Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 459: Chương 459: Không biết thưởng thức




"Hứ, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!", Oanh Oanh quay người đi, sau đó lại quay đầu lại cười, cố tình tạo dáng gợi cảm.

Con dao thái đồ ăn trong tay Tần Hạo suýt nữa rơi xuống đất. Phản ứng này của anh khiến Oanh Oanh rất đắc ý. Cô nháy nháy đôi mắt to lúc nào cũng trong veo như nước của mình, sau đó liếm môi. Nhìn Oanh Oanh lúc đó đầy gợi cảm và cám dỗ.

"Để tôi cho cô lên thớt, ‘làm chết’ cô bây giờ nhé!"

Oanh Oanh bị dọa sợ hết hồn, bạt mạng chạy thoát thân. Mặt cô ửng đỏ, đến đầu cũng không dám quay lại nữa mà lao vào phòng rồi khóa chặt cửa. Cô nấp sau cánh cửa, hít mấy hơi dài, tim đập thình thịch.

"Chết rồi, đùa hơi quá đáng rồi. Tên này không nhịn được nữa rồi!", Oanh Oanh bước đến bên giường rồi thả mình xuống. Nghĩ lại chuyện lúc nãy, bất chợt cảm thấy dâng trào cảm xúc.

Cảm giác lúc nãy, hình như cũng kích thích thật!

Người nào đó lúc nãy đùa với lửa nay lại không khỏi quyến luyến câu chuyện ban nãy. Cứ nghĩ đến là lại cảm thấy như tấm thân vàng thân bạc của mình đã bị người khác 'bóc tem' rồi vậy.

Tần Hạo kia lúc này chắc chắn là đang giễu cợt cô lúc nãy làm bộ làm tịch!

Haizz, đúng là công cốc mà!

Tần Hạo đứng trong bếp ngẩn ra một lát, thấy phòng Oanh Oanh vẫn đóng im ỉm thì mới xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Đúng là vô địch trong khoản vô liêm sỉ.

Làm vài món ăn, một bát canh là xong, một mâm cơm vô cùng hấp dẫn đã được dọn ra. Thời gian căn vừa chuẩn, Tần Hạo vừa dọn dẹp xong thì hai người Thẩm Giai Oánh cũng vừa quay lại.

Lúc nhìn thấy Tần Hạo đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, Thẩm Giai Oánh bỗng chốc đứng hình, hai mắt ngân ngấn nước.

"Ăn cơm thôi! Thử tay nghề của anh nào!", Tần Hạo mỉm cười nhìn hai cô gái đang đứng thẫn thờ trước mặt anh. Yên Yên lúc này cũng đang sửng sốt không kém.

"Cuối cùng anh cũng quay về rồi!", Thẩm Giai Oánh đặt túi xách xuống, chưa cả kịp thay giày đã lao về phía Tần Hạo, cô nghẹn ngào.

Tần Hạo dịu dàng đáp: "Anh đã nói sẽ quay lại đón em nên đương nhiên anh phải quay lại rồi. Thật ngại quá, để em chờ lâu rồi!"

Thẩm Giai Oánh gật đầu, không muốn rời khỏi vòng tay của anh.

"Hai người nếu muốn mặn nồng thì mời sang phòng khác. Chúng tôi còn phải ăn cơm, cho chúng tôi ăn cơm người chứ đừng bắt ăn 'cơm chó', ok?", Oanh Oanh vươn tay nhón một miếng sườn, vừa bỏ vào miệng vừa không quên công kích đối phương.

Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh tình tứ ôm lấy nhau như vậy, trong lòng Oanh Oanh thấy hơi chua chát, cảm giác như món đồ chơi yêu thích bị ai đó cướp mất. Nhưng đương nhiên, Oanh Oanh dù chết cũng không thể thừa nhận điều này.

Còn Yên Yên thì ngoan ngoãn hơn nhiều, cô ấy đi xới cơm cho mọi người, sau đó lấy đũa gõ vào cái tay hư hỏng cứ thò vào đĩa sườn kho mà bốc của Oanh Oanh. Kiểu cách này của chị mình, Yên Yên cũng quá quen rồi.

Thẩm Giai Oánh cuối cùng cũng chịu tách anh ra, đi rửa mặt thay quần áo, sau đó tới ăn cơm với mọi người.

"Ai dà, tay nghề đỉnh đấy. Sau này, trọng trách bảo vệ hòa bình thế giới xin giao lại cho anh!", Oanh Oanh vừa ăn cơm vừa nói nhăng nói cuội, nhưng cô đánh giá rất cao tay nghề nấu ăn của Tần Hạo.

Thẩm Giai Oánh cũng gật gật đầu. Thực ra chỉ cần Tần Hạo chịu xuống bếp nấu cơm cho cô, cô đã cảm động lắm rồi. Đừng nói là cơm ngon canh ngọt như thế này, dù có là cơm cháy canh khét thì cô vẫn cứ ăn nhiệt tình.

Yên Yên thì dường như có chút xấu hổ, cúi đầu buồn bã ăn cơm.

Mình rõ ràng là một cô gái, thế mà tài nghệ nấu nướng còn không bằng một người đàn ông. Thật là mất mặt!

Ấy mà người ta đều nói rằng muốn có được trái tim một người đàn ông thì con đường ngắn nhất là đi qua dạ dày.

