Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 312: Chương 312: Hồi ức tươi đẹp




Tần Hạo tùy ý ăn uống một mình. Anh không hề vội vã, dáng vẻ vô cùng ung dung.

Không có ai thèm để ý đến anh, không ai rót rượu cho anh, cũng chẳng ai lại đi ca tụng cái tên ất ơ này cho nên lại hướng mũi dùi về phía Lâm Vũ Nghi.

Tần Hạo vốn không có ý định uống rượu thay Lâm Vũ Nghi, điều đó càng khiến đám người kia khinh thường anh hơn. Ai nấy đều cảm thấy Lâm Vũ Nghi đi với anh chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Lâm Vũ Nghi tốt bụng giải thích dùm là Tần Hạo phải lái xe nên không thể uống nhiều rượu.

Tần Hạo lại nói rằng không sao đâu. Nếu đêm nay uống say rồi thì sẽ ở lại. Dù gì đàn anh Lục đã đứng ra mời khách thì ắt phòng ốc cũng đã bố trí đầy đủ rồi.

Đám đông thầm chửi anh là đồ vô liêm sỉ, Lục Thiên Kiêu chỉ đành thuận miệng nói khó khăn lắm mọi người mới tụ tập thì cứ chơi cho đã đời đi. Nhưng trong lòng anh ta thầm chửi Tần Hạo lần này hại anh ta phải 'khô máu'.

Lâm Vũ Nghi rất xinh đẹp, đẹp nhất trong số những cô gái ở đó. Cho nên, máu đố kỵ của đám đàn bà con gái nổi lên, bọn họ muốn khiến cho cô phải mất mặt. Đám người đó không ngừng mời rượu, hết người này đến người khác. Lâm Vũ Nghi không biết từ chối ra sao nên rất nhanh đã bị chuốc cho say mèm. Cô gái xinh đẹp này lúc say thì trở nên đa tình, khác hẳn lúc bình thường.

Mắt Lâm Vũ Nghi dần mờ đi nhưng bóng dáng Tần Hạo đối với cô lại càng trở nên rõ nét. Anh đang ngồi cạnh cô, nét mặt rất ung dung bình thản, anh nâng ly rượu lên uống tựa như chẳng coi đám người xung quanh là hạt bụi gì. Lâm Vũ Nghi chợt cảm thấy Tần Hạo hoàn toàn khác biệt so với đám đông xung quanh, như thể cả thế giới này say chỉ có mình anh tỉnh vậy. Sau đó, Lâm Vũ Nghi thực sự không chịu được nữa.

Thấy Lâm Vũ Nghi che miệng chạy ra ngoài, Tần Hạo đặt ly rượu xuống rồi đi theo cô.

Trong nhà vệ sinh, Lâm Vũ Nghi nôn thốc nôn tháo, Tần Hạo vỗ lưng cho cô, ánh mắt anh dịu dàng làm say đắm lòng người. Anh nói: "Sao cô phải uống nhiều như vậy chứ?"

Lâm Vũ Nghi chợt thốt lên hai chữ: "Để can đảm hơn!"

"Hả?", Tần Hạo hỏi lại với vẻ nghi hoặc.

Khuôn mặt Lâm Vũ Nghi dần giãn ra, cô nói: "Tôi muốn anh đi cùng tôi thêm một đêm nữa, tôi muốn cùng anh ngắm pháo hoa, ngắm cảnh đẹp ba nghìn dặm trước mắt, ngắm những thăng trầm của trần thế..."

Nét mặt Tần Hạo có vẻ hơi xúc động. Anh thấy trong mắt Lâm Vũ Nghi có điều gì đó khác lạ, đó là nỗi lòng không thể nào bày tỏ. Nó cứ thế hóa thành dòng lệ trong vắt chảy ra khỏi đôi mắt cô.

Tần Hạo ngây người nhìn Lâm Vũ Nghi, hai người nhìn nhau hồi lâu.

"Một đêm thì sao mà đủ được?", Tần Hạo đột nhiên nửa đùa nửa thật.

Nét mặt Lâm Vũ Nghi thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười đáp: "Xem ra tôi uống say rồi mà vẫn nhát như thỏ đế, việc này chỉ giống như ảo giác mà thôi!"

Tần Hạo có chút thương xót, dường như anh có thể cảm nhận được nỗi lòng cô.

"Không phải ảo giác!", Tần Hạo nháy mắt, khóe miệng anh thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Hai người họ rời khỏi nơi đó.

Tần Hạo lái xe đi mua cả một hộp pháo hoa rất lớn. Sau đó anh lái xe tới vùng ngoại ô rồi dừng lại ở một nơi không người.

Tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

Bầu trời đêm sáng chói, những đốm pháo hoa tản ra khắp nơi, rực rỡ sắc màu, giống như sao băng vụt qua rồi biến mất.

Lâm Vũ Nghi ngồi ở trên đỉnh núi, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, khóe miệng cô là nụ cười nhàn nhạt. Bên cạnh cô Tần Hạo bình thản ngậm một điếu thuốc, nụ cười đầy vẻ ung dung.

Hai người cứ như hai kẻ điên, đêm hôm chạy tới vùng ngoại ô bắn pháo hoa. Chuyện như vậy cũng chỉ có hai người họ mới làm ra được.

Không phải tình yêu nam nữ, cũng không hẳn là lãng mạn. Cảm giác lúc đó rốt cuộc là gì có lẽ chỉ hai người họ hiểu.

