Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 272: Chương 272: Ruột nóng như lửa đốt




"Xin lỗi sao?"

Tần Hạo hai tay ôm đầu, lười biếng đáp: "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Con người chị thật kì lạ, lúc nãy giẫm lên chân tôi, rõ ràng là cố ý. Tôi còn chưa bắt chị xin lỗi thì thôi, mắc mớ gì mà chị lại đi tố cáo ngược lại tôi? Đúng là vô lý mà!"

Không biết tại sao, Tần Hạo rất thích ngắm nhìn dáng vẻ giận tím người nhưng không thể làm gì của Lục Tiểu Nha!

Lục Tiểu Nha tức đến nỗi mắt trợn lên toàn lòng trắng, cô chợt nhận ra mình không nên phí lời với Tần Hạo mà chui đầu vào cái rọ anh giăng sẵn. Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng tức thêm.

Thà rằng lơ đẹp anh đi còn hơn tiếp tục chuốc bực vào người, như vậy xem ra thoải mái hơn rất nhiều.

Nghĩ đã thông, Lục Tiểu Nha hít sâu một hơi, sau đó quay lưng bước đi, tránh xa Tần Hạo.

Hai người cứ một trước một sau, đi tới một nhà ăn ở gần đó ăn cơm. Đương nhiên, lúc thanh toán, Lục Tiểu Nha lại bị chọc tức.

Tần Hạo cười cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh lầy lội nói: "Chị nhìn gì tôi, tôi có mang tiền đâu!"

Nói rồi, anh cầm luôn hợp cơm của mình chuồn mất, để lại Lục Tiểu Nha đứng thần người ra ở phía sau!

"Đáng ghét! Mộng Kiều tại sao có thể thích nổi một kẻ như vậy chứ?"

Trong mắt Lục Tiểu Nha, Tần Hạo là tên đàn ông tồi tệ đến cùng cực. Trước đây ấn tượng của cô về anh còn không đến nỗi, giờ nghĩ lại cô nghĩ có lẽ lúc đó mình mù rồi.

Hai người lại một trước một sau quay lại nhà Từ Mộng Kiều.

Lúc ra mở cửa, thấy có mình Tần Hạo, Từ Mộng Kiều ngạc nhiên hỏi: "Chị ấy đâu rồi?"

"Đằng sau!", Tần Hạo nói nhỏ.

Từ Mộng Kiều vội vã kéo anh vào, nhỏ tiếng hỏi: "Cậu cẩn thận một chút được không? Đừng để chị ấy phát hiện ra điều gì..."

"Sợ gì chứ?"

Tần Hạo mặt không hề biến sắc, như thể anh chẳng sợ Lục Tiểu Nha phát hiện ra quan hệ giữa anh và Từ Mộng Kiều.

Thái độ này khiến Từ Mộng Kiều không biết nên vui mừng hay lo sợ.

"Cậu thực sự không sợ sao? Một khi mối quan hệ của chúng ta bại lộ thì cậu biết sẽ có hậu quả thế nào rồi đấy!", Từ Mộng Kiều rất bình tĩnh nói ra những lời này.

Tần Hạo thản nhiên đáp: "Tôi biết chứ!"

Tần Hạo đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tiểu Nha đến gần.

Tần Hạo ngậm miệng không nói nữa.

Lục Tiểu Nha vừa vào nhà đã nhìn Tần Hạo trân trân.

Tên đáng ghét này, đến đi thang máy cũng không đợi cô. Nếu không phải lúc đó không phải giờ cao điểm sử dụng thang máy thì không biết bao giờ cô mới lên được đến nơi!

Nhưng lúc này, Tần Hạo đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn uống, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn Lục Tiểu Nha.

Lục Tiểu Nha cảm thấy tất cả sự tức giận bao nhiêu năm nay của cô đều tập trung vào ngày hôm nay.

Cố gắng kìm nén cơn giận xuống ăn cho xong bữa cơm. Ăn cơm xong, Lục Tiểu Nha nhìn chòng chọc Tần Hạo, mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, nói: "Cơm cũng ăn rồi, ngồi chơi cũng ngồi chơi rồi, người cũng thăm rồi. Sao cậu còn chưa chịu đi?"

"Cùng đi đi!"

Tần Hạo đứng dậy, cười ha ha đáp.

Lục Tiểu Nha cười lạnh đáp: "Ai thèm đi cùng cậu chứ?"

Tần Hạo cười ngượng ngùng, đưa tay lên sờ sờ mũi. Nhất thời anh cũng không biết đối đáp ra sao.

Cũng không sao cả, anh đứng dậy chào Từ Mộng Kiều, sau đó đi khỏi nhà cô.

Nếu còn ở lại muộn thêm chút nữa thì Lâm Vũ Hân cũng về nhà.

Rất lâu sau khi Tần Hạo đi khỏi, Lục Tiểu Nha mới về. Mục đích chính là kéo giãn khoảng cách với anh, đề phòng anh lại giở trò lưu manh gì đó.

Trước khi Lục Tiểu Nha đi khỏi còn nói với Từ Mộng Kiều: "Tránh xa tên lưu manh đó ra một chút!"

