Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 245: Chương 245: Lên nhầm thuyền giặc




Không biết vì sao, Tần Hạo lại tin lời này của Lâm Vũ Hân, cô tuyệt đối không thể.

Nhưng bản thân mình thì anh không chắc!

Nói trắng ra, Tần Hạo thật sự không quá tin tưởng bản thân có thể chịu được cô đơn! Nghĩ một cách tự kỷ thì là, không trách đối phương quá xinh đẹp mà chỉ trách bản thân quá ưu tú!

Nhưng, anh cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.

“Được được, dù sao cũng đã ký rồi, anh đồng ý!”, Tần Hạo cảm thấy mình là đàn ông lại đi kì kèo với đàn bà con gái thì quá vô nghĩa, cuối cùng xua tay cho qua.

Ý cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hân càng hiện rõ.

“Điều thứ ba: Trong thời gian hai bên trong mối quan hệ tình nhân, toàn bộ quyền quản lý tài chính sẽ giao cho bên nữ, vì lý do nghề nghiệp, bên nữ có năng lực thực hiện công việc này tốt hơn, bên nam không được có ý kiến phản đối, không được giấu quỹ đen."

Lâm Vũ Hân vừa đọc xong điều khoản này, Tần Hạo bỗng chốc cả giận nói: “Sao em ác thế, em muốn quản lý cả tiền à?”

“Vợ quản lý tài sản của chồng là chuyện bình thường mà? Hơn nữa, em kiếm tiền nhiều hơn anh, hiện giờ là em đang nuôi anh, anh còn gì để nói nữa không?”, Lâm Vũ Hân liếc nhìn anh và nói với giọng cáu kỉnh.

Tần Hạo bỗng chốc muốn khóc không ra nước mắt, ngồi xuống, cảm giác như bản thân anh đã lên nhầm thuyền giặc rồi.

“Không có ý kiến phản đối gì về điều này nữa đúng không, ha ha, điều khoản tiếp theo!”

Khóe miệng Lâm Vũ Hân nở ra một nụ cười đắc ý rồi nói: “Điều thứ tư: Trong thời gian hợp đồng tình nhân, hai bên phải hiếu thuận với bố mẹ đối phương, kính trọng người già, tôn trọng bạn bè người thân của nhau và các mối quan hệ xã hội của đối phương!”

Điều này không vấn đề gì, Tần Hạo cũng không có ý kiến.

Nhưng Lâm Vũ Hân sau khi đọc xong, đột nhiên nói: “Anh quen bố em, cũng biết cả em gái em, em chỉ có hai người thân này thôi. Vậy còn anh? Lúc nào đưa em đi gặp bọn họ?”

“Không còn nữa, đã chết từ lâu rồi!”

Vẻ mặt Tần Hạo trở nên lạnh nhạt, có vẻ không muốn nhắc tới.

Lâm Vũ Hân dường như cảm nhận được anh không muốn nhắc lại những chuyện xưa nên cũng không ép anh nữa.

“Điều thứ năm: Trong thời gian hai bên trong mối quan hệ tình nhân, bên nam tạm thời ở trong nhà của bên nữ, phải tuân theo thói quen sinh hoạt của bên nữ, không được tự ý đem người ngoài về nhà, không được về nhà quá mười hai giờ đêm nếu không có bên nữ đi cùng, không được đi đêm không về nhà, không được say xỉn!”

Lâm Vũ Hân nói xong lại nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo dang tay ra rồi nói: “Đã ký cả rồi, em cứ đọc tiếp đi, dù sao cũng đã bút sa gà chết rồi”.

“Ha ha!”

Lâm Vũ Hân mỉm cười, rất xinh đẹp!

“Điều thứ sáu: Ở nhà, bên nữ có quyền làm chủ tuyệt đối, có quyền yêu cầu bên nam làm một số công việc hợp lý, bên nam không được từ chối, bên nam phải chăm sóc bên nữ, bao dung tính nóng nảy của cô, phải làm mọi bổn phận của một người bạn trai! Về sinh hoạt vợ chồng, bên nam không được cưỡng ép, phải được sự đồng ý của bên nữ mới được hành động!”

“Điều thứ bảy: Khi hai bên xảy ra tranh cãi, bên nam phải xin lỗi trước, cho dù ai đúng ai sai, bên nam phải dỗ dành bên nữ, chiến tranh lạnh không được kéo dài quá ba ngày, nếu không bên nữ có quyền thi hành quyền lợi điều thứ hai!”

“Điều thứ tám: Bên nam không được giấu diếm bên nữ bất kì chuyện gì, cần phải nói thật bất kể bên nữ có hỏi hay không. Hai bên phải nghiêm túc giao lưu thường xuyên, duy trì tình cảm vợ chồng, không được bỏ mặc bên nữ!”

Nghe đến đây, Tần Hạo đã biết hợp đồng này căn bản chỉ ràng buộc anh, chứ không có tác dụng với Lâm Vũ Hân.

