Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 428: Chương 428: Làm xằng làm bậy




Những vấn đề trước đó còn dễ nói. Điều cuối cùng là có sự điều chỉnh trong kết cấu nội bộ của tổ chức. Nhưng đừng có điều chỉnh mãi rồi đến lúc mình cũng bị đá bay luôn! Muốn vậy thì phải nịnh cho ác vào, phải để tổng giám đốc cảm nhận được sự chân thành của mình mới được.

Hôm nay Lâm Vũ Hân mặc bộ trang phục công sở Ochirly. Là một nhãn hiệu mới nổi của Ý, Ochirly đại diện cho sự thời thượng, cao quý, nho nhã. “Chuyên gia thời trang, cố vấn xinh đẹp” là hình tượng mà nhãn hàng này thiết lập. Bộ đồ này Lâm Vũ Hân đã mua từ lâu nhưng hôm nay mới có cơ hội chính thức được mặc. Cô cười nói xinh đẹp khiến bản thân càng trở nên kiều diễm hơn.

Mặc dù Tần Hạo cũng trưng diện lắm nhưng vẫn bị coi thường. Thấy đám cha nội quen thuộc trước mắt, bỗng anh nghĩ tới sự việc mình sắp tuyên bố thì chẳng cảm thấy căng thẳng chút nào. Ha ha.

Lâm Phong Dụ khẽ phất tay với mọi người, sau đó đám đông lập tức bước tới nịnh nọt. Nào là chủ tịch Lâm đã vất vả rồi, nào là hoan nghênh chủ tịch Lâm trở về, nào là mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều ok hết.

Cái đám lao xao nhìn nhau rồi cuối cùng cắn răng bước tới chào hỏi Lâm Phong Dụ, trong lòng chỉ mong lát nữa mình đừng có mà bị đưa lên thớt.

Mặc dù ở vị trí hiện tại họ không phát huy được gì nhiều, hơi phí phạm nhân tài nhưng cuộc sống đi làm mỗi ngày thế này cũng rất khá. Việc đại sự không phải làm nhiều, việc vặt vãnh cũng chẳng mó tới. Còn đồng nghiệp thì làm cũng kha khá. Cái tập đoàn Triều Dương này chẳng có gì nhiều ngoài gái xinh. Những nhân viên là sinh viên mới ra trường, vừa bước vào đời ấy, dựa vào thân phận của họ thì chỉ cần ngoắc tay là cá cắn câu ngay!

Bọn họ đâu biết Lâm Phong Dụ đã không quan tâm tới những chuyện đó từ lâu. Đó là chuyện của Lâm Vũ Hân. Toàn bộ tâm tư của ông bây giờ đều đặt vào những năm tháng dưỡng già của mình.

Nếu không phải vì tính chất quan trọng của vấn đề cần tuyên bố ngày hôm nay bắt buộc người sáng lập tập đoàn này phải ra mặt thì ông thà ở nhà luyện thái cực quyền còn hơn.

Từng là anh hùng vùng vẫy một thời mà giờ trở thành thế này, nếu mà truyền ra ngoài thì không biết người khác sẽ có suy nghĩ gì.

Nhưng dù họ có nghĩ gì thì Lâm Phong Dụ cũng không còn quan tâm nữa.

Cả đoàn người đi lên lầu, vào trong phòng họp.

Lâm Phong Dụ ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn những nhân viên quen thuộc trước mặt. Trong lòng ông cảm thấy bùi ngùi. Nhất là khi nhìn thấy bên cạnh những gương mặt thân quen còn có những gương mặt mới mẻ đang nhìn mình. Thì ông càng cảm thấy nghẹn ngào hơn.

Một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ rồi.

Nhân viên quản lý cấp cao được đào tạo bởi Lâm Vũ Hân có chút tò mò về nhân vật truyền kỳ Lâm Phong Dụ. Họ không chỉ sùng bái mà ánh mắt họ lúc này giống như đang nhìn thấy một nhân vật truyền kỳ thật sự chuẩn bị phát biểu.

“Hôm nay vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng khi nhìn thấy mọi người ở đây thì tôi không khỏi xúc động!”, Lâm Phong Dụ nói một câu, sau đó thấy một vài người ở dưới quay qua nhìn nhau rồi thi thoảng lại thở dài.

Ánh mắt nhìn nhiều nhất không phải dành cho mình mà là dành cho Tần Hạo ngồi bên cạnh. Lúc này, cha nội đang ngồi hết sức nghiêm túc, nhìn thẳng giống như đang chăm chú lắng nghe lắm.

Lâm Phong Dụ nói tiếp: “Thế nhưng, hôm nay không phải tới để gặm nhấm quá khứ mà là tôi muốn tuyên bố một chuyện quan trọng. Sau đây xin mời tổng giám đốc Lâm Vũ Hân sẽ đúng lên tuyên bố!”

