần Hạo chau mày: “Ý anh là gì?”
Diệp Vô Hoan đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Trịnh Bách Xuyên là người của tôi. Anh giết ông ta mà không có gì để nói với tôi sao?”
Tần Hạo hơi sững sờ. Truyện Xuyên Không
Long Tứ đã giúp anh xử lý chuyện của Trịnh Bách Xuyên. Nhưng với thế lực của nhà họ Diệp thì đương nhiên là anh không thể giấu được. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, giờ đối phương mới tìm anh để nói ra thì là có ý gì?
Tần Hạo uể oải nói: “Nói gì? Tại sao phải nói với anh?”
Nếu là trước đây có khi Tần Hạo đã mặc kệ mà bỏ đi thẳng. Nhà họ Diệp hay nhà họ Trịnh thì cũng mặc kệ, mấy chuyện vặt vãnh này anh không buồn quan tâm. Chỉ cần không liên quan tới anh thì sao cũng được.
Nhưng bây giờ anh không thể nào nói đi là đi được. Bởi vì anh đã có nỗi lo khác.
Con người ta một khi có nỗi lo thì không thể nào tự ý làm gì thì làm được.
Rõ ràng là Diệp Vô Hoan nhận ra điều đó nên mới ra tay với Lâm Vũ Hân. Dùng một chút thủ đoạn, sai thuộc hạ mời Lâm Vũ Hân tới đây bàn chuyện làm ăn. Mà mục đích của nó sau cùng là vì Tần Hạo.
Tần Hạo đột ngột nhận ra điều đó. Lâm Vũ Hân bị người ta lợi dụng nên anh rất bực bội.
Diệp Vô Hoan chậm rãi nâng chén trà ngồi ở đó, trông vô cùng ngạo nghễ phong độ. Rõ ràng là anh ta cảm thấy nực cười với câu hỏi của Tần Hạo.
“Nếu anh cảm thấy có thể ra khỏi đây mà không hề hấn gì thì anh có cảm thấy là tôi sẽ lại mời người đẹp của anh tới đây uống trà lần nữa không? Và anh cho rằng cô ấy có tới không?”
Tần Hạo biết rõ, Lâm Vũ Hân gọi điện thoại nói là bàn chuyện làm ăn. Với thủ đoạn của nhà họ Diệp thì đương nhiên họ kiểm soát không ít những đại gia của các công ty lớn trong tay. Tên họ Diệp này có thể dễ dàng thông qua các ‘ông lớn’ có quan hệ với tập đoàn Triều Dương để gọi Lâm Vũ Hân tới.
Và quan trọng nhất đó là Lâm Vũ Hân rất muốn mạnh lên. Cô coi trọng sự phát triển của tập đoàn Triều Dương hơn bất kỳ điều gì. Điều này thì không ai có thể thay đổi được.
Lần này Lâm Vũ Hân trở về an toàn, nhưng lần sau thì sao?
Giống như những gì Lâm Vũ Hân đã nói. Anh không thể mãi mãi ở bên cạnh cô. Nhà họ Diệp muốn đối phó với một cô gái như cô thì đúng là chẳng cần phải giở thủ đoạn gì.
Tần Hạo bỗng cảm thấy vô cùng tức giận. Lâu lắm rồi, anh chưa từng giận dữ như vậy. Tần Hạo lạnh lùng nhìn Diệp Vô Hoan: “Vậy thì, rốt cuộc anh muốn gì? Trịnh Bách Xuyên là do tôi giết, thế thì sao? Anh muốn tôi đền mạng cho ông ta sao?”
“Không không không, đừng hiểu nhầm!”, Diệp Vô Hoan lắc đầu, nói với giọng điềm đạm: “Ông ta chỉ là một con chó ở nhà họ Diệp chúng tôi mà thôi. Chết thì thôi, tôi không có hứng báo thù cho ông ta. Và ông ta cũng không xứng. Chỉ là tôi tò mò, muốn biết cái người đột ngột xuất hiện kia có bản lĩnh tới đâu mà có thể đập chết một người mấy chục năm qua chưa từng bị hạ gục như Trịnh Bách Xuyên!”
Tần Hạo bỗng bật cười: “Kẻ đó làm gì có bản lĩnh gì, chỉ giỏi trả thù. Ai mà động tới một cọng tóc của ông ta thì ông ta sẽ chặt đứt cả bàn tay kẻ đó, đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
Diệp Vô Hoan trông hết sức lạnh lùng, nhìn anh chăm chăm. Sát khí bỗng bừng bừng trỗi dậy giữa hai người.
Tần Hạo không hề yếu thế. Từ nhỏ tới giờ, anh chưa từng bị ai uy hiếp và càng không sợ ai.
Diệp Vô Hoan lập tức thu khí thế lại, cười nói: “Ha ha, hôm nay tôi tìm anh tới đây không phải để bàn chuyện đó với anh mà là tôi muốn nói với anh rằng, mặc dù Trịnh Bách Xuyên không khác gì một con chó nhưng chúng tôi cũng đã tốn không ít thời gian để nuôi dưỡng. Giờ ông ta chết rồi, phải có một người đứng ra trả giá!”
