Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 463: Chương 463: Phối hợp ăn ý




Một lúc trôi qua mà vẫn chẳng hề có tiếng nổ nào phát ra. Diệp Vấn Thiên tiến lại gần xem thử mới phát hiện mình đã bị lừa. Đấy rõ ràng là một hòn đá.

Nhưng quả lựu đạn đầu tiên cũng trông giống hòn đá mà, sao nó lại nổ?

“Hôm nay không giết được mày thì tao sẽ viết ngược ba chữ “Diệp Vấn Thiên” này!”, Diệp Vấn Thiên phẫn nộ gầm lên. Hắn lấy đà rồi lao về phía Tần Hạo, khí thế hừng hực tỏa ra. Khi hắn vung tay, một luồng khí vô hình tựa như ngưng tụ thành vật chất.

Tần Hạo thất kinh, không ngờ lão này lại đáng gờm đến vậy. Hắn có thể biến chân khí thành thứ hữu hình, quá khủng khiếp. Anh chưa từng thấy sư phụ Trần Linh Tố sử dụng chiêu này bao giờ.

Tiêu tùng rồi, lão quái vật này mạnh quá. Anh không đấu lại!

Trong lúc đang lo sợ thì Tần Hạo chợt nhìn thấy một vật màu đen bay đến từ đằng sau.Vật đen này đập vào dưới chân Diệp Vấn Thiên.

“Mày nghĩ tao sẽ sập bẫy nữa sao? Ngây thơ thật đấy… A…”, Diệp Vấn Thiên còn chưa dứt câu thì một tiếng động cực lớn vang lên. Vật đen dưới chân hắn phát nổ, một luồng khí đáng sợ đẩy cả người hắn ngã nhào về phía sau. Luồng khí ấy thiêu cháy da thịt hắn, vô cùng đau đớn.

Hắn còn chưa kịp đứng vững thì lại thấy một vật màu đen khác bay đến.

“A!”, Diệp Vấn Thiên hét lên. Hắn quyết định không tránh mà đưa chân ra để đá vật đen ấy.

Diệp Vấn Thiên cứ nghĩ động tác đã đủ nhanh để đá vật ấy bay về phía đối phương trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này. Nào ngờ, khi chân hắn vừa chạm được vào vật đen ấy thì nó đã phát nổ.

“Á!”

Hắn đau đớn thét lên, cảm thấy bản thân quá thê thảm. Liếc nhìn phần chân phải bị cháy đến mức máu thịt lẫn lộn, hắn đã mất cảm giác chân hoàn toàn.

“Thứ chết tiệt này!”, Diệp Vấn Thiên bừng bừng lửa giận. Giậm mạnh chân trái, hắn cố gắng dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mình để duy trì sự thăng bằng. Sau đó, hắn lao về phía Tần Hạo.

Hôm nay, dù Diệp Vấn Thiên có chết cũng phải đánh tên cặn bã Tần Hạo một trận nhừ tử. Nếu không, hắn sẽ chết không nhắm mắt.

Nhưng Diệp Vấn Thiên chỉ vừa chạy được ba mét thì đã chết lặng.

“Một, hai, ba, bốn… tám, chín, mười!”, hắn vừa nhìn vừa nhẩm đếm số vật đen trước mặt mình. Đừng hỏi Diệp Vấn Thiên giờ phút này rồi mà sao vẫn còn tâm trí đếm, hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Thế nên, sau khi hắn đếm xong số lượng, cũng là lúc những vật màu đen ấy nổ thành một đám mây hình nấm cỡ nhỏ.

Tần Hạo như hóa đá, ngây ngẩn nhìn tình huống bất ngờ vừa xảy đến.

Quay người lại, anh thấy Oanh Oanh đang nấp sau tảng đá, bèn hỏi một câu rất đỗi lạ kỳ.

“Sao bây giờ cô mới đến?”

“Hả, anh biết tôi sẽ đến à?”, Oanh Oanh còn kinh ngạc hơn. Cô ấy cứ nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ là thời khắc tỏa sáng nhất, giết chết trùm cuối bằng thủ đoạn lợi hại nhất. Và rồi, người nào đó sẽ phải e dè quỳ xuống trước mặt cô.

Nhưng chẳng ngờ, Tần Hạo đã đoán được chuyện này từ lâu.

Anh liếc nhìn Oanh Oanh rồi quan sát khu vực vừa phát nổ. Thấy Diệp Vấn Thiên vẫn chưa ghê gớm đến mức chống lại được sức tấn công của lựu đạn, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Hạo cười bảo: “Từ lúc tôi đưa cho cô thứ này, nhìn cô háo hức muốn dùng thử như vậy, tôi đã biết cô sẽ lén lút chạy đến đây rồi.”

Đắc ý chống nạnh, Oanh Oanh cười ngạo nghễ: “Không có cao thủ võ lâm nào không bị nổ chết. Lại càng không có gã đàn ông nào mà Oanh Oanh này không xử được. Trước nay không có, sau này lại càng không. Ha ha ha ha!”

