Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 448: Chương 448: Lại nằm mơ nữa




Tần Hạo băn khoăn, liệu có nên giúp cô nhớ lại không?

Một Lăng Ngạo Tuyết không nói lý lẽ của hiện tại cũng khiến Tần Hạo có cảm tình. Dù ngoài mặt, trông cô có vẻ là kẻ bất phân thị phi, làm loạn vô cớ. Nhưng thực chất, cô là người tốt bụng vô cùng.

Chỉ là, cách biểu đạt có hơi… khụ, nếu có thể dịu dàng một chút thì tốt.

Lăng Ngạo Tuyết đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Tần Hạo tay không tấc sắt, một mình xông vào tiệm vàng đầy nguy hiểm ấy, mặc kệ tiếng gào thét ngăn cản của cô. Bây giờ ngẫm lại, cô bỗng thấy bóng lưng anh thân thuộc biết nhường nào.

Nhiều năm về trước, dáng hình người bố luôn thích cõng cô cũng giống như thế!

Nghĩ đến bố, Lăng Ngạo Tuyết chợt thất thần.

Tần Hạo cảm nhận được Lăng Ngạo Tuyết mạnh mẽ hung dữ vừa nãy nhoáng một cái đã biến thành cô gái nhỏ cô đơn tội nghiệp, khao khát tình thương của bố. Sự tương phản quá lớn ấy khiến Tần Hạo hơi hoảng hốt.

Xe cảnh sát vẫn đều đều lăn bánh. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khiến sự yên tĩnh trong xe thêm phần biếng nhác.

Tần Hạo nheo mắt, gần như thiếp đi.

Lăng Ngạo Tuyết rơi vào trầm tư, vẻ mặt mơ hồ. Chìm trong hoài niệm, cô lẩm bẩm: “Anh có biết không? Vừa rồi, tôi cảm thấy anh rất giống một người!”

Anh vô thức hỏi lại: “Là ai?”

“Bố tôi!”

Cô khẽ cười, không giấu giếm Tần Hạo, cũng chẳng hằn học với anh nữa.

“Giống ở chỗ, không màng đến sự ngăn cản của tôi, nhất quyết xông vào cứu người. Tôi nghĩ, nếu như có mặt ở đấy, bố tôi cũng sẽ hành động như anh.”

Tần Hạo nhếch mép, thờ ơ hỏi: “Khoe khoang về bố mình. Thích so sánh bố với nhau à?”

Như thể không nghe thấy lời mỉa mai từ anh, Lăng Ngạo Tuyết kể tiếp: “Còn nhớ có một lần, bố đưa tôi đến khu vui chơi. Bố hứa với tôi lâu rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Trong một vụ án, tên cướp làm bố tôi bị thương. Ông được cục cảnh sát cho nghỉ ngơi nên mới có thời gian đưa tôi đi chơi.”

“Nhưng khi chúng tôi vừa đến cổng khu vui chơi thì thấy có vụ bắt cóc con tin. Người đàn ông kia yêu quá hóa hận, cầm dao định giết bạn gái. Tôi tận mắt chứng kiến chuyện này. Người phụ nữ ấy bị hắn kề dao vào cổ họng, mũi dao đâm vào khiến máu chảy rất nhiều.”

Lăng Ngạo Tuyết chầm chậm rơi vào dòng hồi ức. Dường như cô đang nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, lòng còn hoảng sợ, giọng cũng trầm xuống.

“Người đàn ông kia trói người phụ nữ trên sân thượng của một tòa nhà mười mấy tầng. Hắn muốn cô ấy nhảy lầu chết chung với hắn.”

Tần Hạo cắt ngang: “Lý do là gì?”

Cảm xúc vẫn bình lặng, Lăng Ngạo Tuyết hờ hững cất lời: “Người phụ nữ ấy mang thai. Người đàn ông kia nghi ngờ đứa trẻ không phải là con của anh ta, cho rằng đối phương đã ngoại tình, cắm sừng mình. Người phụ nữ thì tức giận vì anh ta không tin tưởng cô ấy. Trong cơn giận dữ, cô ấy thừa nhận mình có người đàn ông khác. Nên người đàn ông kia vô cùng phẫn nộ, tâm lý có phần bất ổn.”