Nhưng mình đến dạ dày của họ cũng không chinh phục được thì làm sao có được trái tim họ đây?

Đang mải nghĩ ngợi lung tung thì một miếng thịt kho được gắp vào bát của Yên Yên, giọng Tần Hạo cũng vọng đến bên tai.

"Ăn nhiều thịt chút, Yên Yên, cô lại gầy rồi đấy!"

Tần Hạo lại gắp thêm đồ ăn cho từng người.

Anh gắp cho Thẩm Giai Oánh một miếng cá, nói: "Em ăn nhiều cá vào, nhiều protein, lại còn ít chất béo có hại".

Thẩm Giai Oánh khẽ ưm nhẹ một tiếng, cũng gắp lại cho anh một miếng cá, nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút!"

Hai người tình chàng ý thiếp ngọt đến sâu răng, Oanh Oanh lúc này tủi thân nói: "Haizzz, chẳng trách người ta lúc nào cũng bảo tôi đáng yêu, hóa ra là 'đáng thương không ai yêu', haizzz!"

Tần Hạo liếc Oanh Oanh một cái, sau đó gắp cho cô một miếng rau cải, để vào trong bát, anh nói: "Cứ ăn từ từ, không cần cảm ơn!"

"Này, anh có ý gì thế hả? Gắp cho họ cá thịt mà lại gắp rau cho tôi, tôi không muốn ăn rau!", Oanh Oanh cực kì bất mãn. Sau đó cô lại nũng nịu nói: "Chị Giai Oánh, chị xem. Anh ta bắt nạt tôi, đối xử với tôi không công bằng!"

Thẩm Giai Oánh lờ đi bờ môi bóng dầu mỡ của Oanh Oanh, vùi đầu ăn cơm.

Tần Hạo hờ hững đáp: "Cô ăn nhiều thịt quá rồi, ăn thêm rau đi!"

Oanh Oanh uất hận trợn to mắt, sau đó đột nhiên cười nói: "Có phải anh đang khen tôi đầy đặn, thân hình khúc nào ra khúc đấy không?"

"Thân hình cô đẹp hay không tôi nào biết, tôi còn chưa ngó qua!", Tần Hạo không muốn cho Oanh Oanh nói quàng nói xiên nữa, nhỡ đâu cô lại nhắc tới mấy chủ đề lăng loàn gì đó thì sẽ khó xử lý. Bây giờ còn có hai cô gái khác đang ngồi cạnh anh nữa mà.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.

Oanh Oanh chẳng thèm suy nghĩ đã giận dữ nói: "Xạo vừa thôi. Vừa mới sờ xong, vậy mà dám nói không đầy đặn, không gợi cảm?"

Câu này vừa thốt ra, bốn người đều chết trân tại chỗ.

Thẩm Giai Oánh và Yên Yên theo phản xạ tự nhiên đều quay sang nhìn Tần Hạo, cảm thấy khó mà tin nổi.

Oanh Oanh thấy tình hình không ổn, lập tức buông đũa xuống, giả vờ nói: "Ờm, anh nói cũng có lý. Gần đây tôi cũng cảm thấy có dấu hiệu phát tướng, vẫn nên ăn ít đi một chút, giảm cân mới là chân ái! Mọi người cứ ăn từ từ! Tôi đi ngủ đây!"

Nói rồi, Oanh Oanh tỏ ra vô cùng ung dung, hiên ngang rời khỏi hiện trường. Cô đi về phòng mình, chậm rãi khóa cửa lại, sau đó cười với vẻ đầy gian tà.

"Lần này anh không chết thì cũng bị lột da!"

Trong phòng khách, Tần Hạo trong lòng thầm chửi Oanh Oanh vô cùng thậm tệ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình thản. Anh giả vờ bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, thấy hai người kia nhìn mình chằm chằm, Tần Hạo làm bộ ngạc nhiên hỏi: "Gì vậy? Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Thẩm Giai Oánh khẽ ho một tiếng, đáp: "Vừa nãy Oanh Oanh nói...", cô nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa.

Yên Yên - người ghét cay ghét đắng chị mình tiếp lời: "Nói anh sàm sỡ ngực chị ấy!"

Tần Hạo cười lạnh, khinh thường đáp: "Hai người nghĩ rằng có thể tin được lời của Oanh Oanh sao?"

Thẩm Giai Oánh lắc đầu, đương nhiên là không thể tin Oanh Oanh.

Yên Yên cũng lắc đầu theo, thà tin đàn ông có ba chân còn hơn là tin lời Oanh Oanh.

"Nhân phẩm của anh kém như vậy sao?"

Oanh Oanh mở he hé cửa nghe mấy người kia nói chuyện với nhau mà lệ rơi ướt mi.

Ăn cơm xong, Yên Yên chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, còn Tần Hạo lúc này cũng nói với Thẩm Giai Oánh mục đích lần này anh đến đây.

"Anh muốn em trở về giúp anh quản lý công ty. Lâm Vũ Hân đã đi rồi, bây giờ ở công ty chỉ còn lại mình anh!"

Khi nói xong câu này, Tần Hạo cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với những chất vấn và nghi ngờ của Thẩm Giai Oánh. Thế nhưng cách Thẩm Giai Oánh phản ứng lại khiến anh bất ngờ.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.