Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 285: Chương 285: May mà có cậu




"Thật ngại quá, anh xin rút lại câu nói vừa nãy! Xem ra, em không phải kiểu phụ nữ có thể uống trà sữa ba tệ", Tần Hạo nói đùa.

"Ai nói em không uống?", Lâm Vũ Hân ngay lập tức uống hết cốc trà sữa. Sau đó, cô mở cửa sổ, vứt vỏ ly trà sữa vào thùng rác rồi quay lại trợn mắt nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo không nhịn được cười. Lâm Vũ Hân nhận ra mình vừa mắc bẫy, tức đến nỗi ngồi im một cục không thèm nói chuyện nữa.

"Ba tệ một cốc, em nhớ mà trả tiền cho anh đấy!", Tần Hạo cười đùa, sau đó bị Lâm Vũ Hân lườm.

Đang định lái xe đi thì Lâm Phong Dụ gọi điện tới.

"Không sao rồi, tôi đang đưa cô ấy về nhà!", Tần Hạo tưởng Lâm Phong Dụ muốn hỏi thăm Lâm Vũ Hân, nên chẳng thèm nghĩ nhiều mà trả lời luôn.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Phong Dụ vẻ mặt nghiêm trọng, thậm trí ông ấy còn nói với giọng trách móc. Hơn nữa, ông ấy không phải muốn hỏi về Lâm Vũ Hân.

Lâm Phong Dụ chỉ nói mấy chữ: "Trịnh Tiểu Long chết rồi!"

Mặc dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại, nhưng Tần Hạo vẫn có thể cảm nhận được khí thế của Lâm Phong Dụ, đó là khí thế của người quyền cao chức trọng mà lâu rồi ông ấy không thể hiện ra. Khí thế này của ông ấy thỉnh thoảng mới bộc lộ ra, nếu là người bình thường thì e rằng đã bị ông ấy dọa sợ rồi.

Tần Hạo biết trong giọng nói của Lâm Phong Dụ ẩn chứa điều gì. Chẳng qua là ông ấy đang dò xét anh.

Trên thực tế, Trịnh Tiểu Long sống hay chết không quan trọng. Nhưng nếu như đó là do Tần Hạo ra tay thì mọi việc lại không còn đơn giản nữa.

Tần Hạo đột nhiên cảm thấy giận dữ. Đừng nói là cái chết của Trịnh Tiểu Long vốn không hề liên quan gì đến anh, mà cho dù do anh ra tay thì cũng đã làm sao? Tại sao anh lại phải nghe Lâm Phong Dụ mắng cơ chứ?

Ông ấy là bố Lâm Vũ Hân thì đã làm sao?

Anh liếc nhìn Lâm Vũ Hân đang ngồi bên cạnh mình. Cô vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, ngồi đó buồn chán nhìn qua cửa sổ. Thấy Tần Hạo quay sang nhìn mình, cô tò mò hỏi: "Sao lại nhìn em như vậy?"

Cơn giận trong lòng Tần Hạo dịu đi đôi phần, anh nhìn cô lắc đầu, đáp: "Tôi đang ở cạnh Lâm Vũ Hân, sẽ về ngay thôi. Khi nào về rồi nói".

Lâm Vũ Hân nhìn anh với vẻ nghi hoặc, không biết tại sao cô cứ cảm thấy Tần Hạo rất giống bố mình, cùng là kiểu người có thể bình tĩnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn nét mặt anh là cô biết chuyện này không đơn giản.

Tần Hạo cúp máy, anh vẫn cảm thấy nghi hoặc không hiểu.

"Chúng ta quay về nhà đã!", Tần Hạo nói một câu, sau đó lái xe đi. Dọc đường đi anh không nói năng gì, Lâm Vũ Hân thấy anh đột nhiên nổi giận thì không hiểu mô tê gì nhưng cũng kiềm lại không hỏi.

