Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 109: Chương 109: Mỹ nữ




Hai cô gái đều kinh ngạc đến tột cùng. Như một phản xạ tự nhiên, họ lập tức hỏi: "Bí mật gì?"

"Bí mật chính là.!."

Tần Hạo quay đầu lại liếc nhìn một cái, Vương Tú Quân cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Nhưng khi Tần Hạo nhìn thì cô lại làm như không thèm quan tâm.

"... Lẽ nào cô không soi gương? Không phát hiện ra kẽ răng mình dính rau hay sao? Ha ha, thật là, lại còn tự nhận mình là đại mỹ nhân!"

Giọng nói của Tần Hạo đầy vẻ chế nhạo, giống như tiếng sét giữa trời quang khiến người mặc bộ đồ thủy thủ kia vô cùng bối rối, nét mặt kinh ngạc nhìn Tần Hạo, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Tần Hạo cười nói: "Không tin thì hãy mở miệng ra mà xem. Ở đây ánh sáng hơi kém, có cần tôi lấy điện thoại chụp ảnh cho xem không?"

"Không, không cần đâu, tôi thua. Không sai, tôi chính là Oanh Oanh!”

Nét mặt cô gái mặc đồ thủy thủ vừa khổ sở vừa ảo não. Cô cảm thấy mình quá sơ suất, lại phạm phải sai lầm căn bản này. Thật là mất mặt vô cùng.

Trên răng dính rau! Thân là một mỹ nhân, sao có thể "kém duyên" như vậy!

"Xin thất lễ một chút!"

Oanh Oanh vội vã chạy ra khỏi phòng. Không cần nói cũng biết là đi đánh răng, "tiêu hủy" miếng rau thừa kia.

Ở trong phòng, Yên Yên nhìn Tần Hạo với vẻ thán phục rồi giơ ngón cái lên tán thưởng: "Lợi hại, dưới ánh đèn mờ mịt như thế này mà có thể nhìn thấy được một miếng rau nhỏ tý xíu trong miệng người khác. Đúng là quá đỉnh, chúng tôi thua tâm phục khẩu phục!"

Tần Hạo xua tay, tỏ ra rất bình tĩnh đáp: "Thế này thì có là gì, đối với tôi nó là chuyện vô cùng đơn giản".

Tần Hạo còn đang mải chém gió thì cửa phòng bị đẩy ra một cách hung bạo. Oanh Oanh lửa giận phừng phừng lao vào phòng, chỉ vào Tần Hạo tức giận nói: "Anh là đồ xỏ lá, trên răng tôi vốn dĩ không có gì cả. Thậm chí hôm nay tôi còn không ăn rau!"

"Ha ha, nhưng cô đã thừa nhận cô là Oanh Oanh, vậy có nghĩa tôi đã đoán đúng. Các người thua rồi!"

Tần Hạo xoa xoa tay, trên mặt là biểu cảm mấy người thích chơi thì tôi chơi tới cùng khiến cho hai chị em kia chỉ muốn tẩn cho anh một trận.

Vương Tú Quân lúc này mới bừng tỉnh, hiểu ra mọi việc, hóa ra Tần Hạo đã lừa hai chị em họ!"

"Không được, không được, lần này không tính, anh gian lận! Yên Yên không phục, lần này phán họ thua thì thật là oan ức.

Tần Hạo cười đáp: "Cô còn không phục sao? Mặc dù tôi lừa hai người, nhưng tôi đã đoán đúng. Cô ấy đích thị là Oanh Oanh, còn cô là Yên Yên đúng không? Nếu như lúc nãy tôi lừa cô ấy mà cô ấy lại nói mình là Yên Yên thì sẽ thế nào đây? Hai người chắc chắn không tin, nhưng đây chính là bản lĩnh! Các cô phục thì phục, không phục thì phục thôi!"

"Bản lĩnh cái khỉ gió gì chứ, ha ha!", Yên Yên chế giễu.

Tần Hạo nhún vai đáp: "Thực ra tôi có thể khẳng định chắc chắn như vậy là bởi cô không thể bằng chị của mình được. Chị cô dịu dàng hơn, thông minh hơn, cởi mở hơn, mạnh mẽ hơn, hiểu chuyện hơn. Cô ấy không giống cô, hơi một tý là mắng người, nói mấy lời thô bỉ, lại còn rất nổi loạn. Cũng chẳng trách được, cô ấy là chị, đương nhiên sẽ hiểu chuyện hơn đứa em!"

Yên Yên lập tức đáp trả: "Anh thì biết cái khỉ gió gì? Anh đã chẳng biết gì còn ở đây nói nhăng nói cuội, tôi kém hơn chị tôi chỗ nào chứ? Vì chị ấy đẻ trước tôi vài phút chắc? Cái logic khỉ gió gì vậy?"

Mắng xong, Yên Yên phát hiện ra Tần Hạo đang cười rất tươi còn Oanh Oanh thì dở khóc dở cười.

Đến cả Vương Tú Quân cũng đang cười.

Yên Yên lúc này đột nhiên phát hiện ra mình đã bị trúng kế, tự nhảy vào cái hố Tần Hạo đào sẵn cho mình. Cô đã thừa nhận mình là em, lại còn lộ ra sự ganh tỵ với chị mình.

"Đã thấy chưa, với chỉ số thông minh của cô thì cũng chỉ làm em được mà thôi!", Tần Hạo không chịu buông tha.

Yên Yên giận dữ đáp: "Anh thử nói lại lần nữa xem, cẩn thận tôi..."

