Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 445: Chương 445: Liên quan đếch gì tới tôi




Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết gật đầu, mấy đầu súng đồng loạt chĩa vào một điểm, ra sức nã đạn gạc lửa. Tấm kính bị bắn vỡ vụn, và tiếng nổ cũng khiến đám cướp bên trong bị kinh động.

Đúng lúc này, vài khẩu súng nhắm thẳng vào bên trong và quét một lượt.

Sau đó, một bóng hình lăn tới và lao vào.

Mấy tên cướp hết hồn. Chúng vốn tưởng đối phương sẽ đột nhập vào từ phía tấm kính bị bắn vỡ. Không ngờ đó chỉ là chiến thuật dương đông kích tây.

Hòn đá trong tay Tần Hạo giống như một viên đạn ghim trúng vào đầu một tên khiến kẻ đó ngã bật ra sau, nhưng tay hắn vẫn bấm cò khiến đạn bắn lên trên loạn xạ.

Tần Hạo lập tức lăn qua một bên, tiện tay cầm lấy khẩu súng rơi xuống đất của viên cảnh sát đã chết khi nãy. Trong khoảnh khắc ngã xuống anh đã bóp cò xử gọn một tên cướp.

Ba tên còn lại kinh hãi. Lúc này bọn chúng chỉ nghĩ ra cách lấy con tin ra để uy hiếp đối phương chứ không phải là dùng súng nã vào người vừa xông vào.

“Cấm động đậy, nếu không tao sẽ giết nó. Nó mà chết thì tất cả cũng xong đời!”, người đàn ông mặc đồ đen gầm lên với nét mặt dữ tợn. Hắn ta nhìn Tần Hạo núp sau quầy tính tiền, tay ghì chặt súng dí vào đầu cô gái kia, tay trái cũng giữ chặt cánh tay cô.

Chỉ cần hắn chết và ngã xuống sẽ kéo theo cô gái ngã xuống theo. Vậy thì, quả bom cân bằng trong tay cô sẽ phát nổ, cả tiệm vàng này sẽ nổ tung, không một ai có thể thoát nạn.

Bỗng nhiên Tần Hạo đứng dậy, nhìn người đàn ông mặc đồ đen, cười nói: “Tôi khuyên anh nên đầu hàng đi, để tránh bị mất mạng. Kế hoạch đi cướp ngốc nghếch như vậy là do anh nghĩ ra sao?”

“Dám nói tao ngốc à? Kế hoạch này ngốc ở đâu chứ?”, tay cầm súng của người đàn ông khẽ động, dí sát vào thái dương cô gái. Chỉ cần hắn bấm nhẹ thì tất cả mọi người sẽ phải đền mạng. . Truyện Trọng Sinh

Tần Hạo cũng ớn lạnh. Anh không biết mức độ khả thi của quả bom này là bao nhiêu, không chừng chỉ là một món đồ chơi. Thế nhưng đánh cược như vậy thì lớn quá. Anh chẳng có cách nào khẳng định.

“Rõ ràng các người mới là những quả bom thịt người tốt nhất, vậy mà cứ thích đặt bom lên người người khác. Các người cũng không nghĩ xem, nhỡ đâu cô gái bất cẩn thật, khiến quả bom bị nổ thì chẳng phải tất cả đều xong đời hay sao? Vậy thì lần ăn cướp này của các người sẽ là vì cái gì chứ?”

Người đàn ông mặc đồ đen sững sờ, cảm thấy đối phương nói rất có lý. Có điều, sau khi bọn chúng tạo ra quả bom xong thì không có ai dám đứng ra làm, bởi vì tới khi rút lui sẽ gặp phiền phức. Tên nào cầm bom thì tên đó sẽ bị bỏ lại.

Năm tên này đi ăn cướp chẳng phải là vì tiền sao? Làm gì có ai chịu làm kẻ bị bỏ lại để tác thành tâm nguyện của kẻ khác? Vì vậy không có ai chịu. Vậy là chúng đành phải tìm con tim vô tội thế thân.

Tần Hạo nói tiếp: “Nghĩ kỹ lại, các người cảm thấy như vậy là an toàn nhất, vậy thì tôi hỏi anh, các người định rút lui thế nào? Thực ra tôi có cách đấy!”

“Có nhiều con tin trong tay bọn tao thế này, lẽ nào còn sợ đám cảnh sát không chịu nhường đường sao?”, người đàn ông mặc áo đen nói và nháy mắt với đám anh em đang khống chế con tin ở phía sau. Tên kia lập tức hiểu ý và gầm lên: “Chuẩn bị cho bọn tao một chiếc xe. Trong vòng mười phút. Nếu không, ông sẽ giết hết đám này rồi tính tiếp!”

Cảnh sát ở phía ngoài lúc này đều do dự.

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn chăm chăm Tần Hạo. Nếu không phải vì đối phương hai tay trống không, chẳng có nổi chút khả năng uy hiếp thì hắn ta đã nã đạn từ lâu rồi. Lúc này hắn ta muốn nghe xem người đàn ông này nói thế nào.

