“Lại được bộn tiền rồi!”
Trúc Diệp Thanh cười ha hả, chẳng biết là đang mỉa mai Rồng Xanh hay đang khoe khoang về mình.
“Đối thủ là Giết Hai Mạng, không biết tên lúc trước là gì. Vì Giết Hai Mạng đã từng giết chết hai đối thủ nên mới có cái tên này. Xem ra, hôm nay anh ta sẽ phải đổi tên rồi!”
Trúc Diệp Thanh rất tự tin. Cậu trai Muay Thái này rất có triển vọng, sức bùng nổ vô cùng lớn, có ưu thế về cận chiến.
“Đổi tên thành Người Chết à? Ha ha!”
Tần Hạo châm chọc. Đúng là anh hy vọng Rồng Xanh sẽ thắng, vì anh là người Hoa Hạ và cũng vì anh cảm thấy chướng mắt tên đánh Muay Thái ấy.
Tất nhiên, đa số khán giả ở đây cũng giống như anh. Đồ Anh Kiệt còn cược mười triệu vào Rồng Xanh. Nếu như thua, Đồ Anh Kiệt sẽ tổn thất một khoản tiền lớn, đối với hắn ta, đấy sẽ là một đòn khá đau.
Tiếng hò hét của khán giả dần lắng xuống, hai người trên võ đài đã bắt đầu di chuyển.
Xem đây là một trận đấu chuyên nghiệp, Rồng Xanh lịch sự chắp tay chào đối phương.
Tần Hạo giật giật khóe miệng. Tên Rồng Xanh này đang làm trò hề đấy à? Đây là trận chiến một mất một còn chứ có phải giao lưu hữu nghị đâu!
Quả nhiên, Giết Hai Mạng chẳng quan tâm đến màn chào hỏi này, trực tiếp nhào đến tấn công. . Ngôn Tình Tổng Tài
Đúng như dự đoán, ngay từ đầu, Rồng Xanh đã rơi vào thế bất lợi, chỉ có thể phòng ngự một cách bị động. Đối mặt với sức tấn công như vũ bão, Rồng Xanh cố gắng tránh đòn, không va chạm chính diện.
Nhưng bất ngờ thay, động tác của Rồng Xanh rất uyển chuyển. Từng chiêu thức đều vô cùng gọn gàng, thanh thoát, không hề có chút dư thừa nào. Đây là điều hiếm thấy trong võ thuật Hoa Hạ.
Rồng Xanh học ở núi Võ Đang, từng luyện Thái cực nên biết cách mượn lực, phòng thủ khéo léo. Tuy Rồng Xanh nhìn có vẻ yếu thế hơn, nhưng do Giết Hai Mạng tấn công quá lâu, tâm lý nóng vội nên động tác đã có sơ hở. Rồng Xanh nhanh nhẹn chớp lấy cơ hội này và khiến đối phương gặp chút bất lợi.
Tiết tấu trận này còn chậm hơn trận trước. Nếu không vì Rồng Xanh có thực lực mạnh ngoài dự đoán, có lẽ trận đấu đã an bài từ lâu.
Cuối cùng, Rồng Xanh giành chiến thắng.
Tiếp theo là trận chiến giữa Người Sói và Siêu Đặc Công.
Trận đấu giữa hai võ sĩ này diễn ra rất khốc liệt. Như lời Trúc Diệp Thanh đã nói, họ giỏi ra những đòn đoạt mạng đối thủ. Không chỉ độc ác với kẻ địch mà còn tàn nhẫn với cả bản thân. Hai người họ không ngại dùng cách đả thương chính mình để lấy được cơ hội chiến thắng đối thủ.
Vào lúc này, cảm xúc của khán giả đang lên cao, đặc biệt là khi nhìn thấy máu.
Về cuối trận, trên võ đài đã dính đầy vết máu. Cả hai đều ra đòn rất ác. Người Sói còn dùng miệng để cắn đối phương, mọi bộ phận trên cơ thể đều có thể trở thành vũ khí.
Kết quả cuối cùng khiến người ta không khỏi cảm thán. Quả là một trận chiến tàn khốc.
Người Sói cắn đứt một bên tai của đối thủ. Còn Siêu Đặc Công bẻ gãy cổ của Người Sói và giành thắng lợi. Thế nhưng Siêu Đặc Công gần như không thể đứng vững, cả người đầy thương tích, vô cùng thê thảm.