Oanh Oanh lập tức kéo Yên Yên lại, sau đó xin lỗi: "Chúng tôi thua rồi, tâm phục khẩu phục. Anh muốn xử lý chúng tôi ra sao cũng được, lúc nào cũng được!"

Trong lòng Tần Hạo có chút ngứa ngáy, hận không thể "xử lý" hai chị em nhà này ngay lập tức. Nhưng lúc này Vương Tú Quân đang ở ngay bên cạnh anh, đương nhiên anh không thể làm vậy. Anh phải đợi tới khi bên cạnh không có người thì mới có thể "xử lý" hai bọn họ.

Cho nên, Tần Hạo tỏ vẻ rộng lượng xua xua tay, bảo họ đi ra ngoài.

Lúc này, Tần Hạo mới ngoắc tay gọi Lý Quốc Phú tới, nói: "Có phải lúc nãy ông đứng xem thấy câu chuyện này rất buồn cười không? Cảm thấy như tôi đang đùa với ông đúng không?"

"Không, không, không, tuyệt đối không phải là trò đùa. Thật xin lỗi, trước đây hai chúng ta có hiểu lầm, bây giờ mọi việc đã qua cả rồi!"

Lý Quốc Phú là một doanh nhân khá thành đạt, ông ta đã tham gia vô số cuộc đàm phán nên rất có kinh nghiệm nên lập tức tìm cách làm bình ổn tình hình rồi mới tính tiếp.

Thấy Tần Hạo không tiếp lời, ông ta nói tiếp: "Chúng ta làm quen lại từ đầu nhé, tôi là Lý Quốc Phú. Lần này tôi tới tìm cậu là vì hi vọng cậu biết thông tin về bức ảnh này. Cậu có điều kiện gì thì cứ đưa ra, chúng ta có thể thẳng thắn bàn bạc với nhau, cậu thấy thế nào?"

"Tôi hỏi ông ba câu hỏi, nếu câu trả lời của ông khiến tôi vừa ý thì ông mới có tư cách bàn bạc điều kiện với tôi!"

Tần Hạo không có chút thiện cảm nào với người này nên cũng không hề khách khí.

"Được, mời cậu ra đề!"

Lý Quốc Phú lúc này mới cẩn trọng ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tần Hạo.

"Câu hỏi đầu tiên, rốt cuộc người phụ nữ này quan trọng với ông đến đâu? So với vợ ông thì thế nào?"

Tần Hạo cũng không biết tại sao mình lại phải hao tâm tổn sức như vậy, nhưng kể từ lúc nhìn thấy thằng bé Phi Phi, anh dường như nhìn thấy mình của quá khứ.

Những điều anh phải trải qua khi còn nhỏ, tua đi tua lại trong đầu anh như một cuốn băng. Hiểu được cảm giác của một đứa trẻ bị bỏ rơi, Tần Hạo thấy không yên tâm khi để Phi Phi đi cùng người đàn ông này.

Có nhiều tiền chưa chắc đã là có tất cả, thứ Phi Phi cần nhất là sự ấm áp của tình thân.

Tần Hạo hỏi xong, sắc mặt của Lý Quốc Phú hơi khó coi, ông ta đáp: "Việc này thì có liên quan gì đến cậu?"

Tần Hạo không thèm nói đến câu thứ hai, đứng dậy định rời khỏi đó!

Với loại người này thì cũng không nên phí lời làm gì.

Lý Quốc Phú vội vã chặn Tần Hạo lại, nghiến răng nói: "Trong trái tim tôi, cô ấy rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả vợ tôi. Bởi vì cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu nhất! Còn vợ hiện tại của tôi, tôi chẳng có cảm giác gì. Tôi lấy cô ấy vì gia đình tôi bắt tôi làm vậy, là một cuộc hôn nhân để tạo nên liên minh chính trị mà thôi!"

Cuối cùng cũng chịu nói thật!

Tần Hạo lạnh lùng cười thầm, sau đó ngồi lại xuống ghế, bỗng nhiên hỏi tiếp: "Câu hỏi thứ hai, tại sao đột nhiên ông lại vội vã đi tìm người phụ nữ này như vậy? Theo tôi được biết, hình như người đó đã chết rồi!"

Lý Quốc Phú mặt đầy đau khổ lắc đầu nói: "Ai cũng nói vậy, ai cũng nói với tôi cô ấy đã chết, nhưng tôi cứ luôn cảm thấy cô ấy vẫn lưu lạc đâu đó trong biển người ngoài kia. Chỉ là cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, không muốn bị ràng buộc bởi mối nợ giữa chúng tôi. Cho nên tôi mới muốn tìm cô ấy để hỏi cho ra nhẽ".

Tần Hạo trong lòng cũng hơi xúc động. Thật không ngờ, Lý Quốc Phú này cũng là một người trọng tình xưa nghĩa cũ như vậy.

Lúc này, ấn tượng của Tần Hạo về người đàn ông này đã thay đổi!

"Được, câu hỏi cuối cùng. Sau khi tìm được người phụ nữ này, ông sẽ làm gì?"

Tần Hạo nhìn thẳng vào mắt Lý Quốc Phú.

Nét mặt Lý Quốc Phú nghiêm lại, bỗng chốc trở nên vô cùng kiên quyết, đáp: "Ly hôn, sau đó cầu hôn cô ấy. Tôi sẽ cho cô ấy một đám cưới thật rỉnh rang, muốn cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc nhất! Sẽ không có đau khổ nữa, sẽ không bị kẻ khác giẫm đạp lên nữa!"

Nói rồi, Lý Quốc Phú rơi nước mắt. Ông ta không kìm nén được cảm xúc, đưa mắt nhìn Tần Hạo: "Xin cậu hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?"

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.