Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 366: Chương 366: Một mình chấp hết




Đám người đang nuôi dã tâm này không phải là không có. Có điều, không ai muốn làm người khởi xướng.

Phía xa, Diệp Minh Không đang ngồi với vẻ đăm chiêu. Trong số đám người này, ông ta là người biết rõ lai lịch của Tần Hạo. Có điều, dù có biết rõ đi nữa thì giờ đây ông ta cũng không thể nhìn thấu được sức mạnh thực sự của Tần Hạo đến đâu.

Hoặc có thể chỉ khi ông ta trực tiếp tham gia cuộc tỷ võ này, ép Tần Hạo ra tay thì mới thực sự nhìn thấu được công lực của anh.

"Người này lai lịch thế nào vậy!", Triệu Ngọc Thanh không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt ông ta nhìn Tần Hạo cũng hoàn toàn thay đổi.

"Không rõ!", Tôn Đắc Thắng lắc đầu hờ hững đáp: "Trong đám thanh niên này, ngoại trừ người của tứ đại gia tộc thì e là không có ai địch lại được cậu ta..."

Ông ta nói được nửa câu thì dừng lại không nói tiếp vế sau, nhưng những người già dặn kinh nghiệm có mặt ở đó đều hiểu ông ta có ý gì. Ai cũng ngại nói đến vấn đề này.

"Thật không ngờ thế hệ sau lại có người có thể luyện tới mức thân thủ phi phàm như thế này!", Trịnh Hoài Viễn mặt lúc thì đỏ bừng lên, lúc lại trắng bệch ra. Cháu ông ta bị thua thảm như vậy nên ông ta cũng không thể chém gió tiếp được nữa.

Ở phía xa, Diệp Vô Hoan ánh mắt như thiêu như đốt nhìn Tần Hạo trừng trừng. Chỉ có anh ta biết Tần Hạo đã luyện một loại công pháp thần kì. Chỉ cần luyện thành công thì sẽ trở nên mạnh như vậy.

Tứ đại gia tộc Diệp, Triệu, Tần, Tiêu đều có kungfu bí truyền của mình.

"Tôn Tuấn Dật, lên đi!", Tôn Đắc Thắng quyết định để cho cháu trai mình lên thử sức. Không được gì thì rèn luyện một chút cũng tốt mà. Trong đám thanh niên này, có lẽ Tôn Tuấn Dật là người lợi hại nhất. Những người khác vốn không phải đối thủ của anh ta.

Ngoại trừ Diệp Vô Hoan!

Đương nhiên, Diệp Vô Hoan không thể nhảy lên võ đài. Đây là cuộc đấu võ chọn chồng cho em gái, anh ta sao có thể chen chân vào?

Nếu như Tôn Tuấn Dật cũng bại dưới tay Tần Hạo thì những người ở đó quả thực là không thể nói thêm gì nữa.

Tôn Tuấn Dật lạnh lùng bước lên võ đài, không nói một câu. Có thể nhận ra anh ta không phải một người giỏi ăn nói.

Tần Hạo cũng không phí lời với anh ta.

Tần Hạo cũng đã tính đến nước giả vờ thua anh ta. Có điều, trước đó anh đã quan sát Tôn Tuấn Dật khá kỹ. Anh cũng nhận ra Tôn Tuấn Dật mạnh hơn đám người ở dưới võ đài. Có điều, gương mặt anh ta rất lạnh lùng, lạnh đến nỗi khiến người ta thấy khó gần. Hơn nữa, từ đầu đến giờ anh ta chẳng thèm liếc Diệp Vô Song lấy một cái.

"Tên này xem ra nếu không phải một tên tối ngày đam mê võ nghệ thì cũng là một tên đầu gỗ. Người như thế này mà lấy Diệp Vô Song thì cũng thật đáng tiếc!", Tần Hạo nghĩ vậy nên bỗng chốc hơi do dự.

