Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 323: Chương 323: Là người đó




Quả nhiên, Tần Hạo nói với giọng đầy bá đạo: “Tôi không muốn phí lời với ông, cũng không biết rốt cuộc ông là loại người gì. Hôm nay gọi ông tới là muốn nói với ông một câu. Đừng bao giờ có ý gì với bạn gái của tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ diệt ông đấy!”

Tần Hạo nâng ly rượu, uống cạn, sau đó bóp nát cái ly trong tay khiến mảnh vỡ rơi đầy bàn.

Triệu Tri Minh kinh hãi lùi lại. Khuôn mặt già khọm của ông ta xô lại thành một đống, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

“Người trẻ mà, mạnh đấy! Có điều, như vậy có ích gì không? Mới có một câu mà anh đã muốn thế này thế kia. Anh tưởng mình là ai? Và anh cho rằng tôi là ai?”, Triệu Tri Minh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ông ta cười khinh bỉ.

Thẩm Giai Oánh vội vàng kéo tay Tần Hạo kiểm tra xem anh có bị thương hay không. Biểu cảm của cô trông vô cùng quan tâm.

Tần Hạo mỉm cười: “Nói lại một lần nữa. Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Cái đồ chán sống nhà ông, cút qua một bên. Còn để tôi biết được ông có ý đồ gì lệch lạch thì tôi sẽ cho ông lên sóng truyền hình đấy!”

Triệu Tri Minh giận tím mặt. Ông ta chỉ vào mặt Tần Hạo nhưng không chửi lại được đành tức giận đập bàn, hùng hổ nói: “Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này, anh dám uy hiếp tôi sao? Có tin ngay bây giờ tôi sẽ cho người xử anh không!”

“Tôi đang đợi đây này, người đâu?”, Tần Hạo kéo Thẩm Giai Oánh qua chỗ khác ngồi, sau đó lại uống rượu cà khịa, chẳng coi Triệu Tri Minh ra gì.

Triệu Tri Minh hừ một tiếng lạnh lùng, đi ra khỏi quán bar. Đúng là ông ta đi gọi điện thoại thật.

Thẩm Giai Oánh không nói gì từ nãy giờ. Mặc dù cô vô cùng căng thẳng nhưng cô biết bây giờ không nên hỏi nhiều.

Triệu Tri Minh ra ngoài gọi điện tìm người. Cô biết rõ đối phương sẽ gọi ai. Những kẻ cô sợ cũng chính là đám du côn đầu đường xó chợ đó. Cái đám đó sẽ không bao giờ nói chuyện đạo đức luật pháp gì. Chuyện gì bọn chúng cũng làm được, và chuyện gì cũng dám làm.

Nhưng không biết tại sao, khi nhìn bộ dạng thản nhiên, tự tại của Tần Hạo thì cô cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Dù lát nữa có xảy ra chuyện gì thì cũng có người ở bênh cạnh cô. Nếu không có anh thì có khi ngày này cũng đã tới!

Thẩm Giai Oánh lặng lặng đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp dưới gầm bàn.

Cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt đang nắm tay mình. Tần Hạo quay qua nhìn cô, dịu dàng nói: “Lát nữa có thể sẽ có chút tàn nhẫn, nếu cô không muốn nhìn thì đừng nhìn!”

Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Hạo bỗng bật cười.

“Anh cười gì vậy?”, Thẩm Giai Oánh thấy khó hiểu bèn hỏi. Hình như cô đoán ra có lẽ anh cười vì hành động chủ động cầm tay của mình nên tỏ ra xấu hổ. Cô bỗng cảm thấy ấm ức.

Tần Hạo châm điếu thuốc, hút một hơi thật dài rồi cười: “Cảm giác cô không giống với vẻ chị cả trước đây! Tôi tưởng cô sẽ ngồi một mình một góc, nâng ly rượu nhìn tôi lao tâm khổ tứ vì cô với dáng vẻ cao quý nho nhã cơ.

“Chị cả?”

Thẩm Giai Oánh lắc đầu: “Tôi chỉ là một cô gái, cũng có lúc sợ hãi!”

Tần Hạo giật mình nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng dập điếu thuốc. Hình như anh hơi quá đáng, để người đẹp phải hút khói thuốc thì không hay lắm.

“Anh thích những cô gái kiểu ‘chị cả’ không?”, Thẩm Giai Oánh tò mò hỏi. Không đợi anh trả lời, cô đột nhiên cầm hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, chậm rãi đưa lên miệng. Động tác thật quyến rũ.

Tần Hạo bỗng thất thần, anh bỗng nghĩ tới người đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong ‘truyền thuyết người đẹp ở Sicily’ đã khiến vô số đàn ông bị hạ gục bởi sức hút của cô ấy.