“Người Sói rất hung tợn, nhưng kỹ thuật còn thiếu sót. Về điều này, Siêu Đặc Công toàn diện hơn một chút!”, Tần Hạo bình thản nhận xét, sau đó điềm nhiên nhìn Trúc Diệp Thanh.
Ba trận, đều đoán trúng!
Tầm nhìn của Tần Hạo khiến Trúc Diệp Thanh không thốt nên lời.
Đúng lúc này, Trúc Diệp Thanh bỗng đứng dậy và làm một hành động khiến tất cả đều kinh ngạc.
Đứng trước mặt Tần Hạo, cô ta đột nhiên quỳ một chân xuống.
“Em định làm gì vậy?”, Tần Hạo khó hiểu nhìn người đang quỳ dưới chân mình, không đoán được đối phương muốn làm gì.
Trúc Diệp Thanh cung kính cất lời: “Kính chào cậu chủ!”
“Em nói gì cơ?”, Tần Hạo ngây người, ngỡ rằng tai mình gặp vấn đề.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy rồi về chỗ ngồi. Không còn phong thái ngạo mạn, Trúc Diệp Thanh nói với vẻ cung kính: “Kính chào cậu chủ!”
Tần Hạo sững người, thay đổi cũng nhanh quá! Vừa nãy còn huênh hoang lắm mà, sao mới chớp mắt đã trở nên lễ độ thế?
“Không phải là đang đùa tôi đấy chứ?”, Tần Hạo quan sát một lúc, thấy vẻ mặt của Trúc Diệp Thanh rất nghiêm túc, không giống như đùa giỡn.
“Em tên là Diệp Thanh Trúc, đệ tử ngoại môn mà tông sư Trần Linh Tố mới thu nhận, thật ra là người hầu. Cậu chủ có thể gọi em là Tiểu Thanh!”
Nghe xong, Tần Hạo bèn ngẩn ra. Anh không để tâm đến chuyện quỳ gối. Quan trọng là sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, khiến anh chưa kịp tiêu hóa.
Diệp Thanh Trúc là người hầu mà sư phụ vừa thu nhận. Bảo sao sư phụ lại sai anh đi tìm cô ta. Khi Tần Hạo nói ra thân phận, thừa nhận mình là đệ tử chân truyền của Trần Linh Tố, vẻ mặt Diệp Thanh Trúc vô cùng kinh ngạc. Vì võ công của nhà họ Trần không truyền cho người ngoài. Trần Linh Tố âm thầm nhận đồ đệ, thân phận cũng khác biệt.
“Tại sao không nói sớm? Sao sư phụ lại nhận em làm người hầu?”, Tần Hạo nghi hoặc hỏi.
Diệp Thanh Trúc lắc đầu: “Sư phụ không cho phép tiết lộ.”
Tần Hạo khẽ gật đầu, nét mặt phức tạp.
Đã thu phục được Diệp Thanh Trúc nên Tần Hạo cũng chẳng tính toán với những chuyện mà cô ta vừa bày ra. Anh cười bảo: “Em đã nói thì anh cũng không giấu làm gì nữa. Khi sư phụ nhận anh làm đệ tử thì anh vẫn còn bé, chẳng nhớ vì sao mình lại được nhận nữa. Ha ha!”
Diệp Thanh Trúc nhìn Tần Hạo trân trân. Anh vẫn cợt nhả với cô ta như vậy, quá đáng thật.
“Cậu chủ, em có thể hỏi anh thêm một chuyện được không?”, Diệp Thanh Trúc ngại ngùng nhìn anh, dường như có điều thắc mắc.
Tần Hạo lắc đầu đáp: “Không được!”
Diệp Thanh Trúc ủ rũ, biết ngay thừa nhận thân phận là không ổn mà. Bây giờ hỏi gì, Tần Hạo cũng không phối hợp, Diệp Thanh Trúc cũng hết cách.
“Ý anh là, em như thế này khiến anh không nhập tâm được. Trở về trạng thái của Trúc Diệp Thanh đi. Anh thích em như vậy hơn!”, Tần Hạo cười nói. Quả thật, dáng vẻ cung kính này của Diệp Thanh Trúc khiến anh không quen tí nào. Đặc biệt là cách xưng hô “cậu chủ” vô cùng khó chịu, làm Tần Hạo thấy mình như công tử vậy.
Diệp Thanh Trúc nghe xong thì “ồ” một tiếng, sau đó cười đáp: “Vậy mới đúng chứ. Thật ra thì em cũng không quen, ha ha. Tối nay đến phòng em nhé? Em để cửa chờ anh?”
- -------------------