"Lưu manh?"

Từ Mộng Kiều sững lại.

"Không sai, hắn ta chính là lưu manh!", Lục Tiểu Nha vừa nói vừa nghiến răng ken két.

Không đợi Từ Mộng Kiều hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì Lục Tiểu Nha đã đi về.

Đợi Lục Tiểu Nha về, Từ Mộng Kiều mới bừng tỉnh. Cô vội vã gọi điện cho Tần Hạo.

"Vừa nãy cậu đã làm gì chị Lục thế?"

Từ Mộng Kiều lạnh lùng chất vấn Tần Hạo.

Tần Hạo đang lái xe, lúc nhận điện thoại anh có hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Từ Mộng Kiều sẽ hỏi anh như vậy. Anh cười hỏi lại: "Tôi có thể làm gì được chứ? Chị hỏi vậy là có ý gì?"

"Cậu đừng giả vờ nữa, vừa nãy chị ấy đã nói với tôi rồi. Tên lưu manh này, mau thành thật khai báo đi!", Từ Mộng Kiều nói nửa thật nửa giả.

Tuy nhiên, Tần Hạo không cắn câu. Anh thừa biết Lục Tiểu Nha không đủ dũng khí nói chuyện này ra với Từ Mộng Kiều. Cho nên Lục Tiểu Nha chỉ có thể nói xấu anh vài câu trước mặt Từ Mộng Kiều mà thôi.

"Được rồi, tôi nói!"

Tần Hạo thở dài đáp: "Lúc ra ngoài mua cơm, ở trong thang máy, chị ta cố tình áp sát tôi, muốn quay video thân mật của tôi và chị ta để uy hiếp tôi. Nhưng sau đó đã bị tôi vạch trần!"

"Hả?"

Từ Mộng Kiều sững sờ, cô có nằm mơ cũng không ngờ được có chuyện như vậy.

Tần Hạo bất chợt cười thầm trong lòng. Anh tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Sau đó đương nhiên tôi đẩy chị ta ra. Có lẽ chị ta rất tức giận cho nên mới đi nói xấu tôi. Đúng rồi, vừa nãy chị ta nói gì với chị vậy?"

"Không, không có gì!"

Từ Mộng Kiều trả lời qua loa lấy lệ, sau đó vội vã cúp điện thoại. Cô cố gắng hồi tưởng lại, cũng không biết lời Tần Hạo nói có đáng tin hay không. Nhưng quả thực, lời nói của Lục Tiểu Nha có chút đáng ngờ.

Tần Hạo vừa cúp điện thoại thì lại một cuộc gọi khác đến.

Vừa nhìn tên người gọi là Lâm Vũ Hân, Tần Hạo trở nên lo lắng. Không thể để cô phát hiện anh ra ngoài gặp nhân tình được!

Nhưng thật không ngờ, anh vừa nhận điện thoại thì một tiếng hét kinh hãi truyền tới.

"Anh bỏ tôi ra!"

Giọng nói đó là của Lâm Vũ Hân, điều này Tần Hạo có thể chắc chắn. Anh sững sờ kinh ngạc!

Tần Hạo lập tức dừng xe lại bên đường, sắc mặt thâm trầm, anh trầm giọng xuống hỏi: "Mày là ai?"

"Ai dà, đã nghe thấy rồi sao! Ha ha, thế nào? Có phải tiếng hét của cô ta nghe rất đáng thương, rất kích thích không. Hay là tao bảo cô ta hét tiếp nhé?"

Trong điện thoại truyền tới một giọng nam, nghe khá lạ. Tần Hạo chưa từng nghe giọng nói này, anh có thể khẳng định đây không phải người quen.

"Mày muốn gì?", trong mắt Tần Hạo lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh bình thản hỏi.

"Cậu chủ Tần đây không phải là một đại cao thủ rất lợi hại sao? Đoán xem? Ha ha ha!", gã đàn ông kia cười ha hả đáp, sau đó hắn lại cười một tràng như điên dại rồi cúp máy.

Tần Hạo ruột nóng như lửa đốt.

"Huyết Ảnh!"

Tần Hạo gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó một bóng người xuất hiện ở ghế lái phụ. Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô gái nét mặt bình lặng như hồ nước, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

Tần Hạo đưa điện thoại cho cô nói: "Lâm Vũ Hân đã bị bắt cóc, em tra giúp anh số điện thoại này một chút!"

Nét mặt Huyết Ảnh có chút thay đổi, cô nhìn Tần Hạo với vẻ không thể tin nổi. Sau đó cô nhận lấy điện thoại, liếc nhìn một cái.

"Em biết rồi!"

Huyết Ảnh trả điện thoại lại cho Tần Hạo, sau đó đi xuống xe. Trong tíc tắc cô đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Hạo.

Tần Hạo ngồi trong xe hồi lâu, tên bắt cóc mãi không gọi lại. Nhưng lúc này, Tần Hạo đã bình tĩnh lại.

Anh liên tục gọi vào số điện thoại kia, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Ha ha, cao thủ, mày đã đoán ra chưa?", giọng nói của gã đàn ông lạ mặt lại truyền tới tai Tần Hạo.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.