Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 38: Chương 38: Sao vây trăng sáng




Ánh nhìn của Tần Hạo mải đuổi theo Lâm Vũ Nghi, cho đến khi cô ấy đóng sầm cửa lại, hoàn toàn không nhìn thấy nữa mới hậm hực dời mắt đi.

Không ngờ lại đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lâm Vũ Hân.

“Nhìn đủ chưa?”

Giọng nói của Lâm Vũ Hân lạnh lùng đến đáng sợ, đối diện với tên vô lại lợi dụng em gái mình, cô khó mà vui vẻ được.

Tần Hạo rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”.

“Tôi không muốn nghe cái nào cả, cút!”

Lâm Vũ Hân vốn muốn dìu Tần Hạo đứng dậy, bây giờ thì chẳng muốn quan tâm đến sống chết của người này nữa.

Tần Hạo thất vọng đứng dậy, giả vờ bị thương nhích từng bước về phía cửa, rất là nghe lời, nói cút là cút.

Lâm Vũ Hân liếc anh một cái, người này thật đáng ghét, còn giả vờ, kệ anh ta.

Tần Hạo ra ngoài, vốn chuẩn bị lái xe đi, nhưng nghĩ lại vẫn gọi taxi đi tham gia tiệc sinh nhật của Trương Hằng.

Lâm Vũ Hân không ngờ anh lại thật sự cút đi mất, lập tức hoảng hốt, vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy được đuôi xe taxi, chẳng mấy chốc ngay cả đuôi xe cũng không thấy nữa.

“Tên vô lại chết tiệt không phải cút thật rồi đấy chứ?”, Lâm Vũ Hân thực sự không yên tâm, thoáng chốc mất hết chủ kiến, thậm chí có hơi hối hận vì vừa rồi đã nói lời nặng nề, mắng cho Tần Hạo chạy mất rồi.

“Phải làm sao đây?”

Lâm Vũ Hân đi qua đi lại trong phòng, gọi điện thoại thì tắt máy mất rồi.

Lâm Vũ Nghi thay quần áo xong đi ra, nhìn quanh không thấy Tần Hạo đâu bèn tò mò hỏi: “Tên kia đi đâu mất rồi?”.

“Đi rồi!”

Lâm Vũ Hân vô cùng mất mát nói.

“Đi rồi sao? Đi đâu rồi?”, Lâm Vũ Nghi còn tưởng rằng anh chỉ đi ra ngoài.

Lâm Vũ Hân ngẩng đầu nhìn em gái, sắc mặt vô cùng khó coi, nói: “Anh ta ăn hiếp em, chị mắng anh ta vài câu, thế là anh ta đi mất!”.

“Hả?”

Lâm Vũ Nghi cũng ngây ra tại chỗ.

Thế nhưng, sao lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?

Lâm Vũ Hân nhíu mày nói: “Chắc chắn là anh ta cố ý, anh ta không giống người nhỏ nhen như vậy, sở dĩ làm thế nhất định là lấy cớ bỏ chúng ta lại, đồ khốn kiếp!”.

Nói đến phía sau, Lâm Vũ Hân càng khẳng định suy đoán của mình.

Lâm Vũ Nghi ngồi ở trên cầu thang, cả người giống như mất hồn.

Chỉ một chuyện ngoài ý muốn sao lại thành ra thế này?

Trái lại Tần Hạo không cố ý tắt máy không nhận điện thoại, mà là máy thật sự hết pin rồi, ra ngoài mới nhớ tới.

Chẳng bao lâu đã đến KTV Ngày Thứ Tám, Tần Hạo rất bất ngờ bởi Vương Tú Quân đang đứng đợi ở trước cửa. Cô ấy thấy anh tới một mình thì hơi kinh ngạc, cười nói: “Sao không dẫn hai cô gái nhà họ Lâm của anh theo?”.

“Tôi chỉ là một tài xế, các cô ấy không muốn lên xe tôi thì tôi cũng chẳng có cách nào cả!”

Tần Hạo cũng trêu đùa, không ngờ lại chọc cho Vương Tú Quân cười ha ha.

Cười phải một lúc lâu mới dừng, nói: “Quả nhiên anh là tài xế lão làng, tay chơi đích thực đó nha!”.

“Cô đang mắng tôi đấy à, ha ha, đi thôi!”

Tần Hạo đi cùng vào phòng riêng, trong phòng có không ít người, gần như đã đến đông đủ.

Thật ra Tần Hạo không muốn tham gia những buổi tụ họp thế này cho lắm, nhưng không có cách nào khác, không thể không nể mặt Vương Tú Quân.

Chỉ là, khi tất cả mọi người nhìn thấy Tần Hạo và Vương Tú Quân cùng đi vào thì đều kinh ngạc, thậm chí có nhiều người suy đoán rốt cuộc giữa Vương Tú Quân và Tần Hạo có quan hệ gì, sao có vẻ như cô ấy rất quan tâm Tần Hạo.

Vương Tú Quân đi thẳng đến chỗ Trương Hằng, khẽ giọng nói: “Tôi đã dẫn người đến rồi, còn làm thế nào thì trông vào cậu thôi!”.

