Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 251: Chương 251: Phát hiện gian tình




Nói xong, Tần Hạo tiếp tục cầm đũa, gắp mấy miếng gà ít ỏi còn lại trong đĩa. Anh cũng chẳng buồn quan tâm Văn Văn đang trừng mắt nhìn mình.

Ánh mắt xem thường của Văn Văn bị Tần Hạo phớt lờ. Tức giận đến mức đầu bốc khói, cô ta lạnh lùng cất tiếng: “Ha ha, đúng là không biết xấu hổ. Ăn cơm cùng con gái mà còn muốn người ta trả tiền? Hừ, tôi chưa từng thấy ai keo kiệt như thế! Chúng ta đang ra ngoài làm việc, anh có thể ứng trước rồi báo lại cho công ty thanh toán mà!”

“Không có tiền để ứng!”, đặt đũa xuống, Tần Hạo thẳng thắn đáp lời.

“Anh…”, Văn Văn nghiến chặt răng đầy giận dữ. Nhưng lúc này cô ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành bực tức đứng dậy, lấy thẻ trong túi rồi đưa cho nhân viên phục vụ.

Sau khi thanh toán, Văn Văn lạnh giọng nói: “Không biết chị Từ sao lại mù quáng thích một kẻ vô sỉ như anh. Ha ha, tôi cảm thấy chẳng đáng chút nào!”

Tần Hạo hơi biến sắc. Nụ cười trên môi anh từ từ cứng đờ rồi biến mất hẳn. Vẻ mặt anh có phần lãnh đạm: “Cô nói gì?”

“Quá lười để nói với anh!”

Văn Văn cầm túi rồi bước thẳng ra ngoài.

Giờ phút này Tần Hạo mới hiểu, thì ra đây chính là nguyên nhân trực tiếp khiến mọi người đối xử với anh hoàn toàn khác trước.

Từ Mộng Kiều!

Tần Hạo không hề biết toàn bộ nhân viên ở phòng kinh doanh đều nhận thấy mối quan hệ mập mờ giữa hai người họ. Đám người của bộ phận này đều có cặp mắt sắc bén nhanh nhạy, chẳng ai ngốc cả.

Thần kỳ hơn nữa là có một vị đồng nghiệp ở cùng khu với Từ Mộng Kiều. Người này từng vô tình nhìn thấy chiếc Maserati đỗ ở khu nhà.

Không cần nói cũng biết, chủ nhân chiếc xe chính là Tần Hạo.

Khi ấy, trong xe không có người. Quá rõ ràng, cả hai đều đã lên nhà của Từ Mộng Kiều.

Chỉ một lát sau khi vị đồng nghiệp ấy phát hiện chiếc xe, Tần Hạo đã xuống lầu và lái xe đi mất.

Ngày hôm sau, Từ Mộng Kiều xin nghỉ phép vì không được khỏe.

Lúc ấy, Lục Tiểu Nha đã nhờ vị đồng nghiệp ở gần nhà kia đến thăm hỏi tình hình. Kết quả là nhìn thấy vẻ buồn rầu, tiều tụy của Từ Mộng Kiều.

Sau khi quay lại công ty, thông tin này đã được lan truyền khắp phòng kinh doanh.

Mọi người đều khinh thường hành động đùa giỡn tình cảm của Tần Hạo. Đặc biệt là khi họ nhìn thấy anh công khai tình cảm với Tổng giám đốc Lâm vào ngay ngày hôm sau.

“Đồ dựa hơi đàn bà, không biết xấu hổ!”

“Cặn bã, rác rưởi!”

“Loại người kinh tởm!”

Đó là những lời nhận xét của đám người ấy về Tần Hạo.

Người duy nhất không biết chuyện chính là đương sự Tần Hạo.

Đến bây giờ Tần Hạo vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh cũng chẳng quan tâm. Văn Văn cũng được, ai cũng được, đều là người qua đường đối với Tần Hạo thôi. Anh không cần phải bận tâm họ nghĩ gì về mình.

Trở lại xe, anh lái được tầm mười phút thì đến một nhà máy. Văn Văn xuống xe trước, nói với anh mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Anh không cần vào, ở đây đợi đi!”

“Được!”

Tần Hạo cũng không muốn đi, đợi thì đợi. Chỉ là công việc này quá bức bối khiến anh cảm thấy rất phiền.

Một giờ chờ đợi trôi qua.

Tần Hạo ngồi trong xe, chốc chốc lại xuống xe, chốc chốc lại bấm điện thoại. Vô cùng buồn bực!

Rốt cuộc cũng chờ được một cú điện thoại. Là Lâm Vũ Hân gọi đến!