Tần Hạo mỉm cười, chớp mắt với cô gái, ra hiệu cô đừng căng thẳng.

Lúc này, cô gái mới chính là nhân vật then chốt. Chỉ cần cô hơi nhúc nhích là tất cả người trong tiệm vàng xong con ong.

“Rất đơn giản, kêu hai người anh em của anh thả tất cả con tin ra. Tôi và anh, cả cô gái này nữa ở lại. Đợi anh em của anh an toàn rời đi, anh trói tôi bắt đi theo. Tới khi đó, bọn họ còn đang bận rộn gỡ bom, làm gì có thời gian đuổi theo chúng ta. Đợi khi anh cảm thấy an toàn thì thả tôi ra là được!”

Đồng tử tên áo đen khẽ co lại. Hắn ta tức giận nói: “Nhưng mày giết hai người anh em của tao, tao phải thay họ báo thù!”

“Ờ? Thật sự như vậy à? Thực ra tôi muốn tốt cho các người mà. Thêm hai người, thì sao đủ chia những thứ các người đã cướp?”,Tần Hạo mỉm cười, không hề tỏ vẻ sợ hãi khiến tên áo đen càng căng thẳng hơn.

“Tao thả mày, ở đây tao có con tin, tới khi đó tao sẽ bắt những đứa khác là được!”

Tần Hạo cười nói: “Được thôi, có điều, anh nghĩ cho kỹ,vì những con tin kia không có liên quan gì tới cô gái. Tới lúc các người bỏ trốn, đám cảnh sát sẽ cử người đuổi theo thôi. Tôi thì khác, cô gái mà các người trói chính là bạn gái của tôi. Các người bắt tôi đi, bạn gái tôi chắc chắn sẽ lo lắng. Cô ấy sẽ thay các người uy hiếp cảnh sát, để họ không đuổi theo chúng ta. Tới lúc đó, chỉ cần anh thả tôi ra sau khi đã an toàn là có thể thoát được. Nếu không, anh đành đợi cảnh sát đuổi tới dí cò nã súng thôi. Tôi không nghĩ rằng anh có đủ tự tin để cắt đuôi cảnh sát đâu.

Tên mặc áo đen tỏ vẻ không tin, cúi đầu hỏi cô gái: “Nó là bạn trai của cô thật à?”

Cô gái rất thông minh. Cô đã hiểu ý của Tần Hạo bèn nói: “Đúng vậy, nếu anh không làm theo lời bạn trai tôi thì tôi mặc kệ, cùng lắm thì chết hết!”

Người đàn ông do dự.

Tần Hạo lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tiện thể nói cho các người một tin tốt lành. Tôi lái xe cũng không tệ đâu. Trước đây còn từng đua xe trong thế giới ngầm nữa. Không biết các người đã từng nghe qua danh xưng của anh Báo chưa! Tôi lái xe thay các anh thì việc cắt đuôi cảnh sát chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Đôi mắt kẻ mặc áo đen sáng lên. Bọn chúng đều là dân du côn, đương nhiên là từng nghe về anh Báo của bang Hắc Hổ. Thấy Tần Hạo nói vậy thì hắn tỏ ra tin tưởng.

Tần Hạo bất lực nói: “Đã nói đến nước đó rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi lại không phải là cảnh sát. Nếu không phải vì vào đây cứu bạn gái thì tôi quan tâm đếch gì tới việc các người cướp với chả bóc. Tiệm vàng cũng chẳng phải của nhà tôi, chả liên quan gì!”

Hai bên chất vấn nhau, người đàn ông mặc đồ đen chìm trong suy nghĩ.

Những gì Tần Hạo nói đều là những vấn đề mà hắn ta cần phải suy nghĩ. Cướp xong rồi nhưng có thể chạy được bao xa thì anh em bọn chúng không đủ tự tin khẳng định.

“Đại ca, nghe lời nó đi. Em thấy đáng tin đấy ạ. Dù sao nó cũng đang nằm trong tay chúng ta, có chuyện gì thì đại ca xử nó trước!”

“Ừ, bên ngoài cảnh sát đông lắm. Nếu không có ai kéo dài thời gian giúp chúng ta thì căn bản không chạy được bao xa đâu!”

Hai tên đàn em còn lại đều nói vậy khiến gã mặc áo đen do dự rất nhiều.

Tần Hạo đột nhiên lên tiếng: “Đám người này phải giữ lại ở đây. Nếu không, bạn gái tôi không thể nào uy hiếp cảnh sát được”.

“Được, vậy làm theo mày nói!”, tên mặc áo đen đã quyết định, thế là kêu hai tên đàn em trói hết những con tin lại.

Sau đó một tên đi thương lượng với cảnh sát

Đương nhiên cảnh sát không có sự lựa chọn, Bên trong hơn chục người, không thể nào mặc kệ sự an nguy của họ. Thế là họ đành chuẩn bị một chiếc xe cho bọn chúng.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.