Quả nhiên, Lâm Vũ Hân còn một điều tàn nhẫn hơn.

“Điều thứ chín: Bên nữ có quyền bổ sung và điều chỉnh bản hợp đồng này bất cứ lúc nào! Nếu bên nam vi phạm bất cứ điều khoản nào, bên nữ đều có quyền thi hành hình phạt điều thứ hai!”

Tần Hạo duỗi tay rồi nói: “Em đã tự quyết định xong rồi, còn hỏi anh làm cái gì?”

“Điều thứ mười: Nếu bên nam có thể tuân thủ mười điều trong hợp đồng tình nhân trước hôn nhân qua thời gian một năm, khiến bên nữ hài lòng, thì bên nam có quyền tham gia thiết lập hợp đồng sau hôn nhân sau đây!”

Nói xong, Lâm Vũ Hân lấy bản hợp đồng thứ hai và mở ra trước mặt Tần Hạo nói: “Anh xem đi!”

Tần Hạo liếc nhìn, bên trong không có gì cả.

Lâm Vũ Hân cười nói: “Nếu anh cảm thấy ấm ức, thì bây giờ em cho anh một cơ hội, đi ra, xé bản hợp đồng này rồi quay về phòng anh ngủ!”

Nói xong, Lâm Vũ Hân trèo lên giường, kéo chăn nằm vào trong, dựa vào giường nhìn Tần Hạo, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Như này thật sự quá mê hoặc rồi.

“Một bản hợp đồng thôi mà, ký thì cũng đã ký rồi, đàn ông con trai một lời đã định, tuyệt đối không hối hận!”

Tần Hạo hiên ngang lẫm liệt nói, sau đó bỗng chốc nhào đến ôm chặt Lâm Vũ Hân, vội vàng hôn cô.

“Ha ha ha!”

Lâm Vũ Hân cười xinh đẹp run rẩy, nhẹ nhàng đẩy Tần Hạo ra và nói: “Anh còn chưa tắm, người toàn là mùi mồ hôi, đừng lên giường của em!”

“Đừng như vậy mà!”

Tần Hạo bị mất hứng nên vô cùng không hài lòng, anh biết trên người mình không thể có mùi mồ hôi, nhưng quả đúng là anh chưa tắm.

Nhưng đứng từ góc độ bình thường, hôm nay anh đã trèo lên vòng đu quay cứu người một hai tiếng đồng hồ, không thể nào không đổ mồ hôi.

“Điều thứ năm trong hợp đồng trước hôn nhân, phải tuân theo thói quen sinh hoạt của bên nữ, bên nữ nắm quyền làm chủ tuyệt đối trong cuộc sống gia đình, ngoan, nghe lời, đi tắm đi!”

“Được rồi!”

Tần Hạo hưng phấn nhảy xuống giường, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm.

Sau khi anh đi, Lâm Vũ Hân nhanh chóng nhặt bản hợp đồng đang vứt lung tung trên giường, sau đó lao xuống giường, đi ra đóng cửa rồi khóa trái.

Làm xong việc này, trên mặt Lâm Vũ Hân nở nụ cười vui vẻ, cẩn thân để bản hợp đồng vào ngăn kéo trong phòng mình rồi khóa lại.

Sau đó lại trèo lên giường, nằm xuống với nụ cười ngọt ngào.

Năm phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Lâm Vũ Hân, em quá gian xảo, lại dám lừa anh, mở cửa ra!”

Tần Hạo đứng trước cửa khóc không ra nước mắt.

Lâm Vũ Hân đắc ý nói: “Quá muộn rồi, hôm nay bản tiểu thư muốn ngủ rồi, anh về phòng mình đi!”

“Móa, em chơi anh à?”

Tần Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Vũ Hân đắc ý nói: “Ở nhà phải nghe lời em, ngoan, tự đi ngủ đi!”

Tần Hạo thở dài một hơi, chỉ có thể lẳng lặng trở về phòng mình, càng nghĩ càng thấy tức, bán cả bản thân đi rồi mà không xơ múi được gì, haizz, thảm quá!

Đêm nay, Tần Hạo không thể ngủ được.

Anh đã nghĩ rất nhiều!

Anh cơ bản chính là một tên trăng hoa lăng nhăng muốn quay đầu, lúc đầu còn có chút không quen mà thôi, tạm biệt với cuộc sống ăn chơi trác táng trước đây, sau này phải chịu cảnh bị người ta quản lý mọi lúc mọi nơi, chuyện này không được, chuyện kia cũng không được, giống y như một nàng dâu.

Tần Hạo suy nghĩ một lúc, trên mặt bỗng nở nụ cười.

Bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại thích cảm giác bị người khác quản lý này nữa?

Là vì như vậy mới có cảm giác của gia đình sao?

Tần Hạo trước đây cực kì muốn ăn một bát mì ở nhà Từ Mộng Kiều, có thể trong tim anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác này!

Đáng tiếc là đã thất bại!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.