Nhưng nếu như anh thắng trận đấu này thì thực sự sẽ phải chơi 'trò chơi gia đình' với Diệp Vô Song. Mà trò chơi đó cũng chẳng vui thú gì cho cam.

Tần Hạo theo bản năng nhìn về phía Lâm Vũ Hân thì thấy cô đang cúi đầu xuống, cô vốn đang chẳng nhìn anh.

Tần Hạo trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Hóa ra trong lòng Lâm Vũ Hân anh vốn đã không còn quan trọng.

Thôi kệ, không quan tâm nữa!

Tôn Tuấn Dật là người tấn công trước, Tần Hạo cũng không hề nhượng bộ mà đón đầu anh ta. Tay hai người đập vào nhau, khiến người ta lập tức nhận ra được ai là kẻ mạnh hơn.

Tần Hạo vẫn không hề nhúc nhích còn Tôn Tuấn Dật thì lại bị đẩy lùi đến ba bước. Anh ta cắn chặt răng rồi lại lao lên.

Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu.

Tần Hạo một tay bóp chặt yết hầu của Tôn Tuấn Dật khiến anh ta đành phải cắn răng nhận thua.

Cả đám đông yên lặng như tờ.

Diệp Vô Song ánh mắt đờ đẫn. Tên Tần Hạo này tại sao có thể mạnh như vậy!

"Vô Song, cô đúng là có mắt nhìn thật đấy, lại chọn được một người bạn trai lợi hại như vậy!", cô gái đứng bên cạnh Diệp Vô Song mắt sáng như đèn ô tô nói. Có thể nhận ra nếu như không phải vì Diệp Vô Song đã tỏ thái độ thì cô ta không chừng đã lao vào lòng Tần Hạo rồi cũng nên.

Đám tiểu thư nhà giàu này trước giờ không biết cái gì gọi là đi theo đuổi người khác. Nếu họ đã thích thì sẽ mặc định người đó là của mình, vậy là được rồi.

Tần Hạo nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: "Không còn ai nữa sao?"

Không có ai muốn khiêu chiến với Tần Hạo nữa. Đến Tôn Tuấn Dật cũng thua rồi thì làm gì còn ai dám đấu?

Vào lúc này có nhiều người đã bị dao động. Không phải Diệp Vô Song nói tất cả có thể cùng lên hay sao? Bọn họ tin một đống người như thế này mà xông lên thì Tần Hạo có ba đầu sáu tay cũng chẳng chống đỡ được.

Chỉ cần kiểm soát được hành động của Tần Hạo là có thể đánh cho anh rơi răng.

Lúc này, Tần Hạo đột nhiên nghe thấy một tiếng nói.

"Có thắng thì cũng chỉ là thằng ở rể, có gì mà huênh hoang?"

Lời đó là do một tên nhỏ thó trông rất tầm thường thốt ra. Hắn ta có vẻ chẳng quan tâm gì mấy đến trận đấu, cũng chẳng phẫn nộ như đám người bên dưới võ đài.

Nghe thấy câu này, Tần Hạo đột nhiên giật mình.

Ở rể?

Con rể đến nhà sao? Đùa gì vậy?

Nhưng bây giờ đã không có ai dám lên đấu võ nữa rồi. Nghe thấy lời của tên nhỏ thó kia, đám người vừa hận một nỗi không thể lên võ đài nện cho Tần Hạo một trận bây giờ cũng chuyển sang cười trên nỗi đau của anh.

Có chết cũng không thể làm vậy!

Làm thế nào bây giờ?

Ai lên võ đài cũng được! Tôi sẽ cho mấy người thắng ngay lập tức!

Nhưng làm gì có ai dám lên.

Tần Hạo nghiến răng, má nó, đây là đang ép anh nổi điên hay sao. Tần Hạo hống hách cười lớn đáp: "Mấy cái gia tộc võ công khỉ gió gì đó, rồi gia tộc giàu có gì đó đều là lũ vô dụng mà thôi. Đến một người biết đánh đấm cũng không có, còn ở đấy bày đặt tổ chức đấu võ. Đúng là trò cười!"