Anh chậm rãi đưa bật lửa lên, châm điếu thuốc cho cô gái cũng đẹp không kém ở bên cạnh.

Thẩm Giai Oánh khẽ hút một hơi rồi nhả khói.

Cảnh tượng này quá hoàn hảo, khiến Tần Hạo phải ngẩn ngơ.

Cả quán bar bỗng trở nên yên lặng. Tất cả mọi người đều ngoái nhìn. Cảnh tượng như đang được ấn nút pause.

“Anh thích như thế này à?”, Thẩm Giai Oánh nhìn thẳng vào Tần Hạo. Cô không biết tại sao mình lại có một phút kích động như thế.

“Phụ nữ hút thuốc không tốt đâu!”, Tần Hạo cười, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô, dập tắt: “Mặc dù nhìn như vậy rất đẹp nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi!”

Thẩm Giai Oánh cảm thấy buồn cười, hơi thuốc vẫn còn đọng lại trong miệng. Cô nâng ly rượu nhấp một ngụm nhưng mắt lại nhìn ra ngoài cửa.

Triệu Tri Minh dẫn theo bốn người đàn ông cao to bước vào với vẻ mặt trịch thượng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Hành động cũng nhanh gớm nhỉ!”

Tần Hạo ngậm thuốc đứng dậy, thấy Thẩm Giai Oánh cũng chuẩn bị đứng lên theo thì anh ngăn lại: “Ngồi xem kịch là được rồi, lát nữa tôi sẽ lại tới với cô!"

Nói xong, anh đi tới, tiện tay gọi luôn phục vụ trong quán.

Nhân viên phục vụ lật đật chạy tới, không phải là do Tần Hạo mà là thấy bộ dạng của đám người này như sắp đánh nhau tới nơi nên anh ta phải ngăn đối phương làm loạn.

“Xin lỗi, có xung đột gì thì mời các anh ra ngoài giải quyết. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát tới xử lý!”, nhân viên phục vụ đứng giữa hai bên. Có thể thấy ông chủ của quán bar này không hề kém lắm, vào thời khắc quan trọng thì cũng khá cứng rắn.

Tần Hạo ngoắc tay với anh ta, ghé sát tai nói nhỏ: “Không sao đâu, nếu đập nát đồ thì bọn họ sẽ đền. Yên tâm đi. Coi như anh không thấy gì. Anh nói với ông chủ anh một tiếng là hôm nay coi như không xảy ra chuyện gì cả nhé”.

Nhân viên phục vụ đang định lên cơn. Anh ta thầm nghĩ ‘anh tưởng mình là ai. Anh nói không sao là không sao chắc?’

Tần Hạo cười: “Tôi quen ông chủ các anh. Ông chủ sẽ biết phải làm gì, anh lui ra đi!”

“Hả…”

Nhân viên phục vụ nhất thời không biết phải làm sao. Anh ta bị Tần Hạo khẽ đẩy đi nên đành coi như không thấy gì và cũng không quay đầu lại.

“Nếu anh rời đi bây giờ, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”, Triệu Tri Minh nói giọng hời hợt, tỏ vẻ độ lượng hào phóng.

Tần Hạo nhìn bốn tên kia, bỗng cảm thấy khá quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Đèn trong quán khá tối, nên không thể nhìn rõ.

“Có một mình nó sao, lão Lý cũng hay thật đấy. Có một mình nó mà gọi tận bốn người chúng tôi. Có phải là lãng phí không?”

Một trong bốn tên thấy Tần Hạo có một mình thì cảm thấy khó chịu.

Triệu Tri Minh phất tay: “Yên tâm đi, có thiếu một đồng nào của các anh đâu!”

Bốn tên nghe thấy vậy mới mỉm cười. Cả bốn tên bước về phía trước, chắn trước mặt Triệu Tri Minh.

“Là anh!”, một trong bốn tên nghe thấy giọng nói khá quen của Tần Hạo, giờ lại thấy rõ mặt anh thì hết hồn. Hắn ta vội vã lùi lại, tông phải tên ở phía sau.

“Mẹ kiếp, mày lùi gì mà lùi, đụng trúng mũi tao đau chết đi được!”, tên phía sau càm ràm.

Tên đứng trước kinh hãi hô lên: “Là người đó! Là anh ta!”

Tần Hạo đã nhìn rõ mặt tên kia mới nhớ ra đúng là quen thật. Chắc chắn đã gặp ở đâu đó, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra.

Triệu Tri Minh càng ngạc nhiên hơn. Tay chân mà ông ta tìm tới lại quen biết đối phương. Vậy thì không dễ xử lý rồi. Nhưng bỗng ông ta dấy lên một tia hi vọng, quen thì quen, không chừng lại có thù cũng nên!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.