“Ha ha!”, Tần Hạo cũng bật cười: “Chó nhà anh chết rồi thì liên quan đếch gì tới tôi!”
Diệp Vô Hoan bỗng sững sờ.
Tần Hạo đứng dậy, uể oải nói: “Anh muốn làm gì thì tùy! Tôi không nói hai lời đâu. Trước khi ra tay thì cũng nên ước chừng quả bóng tròn tròn trên cổ mình có vững, có dễ bị rơi xuống hay không nhé!”
Nói xong, Tần Hạo cũng chẳng buồn nhiều lời với cha nội thích diễn sâu này nên anh đi thẳng.
Không có ai chặn lại. Tần Hạo thuận lợi rời khỏi khu nghỉ dưỡng xanh mát kia. Anh chẳng buồn quay lại nhìn mà lái xe phóng thẳng về nhà.
Đợi anh đi khỏi, Diệp Vô Hoan tức giận đập vỡ chén trà, hùng hổ nói: “Mày là cái thá gì, dám uy hiếm tao à? Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt phải không?”
Đúng lúc này, có một ông già gầy gò từ trong bóng tối bước ra. Ông ta hơi khom lưng, cười với vẻ ôn hòa.
Ông ta đi tới trước mặt Diệp Vô Hoan nhưng không nói gì.
Diệp Vô Hoan nhìn ông ta, cuối cùng cũng dịu xuống. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta nói: “Lão Ngô, ông cảm thấy thế nào về cậu chủ nhà họ Tần này?”
Ông già tên lão Ngô là thuộc hạ của nhà họ Diệp và cũng có thể coi là vệ sĩ của Diệp Vô Hoan. Ông ta chỉ cười: “Cậu chủ Vô Hoan. Cậu thấy hắn ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi, như vậy chứng tỏ điều gì?”
“Vậy sao? Lão Ngô, ông khẳng định?”, Diệp Vô Hoan hơi kinh ngạc, trong phút chốc đã hiểu ra ý của lão Ngô.
Vừa rồi khi hai người đối đầu, lão Ngô đã cố tình phát ra sát khí cảnh cáo Tần Hạo không được hỗn xược. Thế nhưng, Tần Hạo lại không có động thái gì, chứng tỏ anh không biết trong phòng vẫn còn có người thứ ba.
Điều này đủ để chúng tỏ, thực lực của người này chẳng ra làm sao.
Diệp Vô Hoan cười nói: “Nếu đã vậy thì để hắn chết đi! Ông dặn xuống bên dưới, ai có thể xử được tên nhãi ranh Tần Hạo, báo thù cho Trịnh Bách Xuyên thì người đó có thể tiếp quản vị trí của ông ta.
Lão Ngô gật đầu nhận lệnh. Chuyện này đơn giản. Thả ít gió là sẽ có người châm thành một biển lửa, không tốn quá nhiều sức. Ông ta do dự rồi đột ngột hỏi: “Vậy có khi nào phía bên nhà họ Tần…”
“Một cậu chủ bị bỏ rơi mà thôi. Nhà họ Tần sẽ không vì chút chuyện này mà khai chiến với nhà họ Diệp chúng ta đâu! Kiểu gì thì cha nội đó cũng chết chắc rồi!”
“Ừm, cậu chủ Vô Hoan nói có lý!”, lão Ngô mỉm cười, biểu cảm trông giống một ông cụ hiền hòa. Nhưng không ai biết được ông ta đã tạo ra biết bao nhiêu vong hồn.
Tần Hạo về tới nhà thì nhìn thấy Lâm Vũ Hân đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Cô nâng chén trà, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nghĩ tới những lời Diệp Vô Hoan nói khi nãy, Tần Hạo không khỏi bốc hỏa. Vậy nên giọng điệu của anh cũng có phần nặng nề: “Rốt cuộc đã bàn chuyện làm ăn gì? Ai đã hẹn em?”
Lâm Vũ Hân vốn đang vui vẻ định nói cho anh nghe hôm nay mới bàn thành công một việc làm ăn lớn và tập đoàn Triều Dương sẽ có được viễn cảnh như thế nào. Vậy mà điều đó lại bị giọng điệu của Tần Hạo đả kích khiến Lâm Vũ Hân không nói ra nổi. Cô trừng mắt bất mãn nhìn anh: “Làm sao? Em ra ngoài gặp ai thì có liên quan gì tới anh? Anh quản nổi em chắc!”
Tần Hạo vốn đang khó chịu, lúc này càng tức hơn. Anh giận dữ nói: “Người ta hẹn em tới chỗ đó em cũng đi. Lúc nào cũng chuyện làm ăn. Chuyện làm ăn quan trọng đến vậy à? Quan trọng hơn cả bản thân em sao?”
Lâm Vũ Hân cũng nổi giận. Cô ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Không có anh thì em cũng không được tự do sao? Đến đi gặp khách mà cũng phải được anh chấp thuận à?”
- -------------------