"Tên khốn thối tha, cậu nói cái gì cơ?", Trịnh Hoài Viễn không nén được cơn giận mà nhảy dựng lên, một chưởng của ông ta đập xuống làm tan nát cái tay vịn bên cạnh mình. Ông ta tức giận nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo chẳng thèm nể nang đáp: "Tôi nói sai sao? Bao nhiêu người ở đây thế này, còn nói muốn thách đấu với tôi. Vậy mà tôi còn chưa cả khởi động xong đã kết thúc trận đấu rồi, ha ha!"

"Xem ra hôm nay ông già này phải hoạt động gân cốt, không dạy cho thằng oắt con không biết trời cao đất dày này một bài học thì ông đây không phải họ Trịnh nữa!"

Trịnh Hoài Viễn đứng dậy, lao về phía võ đài. Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, khiến Tần Hạo cũng có chút ngạc nhiên. Thật không ngờ ông già này cũng thật sự có bản lĩnh.

Đương nhiên, Tần Hạo cũng có thể nhìn ra những bậc tiền bối này đã từng luyện nội công. So với kungfu của họ thì đám thanh niên ất ơ kia chẳng là gì.

Diệp Minh Không muốn ngăn Trịnh Hoài Viễn lại, nhưng đã không kịp mất rồi.

Cuối cùng thì ông già họ Trịnh kia đã lao lên võ đài rồi!

Tần Hạo quyết định đánh vài cái rồi sẽ xuống khỏi võ đài. Tần Hạo chắp tay nói: "Xin được chỉ giáo!"

Nói rồi, mặc kệ Trịnh Hoài Viễn nói những lời xúc xiểm gì, Tần Hạo vào thế tấn công trước. Anh nhẹ nhàng ra một chiêu Phất Vân Thủ bay về phía Trịnh Hoài Viễn, khẽ đập vào người ông ta.

Trịnh Hoài Viễn cười khinh bỉ, đứng vững như cây tùng. Hai chân ông ta đứng cách xa nhau hàng mét.

Tần Hạo tiếp tục tấn công, cố tình hạ tốc độ, giáng một chưởng vào lồng ngực ông già kia. Kết quả là khiến ông ta né được, lại còn để ông ta tiến sát đến cánh phải của mình. Tần Hạo trở tay chém tới, lại bị ông già kia né được.

"Cứ trốn hoài như vậy không được đâu, như vậy thì mãi mãi không thắng được tôi!", Tần Hạo buông lời khích bác ông ta, ép ông ta ra tay thì anh mới có cơ hội giả vờ bị thương được.

"Nhường cậu ba chiêu, giờ thì xem đây!", Trịnh Hoài Viễn bỗng giậm chân một cái, cả võ đài bỗng nứt ra. Sức mạnh khủng khiếp từ chân ông ta truyền tới rồi bộc phát, đánh trúng vào Tần Hạo. Một lực mạnh giáng thẳng vào lồng ngực Tần Hạo.

Tần Hạo vốn có thể né ra, hoặc là chặn lại nhưng anh lại giả vờ lúng túng sợ hãi rồi để cho chưởng kia giáng đúng vào lồng ngực mình. Sau đó, anh giả vờ bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống khỏi võ đài.

Chưởng này dùng lực khá mạnh. Trịnh Hoài Viễn trong lòng thầm nghĩ tên nhóc con Tần Hạo này ít nhất cũng phải gãy xương sườn.

"Người trẻ tuổi thì phải hiểu được đạo lí vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao ắt có núi cao hơn. Hừ!", Trịnh Hoài Viễn hai tay chắp sau lưng, lấy lại tác phong của bậc tiền bối đang dạy dỗ những người đi sau.

Tần Hạo trong lòng nghĩ thầm ông ta đắc ý gì chứ? Nếu muốn đánh thực sự thì chỉ hai chiêu là anh có thể cho ông ta ra bã, chẳng qua là anh đang cần tìm một 'kẻ chết thay'!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.