Khi Diệp Thanh Trúc kể ra quá khứ của mình, nói thẳng ra cô ta đến để đòi nợ Tần Hạo thì Tần Hạo cũng không có lí do gì để cãi nhau với cô ta nữa.
Sau khi anh mềm lòng, đón nhận tình yêu của Diệp Thanh Trúc thì cô ta cũng đã bình tĩnh lại, không còn làm loạn nữa.
Câu cá không bắt được con nào, cuối cùng lại bắt được người cá. Tần Hạo cũng cảm thấy ngất ngây.
Thân mật bên cạnh Diệp Thanh Trúc một hồi thì những người tới câu cá mỗi lúc một đông. Diệp Thanh Trúc cũng không dám làm gì quá khích trước mặt những người khác, thế là cô ta tạm thời tha cho Tần Hạo.
Sau khi tạm biệt, không biết Diệp Thanh Trúc đi đâu. Còn Tần Hạo thì lái xe vội đến khu dân cư nhà Từ Mộng Kiều.
Sau khi bước vào, Tần Hạo cảm thấy hơi căng thẳng. Anh thật sự lo sợ sau khi nhìn thấy Từ Mộng Kiều thì sẽ nảy sinh tà niệm.
Tần Hạo không ngốc. Anh nhận ra Từ Mộng Kiều đã có thiện cảm trở lại với mình. Từ tốt thành xấu rồi lại chuyển thành tốt. Tần Hạo lớ ngớ, anh chẳng hiểu mô tê gì.
Anh gõ cửa.
“Tới đây!”
Một lúc sau, Từ Mộng Kiều mới mở cửa. Vừa nhìn thấy Tần Hạo, cô mỉm cười, mời anh vào.
“Ngại quá, lại làm phiền chị rồi!”
Tần Hạo cười nhẹ, rõ ràng là cảm thấy hơi ngại. Chủ yếu là hình như giữa hai người vẫn còn hiểu lầm gì đó chưa được gỡ bỏ khiến anh cảm thấy ngại ngùng.
Từ Mộng Kiều mặc váy liền, tóc búi sau đầu, trông rất thư thái. Cô không trang điểm nhưng trông vẫn vô cùng xinh đẹp tự nhiên.
Tần Hạo rất thích kiểu ăn mặc ở nhà như này. Có cảm giác thật ấm cúng.
“Cậu ngồi đi, tôi đang nấu ăn!”, Từ Mộng Kiều nói xong thì đi vào bếp.
Mùi thơm bay ra.
Tần Hạo bước vào phòng. Anh cảm thấy không quen nhưng vẫn ngồi xuống ghế sô pha và hỏi: “Có một mình tôi sao? Sao không gọi những đồng nghiệp kia?”
“Tôi chỉ nợ cậu một bữa cơm chứ không phải họ! Tôi không thích đông người. Người đông tôi cũng bận bịu, không lo được chu đáo thì cũng không hay!”
Từ Mộng Kiều đeo tạp dề, đứng trước cửa bếp nói với vẻ ngại ngùng.
Khoảng cách giữa hai người dần được kéo gần lại nhưng vẫn còn khá xa cách.
Tay nghề của Từ Mộng Kiều rất khá.
Sáu món ăn, vừa ngon lại vừa thơm.
“Cậu có muốn uống chút bia không? Nhà tôi chỉ có bia thôi!”, Từ Mộng Kiều lấy ra hai lon bia Thanh Đảo đặt lên bàn ăn rồi nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, vẫn là bia lần trước cậu mua đấy!”
“Vậy sao?”
Tần Hạo giật mình, cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu thì anh nhất thời không nghĩ ra. Hình như có gì đó sai sai.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều về chút chuyện vặt vãnh đó. Anh nào có thể nghi ngờ đây là một bữa tiệc Hồng Môn chứ! Chẳng lẽ Từ Mộng Kiều lại định hạ độc trong rượu sao!
Hình như thấy nực cười nên Tần Hạo bật cười.
“Cậu cười gì vậy?”, Từ Mộng Kiều hỏi.
Hai người đã ngồi vào bàn ăn. Họ ngồi đối diện nhau. Từ Mộng Kiều khui bia, giơ lên cụng với Tần Hạo.
Tần Hạo lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thấy tâm trạng khá tốt. Lúc trước hình như chị giận tôi điều gì đó, tôi còn tưởng là mình đã đắc tội với chị cơ”.
“Chuyện đã qua rồi, nhắc lại làm gì?”
Từ Mộng Kiều hơi xấu hổ. Lần trước cô đã đuổi thẳng cổ Tần Hạo ra ngoài. Điều đó có nghĩa là anh không chỉ đắc tội mà còn khiến cô chán ghét anh tới tận xương tủy.