Tần Hạo cũng bó tay. Mặc kệ cô nàng thần kinh đang phát điên trước mặt mình, anh tiến đến chỗ Diệp Vấn Thiên. Nhìn bộ dạng hấp hối của hắn, trong lòng anh chợt có cảm giác hắn như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh vậy. Nhưng anh không thừa nhận bản thân mình chính là “con chó” ấy.

“Đừng oán hận tôi. Không phải là tôi làm đâu. Do cô ta cả đấy. Nhìn thấy không, đúng rồi, là người phụ nữ đang cười cợt kia đấy. Chết dưới tay đàn bà thì nhớ báo thù đúng người. Đừng có đến tìm tôi nhé!”

Anh cười hề hề, nhắn nhủ vài câu. Tần Hạo định sẽ cho Diệp Vấn Thiên một cước để siêu độ cho hắn. Dù sao thì có sống tiếp cũng đau đớn, tình trạng hắn bây giờ đã thảm lắm rồi. Hắn mà xuống địa ngục thì chắc cũng dọa Diêm vương sợ chết khiếp.

Không ngờ, Diệp Vấn Thiên lại ngửa đầu phun ra một ngụm máu đen rồi tắt thở. Tần Hạo đoán, chắc hắn đã bị anh làm cho tức chết.

Đường đường là trưởng lão của Diệp gia – một gia tộc võ lâm danh tiếng, mà lại chết vì bị một ả đàn bà thối tha ném lựu đạn. Hắn không cam tâm.

Ở bên này, Diệp Quang đã hôn mê. Tần Hạo đá hai phát để Diệp Quang tỉnh lại. Vừa trông thấy khuôn mặt Tần Hạo, Diệp Quang đã tức đến nỗi muốn cắn xé anh. Tiếc rằng bây giờ đến sức lực đe dọa còn chẳng có, nói chi là cắn người.

“Được rồi, để tôi đưa các người lên đường cùng nhau. Kiếp sau vẫn nên làm lợn thôi. Với trí tuệ của các người thì tôi cũng rất khó giải thích lý do. Các người bị nổ chết làm tôi ngại khoe khoang với người khác quá, thế này thì chứng tỏ tôi thật là vô dụng!”

Tần Hạo vừa nói vừa nghĩ bụng. Anh giết chết hai cao thủ của nhà họ Diệp như vậy, liệu đám cao thủ của nhà họ Diệp chính thống có truy sát anh không nhỉ?

“Cứ chém giết mãi như bây giờ thì chán lắm. Mọi người nên vui vẻ cọ xát võ công, chơi mạt chược, uống trà với nhau mới phải. Ông có cô nào để giới thiệu cho tôi làm quen không? Tôi thì muốn giới thiệu một cô cho ông này. Nhìn bộ dạng chết không cam lòng này của ông, chắc vì đã tứ tuần rồi mà vẫn còn là trai tân chứ gì? Không sao. Ở đây tôi có một cô, cho mượn giống ngay luôn. Ông không để bụng đâu nhỉ? Không trả lời xem như là đồng ý nhé!”

Tần Hạo gọi vọng sang: “Này, Oanh Oanh, đến đây nhanh lên. Ở đây còn nóng hổi luôn này. Muốn phối giống thì tranh thủ thời gian đi, đợi chốc nữa nguội lạnh thì khó làm đấy!”

“Đồ khốn nạn này, anh nói vớ vẩn gì vậy hả? Sao tôi có thể làm ra chuyện như thế?”, Oanh Oanh chạy đến chỗ anh, lớn tiếng đáp, “Mà ở đâu? Thứ đó có còn không vậy?”

Diệp Quang cũng bị họ làm cho tức chết.

Tần Hạo ngửa mặt than thở: “Ông trời nhỏ mọn quá. Người ta sắp chết rồi. Muốn để lại giống nòi trước khi nhắm mắt xuôi tay mà ông cũng không cho người ta thời gian nữa. Xấu tính thật!”

Anh giơ ngón giữa lên, sau đó vẫy tay nói: “Oanh Oanh, chúng ta đi thôi. Còn nán lại nữa thì không kịp chuyến bay về Trung Hải đâu!”

Oanh Oanh hét to: “Đợi một tí nữa đi. Người ta còn chơi chưa đủ mà!”

“Vãi, cô làm thật đấy à?”

Ngoảnh đầu lại, Tần Hạo nhìn thấy Oanh Oanh đẩy hai thi thể vào cái hố đất xuất hiện sau vụ nổ. Cô ấy chôn họ xuống hố thật nhanh, sau đó phủi tay rồi chạy theo anh.

“Giỏi lắm. Vất vả cho Oanh Oanh rồi. Lần này biểu hiện của cô rất tốt!”, Tần Hạo phủi bụi bẩn trên đầu cô ấy một cách tự nhiên, vừa cười vừa nói.

Oanh Oanh bất mãn: “Chỉ được một lời khen như vậy thôi sao? Phải thưởng bằng hành động thiết thực chứ?”

Tần Hạo ngạc nhiên hỏi: “Hành động gì cơ?”

Bỗng, Oanh Oanh dang tay ôm chầm lấy Tần Hạo. Trong vòng tay anh, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Lúc này, tâm trạng lo sợ của Oanh Oanh mới dần bình tĩnh lại, đôi tay cũng không còn quá run rẩy nữa.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.