Lâm Vũ Hân nãy giờ ngồi bên cạnh bố bèn đứng dậy: “Tôi giao lại toàn bộ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần trong tay tôi cho bạn của mình là anh Tần Hạo!”

Lời vừa nói ra đã khiến cả hội trường xôn xao cả lên.

Nói cách khác, Tần Hạo có được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Lâm Vũ Hân sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty và cũng là người có quyền ra quyết sách mạnh nhất.

Lâm Vũ Hân chỉ nói vậy rồi ngồi xuống.

Lúc này, Lâm Phong Dụ cũng đứng lên: “Và cả sáu phần trăm cổ phần của tôi!”

Cả phòng họp lại trở nên ồn ào. Như vậy là Tần Hạo sẽ sở hữu năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty.

Rốt cuộc thằng nhóc này tài giỏi đến đâu chứ?

Không những hạ gục được con gái nhà người ta mà đến ngay cả sự nghiệp cũng về tay luôn thế này. Thằng nhóc này, anh khoa trương như vậy, bố mẹ anh có biết không?

Lâm Phong Dụ gọi luật sư vào, ký vào một đống giấy tờ, sau đó giao cho Tần Hạo.

Khi Tần Hạo cầm bút, bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ quái.

Nếu bây giờ mình mà vứt bút đi nói là ông đây không thiếu gì thì không biết sẽ có bao nhiêu người ở dưới chửi mình ngu. Và Lâm Vũ Hân có tức chết không nhỉ? Như vậy khác gì tát vào mặt người ta đâu.

Đương nhiên anh cũng chỉ nghĩ mà thôi. Anh chưa ác tới mức đó.

Anh viết đại tên mình. Cứ thế anh trở bỗng trở thành người nắm giữ cổ phiếu nhiều nhất của tập đoàn Triều Dương, trở thành người có tiếng nói trọng lực nhất ở công ty.

Cuộc họp kinh thiên động địa và cạn lời diễn ra như thế. Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn ba người. Ngoài việc cảm thấy ngưỡng mộ Tần Hạo thì họ còn cảm thấy tiếc cho Lâm Vũ Hân và Lâm Phong Dụ.

Ngốc quá đi mất, tặng cả người và tài sản cho người khác. Phải dũng cảm biết nhường nào thì mới có thể làm như vậy chứ.

Lẽ nào thằng nhóc này có ba đầu sáu tay, biết bay sao?

Tuyên bố xong là đến phần họp báo để truyền thông công bố tin tức này với bên ngoài.

Nhưng lúc này cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

“Các cổ đông ở lại, những người khác có thể đi được rồi!”

Khi Lâm Phong Dụ đứng lên tuyên bố tan họp thì Tần Hạo cũng đứng lên nói với mọi người.

Nếu là trước đây thì anh chẳng là cái đinh gì, nói ở lại là người khác phải ở lại sao.

Nhưng bây giờ sếp đã lên tiếng, không ở lại là không được. Và cũng không ai dám hé răng.

Khi tất cả các cổ đông lớn nhỏ đều ngồi xuống thì Tần Hạo cũng đặt mông xuống bàn. Tay cầm tài liệu, gõ vào mặt bàn nhìn mọi người với ánh mắt nham hiểm: “Tôi muốn mua lại toàn bộ cổ phần trong tay mọi người ở tập đoàn Triều Dương. Giá gấp đôi. Bán hay không tùy mọi người, dù sao nếu không bán thì tôi cũng đủ lực để lấy lại thôi!”

Vừa dứt lời, không chỉ có cổ đông mà đến ngay cả Lâm Vũ Hân và Lâm Phong Dụ cũng tái mặt.

“Anh điên rồi, anh có biết anh đang làm gì không? Giá gấp đôi, anh có biết bây giờ tài sản của tập đoàn Triều Dương có bao nhiêu không?”, Lâm Vũ Hân gầm lên với anh như muốn phát điên.

Lâm Phong Dụ cũng chau mày: “Cậu sở hữu năm mươi mốt phần trăm cổ phần là đủ rồi. Có tất cả cũng chẳng làm gì, chẳng lẽ cậu lại định tạo ra nhất ngôn đường ở đây đấy à?”

Tần Hạo nhún vai: “Hai người đã mặc kệ thì còn quan tâm làm gì?”

Nói xong anh nhìn những cổ đông còn lại với vẻ nham hiểm: “Đừng tưởng tôi nói đùa. Tới lúc tôi cướp thật đấy. Những ai nghĩ có thể chơi với tôi thì đi được rồi. Còn lại những người khác thì gọi luật sư đi!”

Tần Hạo không có tâm trạng nói nhảm với họ. Anh cũng không muốn khi mình đang trò chuyện với mấy cô gái thì lại có cha nội nào đó nhảy ra nói, chủ tịch Tần phải làm sao đây?

Anh càng không muốn khi mình vừa nghĩ ra một suy nghĩ táo bạo, thú vị thì lại có một cổ đông khác nhảy ra nói như vậy không được, sẽ mất tiền đấy.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.