Nói đến đây, Lăng Ngạo Tuyết khẽ mỉm cười giễu cợt, như thể cảm thấy hành động của đôi nam nữ kia cực kỳ ngu xuẩn.

“Khi ấy, mọi người xung quanh có khuyên nhủ ra sao cũng vô dụng. Bất cứ ai đến gần người đàn ông kia đều bị anh ta cầm dao huơ lung tung như một tên điên vậy. Anh ta đã mất hết lý trí rồi.”

“Bố tôi là người đầu tiên đứng ra. Lúc đó, bố vẫn đang bị thương. Đừng nói là đánh nhau, ông ấy đi còn chưa vững nữa kìa. Nhưng bố vẫn dứt khoát đứng ra. Tôi cũng giống như ngày hôm nay vậy, cố gắng giữ bố lại. Thế mà ông ấy lại nhờ một chú ở gần đó chăm sóc tôi. Thời điểm ấy, tôi còn rất nhỏ.”

Tần Hạo lặng im không nói.

“Bố muốn khuyên giải họ. Sau khi hiểu rõ sự tình, ông ấy nghĩ cách khuyên nhủ người đàn ông kia. Chúng tôi lên lầu để đến được sân thượng. Nhưng người đàn ông kia vẫn phát điên, chẳng nghe bất kỳ ai giải thích. Còn người phụ nữ thì đã sợ hãi bất tỉnh từ lâu rồi.”

Thấy cô dừng lại, Tần Hạo bèn lên tiếng: “Sau đó thì sao?”

Lăng Ngạo Tuyết thở dài: “Nhảy xuống như thế thì có khác gì hai xác ba mạng! May mà có bố tôi ở đấy. Nhân lúc anh ta cầm dao xông về phía người khác, bố đột ngột lao đến vặn tay đối phương. Tuy ông ấy đang bị thương nhưng sức mạnh vẫn còn. Kỹ năng bắt người của bố không phải là hư danh đâu. Người đàn ông kia bị bố tôi đánh ngất. Sau đó, hai người ấy được đưa đến bệnh viện, hiểu lầm cũng được hóa giải.”

Tần Hạo không khỏi cảm thán: “Bố của cô thật sự là người tốt.”

Cô nở nụ cười đầy hạnh phúc: “Tất nhiên. Thật ra, vẻ ngoài của anh cũng hơi giống bố tôi đấy!”

“Thật à?”

Anh cười gian: “Chắc không phải cô đang ám chỉ cô thích tôi đấy chứ?”

Lăng Ngạo Tuyết ngượng ngùng quay đầu lại. Cô vò vò góc áo, lí nhí nói: “Người ta đâu có!”

Nhổm người về phía trước, Tần Hạo cười hì hì: “Thật sao?”

“Đáng ghét! Sao anh lại làm thế chứ! Người ta là con gái mà, nói thằng ra như vậy khiến người ta ngại đó.”

Viên cảnh sát ngồi cạnh Lăng Ngạo Tuyết há mồm trợn mắt, không hiểu sao hai người này thân mật nhanh như vậy. Cậu ta đơ người, hóa đá ngay tại chỗ.

Tần Hạo phớt lờ cậu cảnh sát ấy. Đưa tay vòng qua eo thon của Lăng Ngạo Tuyết, anh ôm cô xuống hàng ghế sau. Sau đó, Tần Hạo ôm chặt cô vào lòng rồi hôn đối phương.

Anh chìm trong đê mê cùng người phụ nữ ấy. Dường như đã lâu lắm rồi, anh không được thoải mái như thế.

Lúc này, ở trong xe, cùng cô cảnh sát xinh đẹp.

Xe dừng lại. Cậu cảnh sát xem như không thấy hai người họ đang làm gì. Cảnh tượng nóng bỏng, kích thích, không nên nhìn ấy.

Nhưng mà…

Đột nhiên, tiếng phanh xe gấp gáp chợt vang lên bên tai. Một lực rất mạnh khiến Tần Hạo không kiểm soát được, cơ thể của cả hai nhào về phía trước, tông vào đuôi xe.

Sau đó, anh tỉnh lại.

Khốn kiếp!

Hóa ra anh thật sự đang nằm mơ!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.