Cho đến tận khi sắp về đến nhà, Tần Hạo mới lên tiếng: "Trịnh Tiểu Long chết rồi!"

"Hả?", Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi: "Sao có thể trùng hợp như vậy? Hắn ta chết lúc nào?"

"Một tiếng trước", Tần Hạo đáp.

"Hắn chết như thế nào?", Lâm Vũ Hân hỏi thêm.

"Anh không biết!", Tần Hạo liếc cô một cái. Trong đầu anh thầm nghĩ anh vẫn luôn ở bên ngoài tòa án chờ cô thì làm sao mà biết được cơ chứ?

Trịnh Tiểu Long một tiếng trước đã chết, lúc đó, Tần Hạo đang ở bên ngoài tòa án đợi Lâm Vũ Hân, anh không hề rời khỏi đó. Đáng tiếc, không ai có thể đứng ra làm chứng điều này.

Tần Hạo không xuất hiện trong phiên xét xử, không ai biết anh đi đâu. Cùng lúc đó, Trịnh Tiểu Long lại chết.

Lâm Phong Dụ lúc này đang rất quan tâm đến chuyện của con gái, cho nên lập tức nghĩ xem liệu có phải do Tần Hạo ra tay không.

Lâm Vũ Hân phát hiện nét mặt của bố rất khó coi, thỉnh thoảng lại cúi xuống ho vài cái. Cô không kìm được mà đến ngồi cạnh bố mình, lo lắng hỏi: "Bố, bố sao vậy? Bố đang ốm sao?"

"Hai ngày nay bố bị cảm lạnh. Không sao!", Lâm Phong Dụ xoa đầu con gái mình, ánh mắt đầy thương yêu, điều đó hiện rõ đến nỗi khiến người xung quanh phải ghen tỵ.

Tần Hạo quay đi chỗ khác, anh có chút thẫn thờ.

"Vũ Hân, con lên gác đi, bố cần bàn bạc vài chuyện với Tần Hạo!", Lâm Phong Dụ sợ con gái ở cạnh mình quá lâu sẽ phát hiện ra sức khỏe của mình có điều bất thường, cho nên đành tìm cách để tránh cô.

Lâm Vũ Hân không hề phát hiện ra điều gì. Mặc dù gần đây cô cảm thấy thời gian mình và bố ở cạnh nhau ngày càng ít, nhưng Lâm Phong Dụ là nhân vật thế nào chứ? Bố cô vốn là người cực kỳ kín tiếng, nên cô đành trề môi, trưng ra vẻ mặt chỉ có khi ở cạnh bố mình rồi nói với vẻ không vui: "Có việc gì không muốn cho con biết sao? Vẫn còn định giấu con, hứ!"

"Bố em đang định chuyển một nửa số tài sản cho anh, việc này đương nhiên không thể để cho em biết. Em mà nghe thì lại không vui", Tần Hạo đắc ý cười nói.

"Anh cứ mơ đi!", Lâm Vũ Hân trợn mắt nhìn anh, sau đó nghe lời đi lên gác.

Đợi cô đi khỏi, Tần Hạo bất lực lắc đầu nói: "Ông còn định giấu cô ấy đến bao giờ?"

"Giấu được bao lâu thì giấu chừng đó, đợi khi nào tôi thực sự không gắng gượng được nữa thì sẽ ra nước ngoài 'nghỉ mát', ha ha!", Lâm Phong Dụ thản nhiên cười đáp. Lâm Phong Dụ thực sự giấu rất giỏi, khiến cả cô con gái gần như ngày nào cũng ở bên cạnh ông nhất thời không thể phát hiện ra. Vậy mà một người ngoài vừa nhìn thấy ông đã biết ông đang bị bệnh.

Thậm chí là bạo bệnh!

Tần Hạo tò mò hỏi: "Rốt cuộc là bệnh gì vậy? Ông giàu có như vậy mà không chữa được sao?"