Tần Hạo giật mình, cười khổ: “Vậy tức là tôi đã đắc tội với chị thật rồi. Chị Từ, con người tôi ‘chậm tiêu’, nếu chị có ý kiến gì thì chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn được không? Thời gian vừa qua chị khiến tôi bực bội lắm, chúng ta không phải là bạn sao!”
“Có gì đâu, ăn cơm thôi. Không phải cậu luôn muốn tới nhà tôi ăn cơm sao? Lần trước, tôi nóng tính quá nên bốc đồng, cậu đừng để tâm!”, Từ Mộng Kiều nói rồi từ từ nhấp một ngụm bia.
Bữa cơm này thơm ngon vô cùng. Tần Hạo cũng không biết sau những pha ‘lật mặt’ bất thình lình của Từ Mộng Kiều rốt cuộc có bí mật gì. Dù sao thì cô cũng đang có tâm sự.
Ăn xong, hai người ngồi ghế sô pha xem tivi. Tần Hạo thò tay vào túi theo thói quen thì mới nhớ ra thuốc đã hết mà anh vẫn chưa mua. Thế là anh đứng dậy nói: “Tôi xuống dưới mua bao thuốc, lát sẽ lên lại!”
Anh vừa đứng dậy thì Từ Mộng Kiều bèn nói với vẻ do dự: “Không cần rắc rối vậy đâu. Tôi có thuốc”.
Vừa nói Từ Mộng Kiều vừa mở ngăn kéo dưới bàn trà cạnh chân Tần Hạo.
Tần Hạo giật mình.
Trong ngăn kéo có hai chiếc hộp. Một hộp là thuốc lá Double Happiness, hộp còn lại là ‘ba con sâu’.
Xong con ong!
Tần Hạo lập tức nhìn đi chỗ khác, giả bộ như không thấy.
Lúc này, Từ Mộng Kiều nhìn chăm chăm vào biểu cảm của Tần Hạo. Cô căng thẳng nhìn thấy anh đang nhìn đi chỗ khác. Bỗng nhiên cô lấy hộp thuốc lá ra, cười nói: “Cậu quên rồi sao? Lần trước cậu tự xuống dưới mua mà. Tôi có hút thuốc đâu, nên cất đi!”
Vừa nói Từ Mộng Kiều vừa đưa hộp thuốc lá cho Tần Hạo.
Tần Hạo gãi đầu, tỏ ra nghi ngờ: “Không đúng, lần trước tôi không hề mua thuốc mà!”
“Vậy sao?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Từ Mộng Kiều trở nên trắng bệch. Cô nghẹn lời: “Có phải cậu nhớ nhầm không?”
Tần Hạo lắc đầu: “Không đâu, dù có mua thì tôi cũng không mua loại thuốc này. Chị không hiểu đàn ông. Hút thuốc là một thói quen nên rất ít khi đổi thương hiệu. Tôi thường hút hiệu Ngọc Khê!”
Bộp!
Bao thuốc trong tay Từ Mộng Kiều rơi xuống đất. Cô cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Cô lại mở ngăn kéo lấy ra hộp ‘ba con sâu’ đặt trước mặt Tần Hạo rồi run rẩy nói: “Vậy cậu cũng không mua thứ này phải không?”
“Hả?”
Tần Hạo ngây người, kinh ngạc nói: “Tôi mua á? Không đời nào. Tôi mua cái thứ này làm gì? Tôi tưởng chị mua dùng cơ!”
“Này!”, Từ Mộng Kiều ngẩng đầu, mắt ngấn lệ: “Tôi mua làm gì chứ, tôi có người đàn ông nào đâu!”
“Khụ khụ, điều đó thì tôi đâu biết…Chị sao thế?”, Tần Hạo đang định trêu đùa, anh định nói rằng không có đàn ông vẫn có thể dùng như thường nhưng nhìn thấy Từ Mộng Kiều nước mắt lưng tròng thì anh không thể nói ra được.
Từ Mộng Kiều lắc đầu, bật khóc: “Xin lỗi, Tần Hạo. Xin lỗi cậu, tôi thật sự không biết…”
“Xin lỗi cái gì cơ? Sao tôi chẳng hiểu gì sất!”
Tần Hạo ngây người.
Từ Mộng Kiều nhìn anh với vẻ áy náy. Cô nghẹn ngào nói: “Lần trước khi cậu tới nhà tôi, cậu đã xuống dưới mua đồ. Kết quả là cậu đã xách những thứ này về đây: thuốc, bia và cả cái này nữa”.
Từ Mộng Kiều chỉ vào hộp ‘ba con sâu’. . Ngôn Tình Sắc
“Tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng…”
Từ Mộng Kiều đang nói bỗng bật khóc nức nở, cô không chịu nổi nữa, đôi vai khẽ run lên, trông vô cùng đau lòng.
Tần Hạo giật mình rồi bỗng bật cười. Anh cười nắc nẻ, không thể kiểm soát được, cứ như anh vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất thế gian vậy.
- -------------------