Giọng nói không lớn, người trong phòng riêng lại nói chuyện ồn ào, nhưng Tần Hạo bỗng nhiên phát hiện mình ngưng tụ nội lực ở hai tai thì có thể nghe được Vương Tú Quân đang nói gì.

“Đây là năng lực có được sau khi đột phá đến tầng thứ hai của Chân Long Cửu Biến sao?”

Thính giác, thị giác đều tăng lên rất nhiều, chỉ cần Tần Hạo muốn thì có thể nghe được cả tiếng tim đập và tiếng hô hấp của tất cả mọi người ở đây, có thể nhìn thấy nước bọt từ miệng những người nọ bắn ra khi họ nói chuyện.

“Quá ghê gớm!”

Chính Tần Hạo cũng giật mình, nhanh chóng thu nội lực về lại đan điền, điều chỉnh hơi thở, thoáng chốc khôi phục bình thường.

Trong lòng Tần Hạo dâng lên một trận cười điên cuồng, anh vốn chẳng có cảm giác thực lực mình tăng lên được bao nhiêu sau khi đột phá đến tầng thứ hai Chân Long Cửu Biến, không ngờ lại phát hiện điều này ở đây.

Bất ngờ hơn nữa là anh bắt gặp một người quen cũng đến đây.

Lý Vạn Niên.

Lúc này, cậu cả nhà họ Lý đang ngồi ở một bên, mặc dù anh ta không nói chuyện nhưng xung quanh đã tụ lại năm sáu người, nhìn như sao vây trăng sáng.

Tần Hạo chỉ nhìn lướt qua rồi dời ánh mắt về.

Toàn mấy kẻ nịnh nọt lôi kéo quan hệ lấy mối làm ăn hoặc quy thuận. Dù gì người ta cũng là cậu cả nhà họ Lý, danh tiếng ở Trung Hải không nhỏ, đáng để nịnh bợ.

Đa số đám người đó hiện tại còn chưa tốt nghiệp, ai cũng biết sinh viên tốt nghiệp tìm công việc khó khăn như thế nào, nếu có thể có quan hệ tốt với cậu cả nhà họ Lý, tương lai vào công ty tập đoàn nhà họ Lý cũng sẽ được nhờ.

Nhưng cũng có người không thích gì Lý Vạn Niên, ví dụ như Vương Tú Quân, Chu Nghị.

Tần Hạo biết nhà Chu Nghị cũng mở công ty, Chu Nghị cũng là một cậu ấm tiêu chuẩn, chẳng qua không lớn bằng công ty của nhà Lý Vạn Niên mở, nhưng cậu ta không đi lấy lòng Lý Vạn Niên.

Nhà Vương Tú Quân làm gì thì Tần Hạo không rõ, Lâm Vũ Nghi từng nhắc nhở đừng trêu vào Vương Tú Quân, thế nên Tần Hạo cũng đoán được đại khái thân phận của Vương Tú Quân không tầm thường.

“Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi, cảm ơn mọi người!”

Trương Hằng là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhận được một tràng những lời chúc mừng, người tham dự lần lượt lên tặng quà.

Quan hệ của Trương Hằng với các bạn học chẳng ra làm sao, nhưng nhà có tiền, những người cậu ta kết giao đều là những người có gia cảnh rất tốt, điều này có thể cảm giác được từ những món quà mà mọi người tặng.

Hầu như không có cái nào dưới một nghìn tệ.

Ánh mắt của Vương Tú Quân thỉnh thoảng lại liếc về phía Tần Hạo. Vừa rồi bước vào cửa đã thấy Tần Hạo xách một cái túi, không rõ bên trong đựng thứ gì, Vương Tú Quân biết là quà tặng Trương Hằng nên cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, cô ấy lại có chút hiếu kì.

Đến lượt Tần Hạo, anh hơi ngại ngùng lên tiếng: “Tôi không có chuẩn bị quà tốt, xin đừng trách!”.

Nói đoạn, anh lấy một bộ đồng phục bóng đá ra đưa cho Trương Hằng.

Vương Tú Quân ngẩn người, sau đó mỉm cười, không ngờ lại là cái này.

Nhưng cũng rất phù hợp, dù sao Trương Hằng thích đá bóng, quà Tần Hạo tặng là một bộ đồng phục thi đấu màu đỏ xanh của đội Barcelona.

“Wow, không phải áo của Messi đấy chứ? Đắt lắm đấy, trên mạng bán đến mấy chục tệ thì phải!”

Có mấy người bật cười, trong tiếng cười còn mang theo sự khinh thường!

Có người đã nhận ra ngay, chỉ là áo vẫn còn ở trên tay Trương Hằng chưa mở ra, mọi người tò mò cũng chỉ đành kiềm chế.

Trương Hằng cười mà vẻ mặt quái gở, nói: “Bây giờ tôi có thể mở ra xem không?”.

“Đương nhiên!”

Tần Hạo vẫn giữ nụ cười mỉm, dường như không hề để tâm đến lời chế giễu của những người nọ.

Trương Hằng mở ra xem, lập tức kinh ngạc.

“Ôi, áo có chữ ký của Messi! Có phải là thật không?”

Một đám người châu đầu lại xem, người kinh ngạc, người xem thường, người lại hoài nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.