“Anh lên đây đi! Em có chuyện cần nói với anh!”, sau khi xác định mối quan hệ với Tần Hạo, Lâm Vũ Hân đã nói chuyện dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Tần Hạo ảo não đáp lại: “Không lên được. Chồng của em đang ở một khu công nghiệp ngoại thành, có lẽ không thể về ngay. Em có chuyện gì thì nói luôn đi!”

“Hử? Anh đang ra ngoài làm việc à? Ừm, vậy thôi, anh cứ bận đi nhé. Khi nào anh về thì em nói cũng được. Em cúp đây, tạm biệt!”, hình như Lâm Vũ Hân đang rất bận. Cô vừa nói xong thì vội vàng cúp máy.

Khẽ thở dài, Tần Hạo lại châm một điếu thuốc nữa.

Anh chờ đến tận năm, sáu giờ chiều. Chờ đợi đủ năm giờ đồng hồ.

Nhưng lúc này, Tần Hạo đã khôi phục được sự điềm tĩnh của mình.

Năm xưa, khi thực hiện nhiệm vụ, anh còn từng phải canh giữ ở một điểm suốt ba ngày ba đêm, có gì to tát đâu.

Chỉ là, vừa có một chiếc xe chạy ra từ cánh cửa nhà máy mà Tần Hạo vẫn luôn chú ý nãy giờ. Đó là một chiếc Audi màu đen.

Văn Văn rõ ràng đang ngồi trong xe. Không biết cô ta ra ngoài cùng ai.

Tần Hạo hơi ngẩn ra, mắt nhìn chằm chằm. Anh thấy Văn Văn đang nói cười vui vẻ với người tài xế, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn sang chỗ anh.

“Ha ha, giỏi lắm!”

Nét mặt bình tĩnh, dáng vẻ vẫn điềm nhiên, nhưng trong ánh mắt của Tần Hạo đã lóe lên vẻ khinh miệt.

Anh không muốn chờ nữa, vội vã lên xe rồi lặng lẽ theo sau chiếc Audi kia.

Lái xe theo chiếc Audi, Tần Hạo kinh ngạc nhận ra đây là đường về thành phố. Anh bình tĩnh theo đuôi họ. Với kỹ năng theo dõi của Tần Hạo, bị phát hiện mới là lạ.

Năm mươi phút sau, chiếc xe Audi dừng lại trước một khách sạn bốn sao. Văn Văn cùng một ông chủ mặc com-lê thắt cà vạt bước xuống xe.

Tần Hạo tận mắt trông thấy Văn Văn khoác tay ông chủ kia. Hai người họ thân mật bước vào khách sạn.

Sau khi lấy điện thoại chụp hình lại, Tần Hạo gọi điện cho Văn Văn.

“A-lô, cô ra chưa? Tôi chờ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong việc à?”

Tần Hạo vờ bực mình hỏi.

Văn Văn bực bội đáp: “Sốt ruột cái gì, sắp xong rồi. Bảo anh chờ thì cứ chờ đi. Anh biết cái gì chứ? Chuyện hơi rắc rối, phát sinh vài vấn đề nên tôi phải giải quyết. Anh thấy phiền thì cứ về trước!”

“Thế thì không được. Tôi đưa cô ra ngoài thì phải chở cô về chứ. Nhỡ người ta nghĩ tôi đem cô đi bán thì biết làm sao? Tôi biết nói lý lẽ kiểu gì đây?”, khóe môi của Tần Hạo hơi nhếch lên. Nụ cười phảng phất chút gian tà, anh điềm tĩnh đáp trả.

“Thôi được rồi, lát nữa tôi sẽ tự bắt xe quay về. Anh không đợi được thì về trước đi!”, Văn Văn bực mình nói, sau đó lập tức cúp máy rồi tiếp tục khoác tay ông chủ kia vào khách sạn.

Tần Hạo không nói gì nữa, vừa lái xe đi vừa gọi điện cho Huyết Ảnh.

“Điều tra ả đàn bà thần kinh này!”

“Rõ!”

Sau khi cúp máy, Tần Hạo lái xe về thẳng công ty.

Khi anh về đến nơi thì trời đã tối, tám giờ rồi.

May mà vẫn kịp. Hôm nay Lâm Vũ Hân tăng ca, còn đang ở công ty xử lý công việc.

Anh nhìn điện thoại, hiện trên màn hình là tin nhắn bảo phải tăng ca của Lâm Vũ Hân.

Đi ngang một cửa tiệm, Tần Hạo dừng xe lại. Anh dùng ba mươi tệ còn trong tay để mua một phần ăn tối rồi mang lên.

“Vẫn là vợ mình tốt nhất!”, Tần Hạo thầm cảm thán.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.