"Bác sĩ nói là do chứng trầm cảm lâu ngày tích thành bệnh. Ai mà biết được!", Lâm Phong Dụ lại thở dài, trong mắt chất chứa một nỗi u buồn. Dù nỗi u buồn đó chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất nhưng Tần Hạo vẫn nhận ra.

Tần Hạo không hề nể nang gì mà cạnh khóe ngay: "Tôi chỉ biết tặng ông hai chữ 'đáng đời'! Cả ngày từ sáng đến tối nghĩ Đông nghĩ Tây, tính này tính nọ, đêm ngày điên đảo, mấy chục năm không sinh hoạt chăn gối, không chết mới lạ".

"Cậu im đi!", Lâm Phong Dụ ban đầu còn bình tĩnh nhưng sau khi nghe câu cuối cùng thì cũng nhảy dựng lên, tức giận quát.

"Tôi nghe nói mẹ của Lâm Vũ Hân mất từ rất sớm, lẽ nào ông có bên ngoài sao?", Tần Hạo nghiêng đầu nhìn Lâm Phong Dụ, nét mặt như cười như không hỏi.

Lâm Phong Dụ thân là một tay buôn lão luyện lăn lộn trên thương trường mười mấy năm mà lúc này cũng phải đỏ mặt, câu này trả lời thế nào cũng không ổn. Nếu nói là có, thì với ai? Nếu nói không có thì lại rất mất mặt!

"Ông trời đúng là công bằng, cho ông nhiều thứ như thế này thì cũng phải thu lại chút lợi nhuận chứ!", Tần Hạo thở dài, không chọc tức Lâm Phong Dụ nữa. Nhỡ đâu chọc đến nỗi ông ta tức chết thì Lâm Vũ Hân sẽ bất chấp tất cả để liều mạng với anh.

Lâm Phong Dụ cũng thở dài theo, đáp: "Kiếp này của tôi sống đã đủ rồi. Điều duy nhất tôi còn canh cánh trong lòng chính là hai đứa con gái!"

"Cho nên?", Tần Hạo nhìn thẳng vào Lâm Phong Dụ.

Lâm Phong Dụ mỉm cười đáp: "May mà có cậu ở đây, cậu có thể giúp tôi bảo vệ chúng!"

"Ha ha!", Tần Hạo bĩu môi.

Lâm Phong Dụ như nhớ ra điều gì, trên mặt hiện ra một nụ cười kì quái, nói: "Nói thật, ban đầu tôi rất muốn lột da cậu, vứt cậu xuống sông làm mồi nuôi cá. Nhưng sau này, tôi nghĩ đến một việc nên quyết định không làm vậy nữa!"

Tần Hạo không chen mồm vào mà ngồi đợi Lâm Phong Dụ nói nốt vế sau.

Lâm Phong Dụ dường như hơi do dự, rất lâu sau mới nói: "Thôi bỏ đi, cũng không sợ cậu chê cười. Nguyên nhân chính là khi tôi còn trẻ đã từng đi xem bói. Thầy bói nói năm tôi bốn mươi tám tuổi sẽ có một cái hạn. Nếu có thể vượt qua thì sẽ bình an sống đến già, còn không qua được thì sẽ chết!"

"Sau đó tôi hỏi làm thế nào mới giải được hạn này. Thầy bói nói thiên cơ bất khả lộ!"

Tần Hạo nghe xong thì cười ha hả, đáp: "Mấy thứ này mà ông cũng tin sao?"

Lâm Phong Dụ nét mặt vô cùng nghiêm túc, trầm giọng đáp: "Số mệnh cũng giống như ma quỷ vậy. Nếu cậu tin thì sẽ là có, mà không tin sẽ là không có. Tôi thì tin".

"Ông thầy bói đó còn nói gì nữa không?", Tần Hạo không nhịn được cười, anh cảm thấy hơi tò mò. Nếu như chỉ có vậy thì lời tiên tri số mệnh này cũng chẳng thể tin hoàn toàn.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.