Lâm Vũ Nghi không biết từ lúc nào đã tựa đầu vào vai Tần Hạo. Bầu trời đêm lập lòe những đốm sáng chiếu sáng hình bóng hai con người ngồi cạnh nhau trên đỉnh núi. Hình bóng họ hơi mơ hồ nhưng không hề cô đơn.

Hơi thở của Lâm Vũ Nghi ngày một gấp gáp hơn, tim cô cũng bắt đầu đập như trống trận.

Tần Hạo với tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Vũ Nghi. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khung cảnh sáng tối đan xen đó vẫn có thể cảm nhận được biểu cảm trên gương mặt người kia.

Sau một thoáng chần chừ, cuối cùng, hai người họ trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy tình cảm.

Khi môi Tần Hạo chạm vào bờ môi mềm mại của Lâm Vũ Nghi, anh ngửi thấy một mùi thơm phảng phất như hoa lan. Lâm Vũ Nghi như mềm nhũn ra, để mặc Tần Hạo thưởng thức hương vị đôi môi mình. Dần dần, trong vô thức, cô tựa vào lòng Tần Hạo lúc nào không hay.

"Vũ Nghi!", Tần Hạo kéo giãn khoảng cách, khẽ gọi tên cô.

"Hả!"

"Tại sao?", Tần Hạo cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà anh đã muốn hỏi từ rất lâu. Có một số việc, anh hi vọng có thể hiểu rõ chứ không phải như hiện tại cứ làm mà không biết nguyên do.

Lâm Vũ Nghi thôi tựa vào anh, cô sửa soạn lại mái tóc, khẽ mỉm cười, nói: "Không có tại sao gì hết. Qua đêm nay mọi thứ sẽ trở lại như cũ!"

Tần Hạo cười đáp: "Hóa ra là muốn lưu giữ chút hồi ức ngọt ngào!"

Lâm Vũ Nghi hỏi lại: "Vậy không được sao?"

"Đương nhiên là được!", Tần Hạo nhổm dậy, kéo Lâm Vũ Nghi đang nằm trên thảm cỏ dậy rồi nói: "Có điều, thế này vẫn chưa đủ!"

Tần Hạo kéo cô lên xe sau đó phóng đi thật nhanh đi vào một con đường quanh núi.

Lâm Vũ Nghi ngồi trên xe, dường như cô chẳng hề lo sợ Tần Hạo sẽ đưa mình đi đâu đó để giở trò đồi bại. Thực ra cô thấy kì lạ hơn, nửa đêm nửa hôm lại chạy lên núi làm gì?

Sau cùng Tần Hạo dừng lại ở một sườn núi khá cao, lúc này Lâm Vũ Nghi cũng lờ mờ đoán ra.

"Hì hì, nơi này cũng không tệ. Thế nào, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, cô có thích không?", Tần Hạo xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Vũ Nghi rồi tiện tay lấy áo của mình choàng lên người Lâm Vũ Nghi.

Ban đêm gió trên núi khá to, Lâm Vũ Nghi lúc này đã tỉnh rượu thì cảm thấy rét run người. Cô chạm vào chiếc áo đang choàng trên người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Lúc đó mới là hai giờ sáng, vẫn còn vài giờ đồng hồ nữa.

Hai người đứng trên sườn núi, khẽ tựa vào nhau. Tần Hạo dịu dàng nói: "Hay là cô vào xe ngủ một chút, lát nữa tôi gọi cô dậy?"

"Cái tôi muốn là hồi ức tươi đẹp chứ không phải là vào xe ngủ, ha ha!", Lâm Vũ Nghi nhìn anh, trên nét mặt cô thoáng hiện ra vẻ đau khổ.

Cô cho rằng Tần Hạo sẽ không phát hiện ra, nhưng điều cô không biết là thị giác của anh rất tốt nên đã nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô nhưng anh lại không biết phải nói gì.

Sau đó, hai người họ không nói gì nữa.

Chân trời phía Đông lấp ló những tia nắng ban mai.

Cho đến khi mặt trời đã hiện rõ toàn bộ, tròn và đỏ rực chiếu ánh sáng ấm áp lên hai người họ.

"Về nhà thôi!"

Lâm Vũ Nghi từ từ đứng dậy, đi về phía chiếc xe.

Khi về đến nhà, Lâm Vũ Hân vừa ngủ dậy đã vô cùng tức giận. Hai người kia cả đêm không thấy đâu, điện thoại gọi không thưa khiến cô thực sự rất lo lắng.

Nhưng điều cô sợ nhất là giữa Tần Hạo và em gái cô đã có chuyện gì đó.

Khi nhìn thấy hai người họ đứng trước mặt, Lâm Vũ Hân trong lòng có một cảm giác ghen tuông không thể nói thành lời. Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và buồn bã của Lâm Vũ Nghi. Bộ dạng đó Lâm Vũ Hân thực sự đã quá quen thuộc.

Sau khi trải qua đêm đầu tiên với Tần Hạo, sáng hôm sau cô cũng mệt mỏi như vậy.

Hai người này rốt cuộc đêm qua đã làm gì?

Lâm Vũ Hân thất kinh, nhìn Tần Hạo trân trân nhưng lại ngại nói trước mặt Lâm Vũ Nghi nên cô đành nén lại nỗi hoài nghi trong lòng, nói: "Vũ Nghi, hôm qua em thức trắng đêm sao? Sao mặt mũi lại hốc hác thế này? Mau đi ngủ đi!"

Lâm Vũ Nghi gật đầu rồi đi lên gác.

Đợi cô ấy đi khỏi, Lâm Vũ Hân lao về phía Tần Hạo, nắm cổ áo anh giận dữ nói: "Anh nói thật mau, tối hôm qua anh đã làm gì em gái em?"

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.