Kể từ khi lên đại học đến giờ, Lâm Vũ Nghi chưa bao giờ bị người khác xem thường như vậy. Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy vô cùng uất ức, nếu không phải do cô vốn kiên cường, luôn tự nhủ không được chịu thua thì sớm đã vứt hết đống giấy tờ sổ sách kia không làm nữa.
Tần Hạo nhìn sắc mặt Lâm Vũ Nghi thấy không đúng lắm thì tò mò hỏi: "Sao vậy? Hôm nay học hành không thuận lợi sao?"
Lâm Vũ Nghi lắc đầu, không muốn nói chuyện với Tần Hạo để tránh người khác dị nghị cô ở công ty chịu uất ức nên về mách lẻo với anh rể.
Ôm một đống giấy tờ sổ sách đi lên tầng, Lâm Vũ Nghi quyết định quay lại trạng thái bạt mạng học hành giống như hồi còn học lớp mười hai.
Không phải chỉ là quản lý doanh nghiệp thôi sao? Tôi không tin tôi không làm được.
Ôm một bụng tức, Lâm Vũ Nghi đóng sầm cửa lại.
Tần Hạo lắc đầu, cười nói: "Chắc lại bà dì đến thăm rồi! Có vẻ như dạo này dì đến hơi nhiều!"
Nghĩ đến Lăng Ngạo Tuyết, đột nhiên anh lại nhoẻn miệng cười.
Sáng sớm hôm sau, Tần Hạo đặc biệt ăn vận chỉn chu rồi đưa Lâm Vũ Nghi đi làm. Sau đó, anh lái xe đến Cục công an tìm Lăng Ngạo Tuyết.
Đến tận Cục công an tán gái, mấy người công an bảo vệ đứng ở cổng hỏi anh rất nhiều câu hỏi. Nếu không phải việc hôm qua đích thân Cục trưởng tới chào hỏi anh như khách quý đã lan truyền khắp trong Cục thì họ sớm đã đuổi tên nhãi ranh Tần Hạo này đi rồi.
Không lâu sau, Lăng Ngạo Tuyết cũng đi làm. Thấy Tần Hạo đứng lù lù trước cổng, mặt cô biến sắc ngay lập tức.
Cái tên này y như bị thần kinh vậy. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo mới, chải chuốt lại trông cũng khá điển trai. Trong tay anh cầm một bó hoa hồng lớn, lại còn cười dịu dàng nhìn cô.
Nhìn thấy nụ cười này, Lăng Ngạo Tuyết nhớ ngay đến cảnh hôm qua mình bị tên này bắt nạt, cô lại tức đến nỗi hận không thể rút súng ra cho tên khốn này một nhát.
Nhưng đúng lúc này, Cục trưởng đi qua. Nhìn thấy Tần Hạo, hai mắt ông sáng lên, bước lên phía trước chào hỏi: "Ồ, đây chẳng phải cậu Tần sao? Cậu đang... À, đến tìm Ngạo Tuyết hả? Ha ha, vừa hay, từ hôm nay Ngạo Tuyết được nghỉ phép!"
"Cục trưởng, tôi...", Lăng Ngạo Tuyết vội vã định phủ nhận, chỉ tiếc là chưa kịp nói hết câu thì đã bị Cục trưởng chặn họng.
"Cô đúng là gan lì thật đây, mới bị thương nặng như vậy sao có thể ngay lập tức đi làm chứ? Phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian mới được! Được rồi, không phải nói gì nữa, tôi thân là lãnh đạo cũng phải biết quan tâm cấp dưới chứ, hai người cứ đi đi! Chơi cho vui vào nhé!", Cục trưởng hào sảng khoát khoát tay, khiến Lăng Ngạo Tuyết lời đã ra đến miệng rồi còn phải nuốt lại vào trong.
Tần Hạo trong lòng buồn cười phát điên, nhưng ngoài mặt anh vẫn khách sáo nói với Cục trưởng: "Cảm ơn Cục trưởng, sau này tôi sẽ mời ông tới uống rượu mừng!"
"Uống rượu mừng gì chứ? Ai uống rượu mừng với anh? Cút ra!", Lăng Ngạo Tuyết nổi giận đùng đùng. Cái tên này đúng là hay tưởng bở, đến cả những lời vô liêm sỉ như vậy mà cũng nói ra được. Thật là quá đáng!
Tần Hạo nói: "Hai chúng ta đương nhiên là không uống rượu mừng, vì chúng ta sẽ uống rượu giao bôi!"
"Anh đi chết đi!", Lăng Ngạo Tuyết tức quá chửi một câu, sau đó quay lưng đi mất.
Tần Hạo lập tức đuổi theo, nhằng nhẵng đằng sau cô như cái đuôi, bám riết không rời.
Mấy đồng nghiệp của Lăng Ngạo Tuyết nhìn thấy cảnh hai người vừa đi vừa đánh nhau đều cảm thấy rất buồn cười.
"Ngạo Tuyết, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây? Hay là tôi đưa cô đi dạo phố nhé!", Tần Hạo nhìn Lăng Ngạo Tuyết với vẻ rất đỗi chân thành, nhưng dường như phản tác dụng lại làm cô càng chán ghét hơn.
Lăng Ngạo Tuyết trợn đôi mắt vừa to vừa sáng của mình lên, giận dữ đáp: "Anh không thấy phiền sao? Anh không có việc gì để làm sao? Đi theo tôi làm gì?"
"Không có, không phải tôi nói rồi sao, tôi muốn theo đuổi cô nên đương nhiên là phải dính lấy cô rồi. Dính cô đến khi cô yêu tôi mới thôi!", Tần Hạo vừa cười vừa chạy theo Lăng Ngạo Tuyết.
Lăng Ngạo Tuyết tức điên lên. May mà vẫn còn là sáng sớm, trên đường phố vắng tanh. Nếu không có người nhìn thấy thì cô không biết phải sống tiếp ở đây thế nào.
"Được rồi, không phải anh muốn đi dạo phố cùng tôi sao? Vậy được, bây giờ chúng ta sẽ đi ăn sáng, anh có muốn đi không?", Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên dừng bước, vẻ mặt hơi âm hiểm nhìn Tần Hạo.
Không phải anh nói muốn đi dạo phố sao? Được, đến lúc đó tôi sẽ mua sắm bạt mạng xem anh có xót ví không.
Mặc dù nhìn Tần Hạo cũng không giống người thiếu tiền, hơn nữa Lăng Ngạo Tuyết còn biết anh là ông chủ của tập đoàn Triều Dương không thiếu gì tiền.
Tần Hạo cười đáp: "Được thôi, cô muốn ăn gì cũng được, có bản lĩnh thì ăn cho tôi sạt nghiệp đi!"
Lăng Ngạo Tuyết cười lạnh, sau đó hất hàm giống như một nàng công chúa kiêu ngạo. Cô đi về phía một quán ăn sáng.
Khi đến nơi, Lăng Ngạo Tuyết bắt đầu tiêu tiền.
"Ông chủ, cho tôi một bát mì bò, ít mì nhiều bò. À không, hai bát đi!"
"Thêm hai bánh tiêu, hai bánh bao!"
"Ông chủ, cái gì ăn được mang hết ra đây!"
"..."
Tần Hạo sờ sờ mũi, trong lòng nghĩ thầm chắc anh phải thay ông chủ nhà hàng cảm ơn Lăng Ngạo Tuyết. Cô tiểu thư lạnh lùng này đúng là biết tiêu tiền. Cứ ăn như thế này cũng không thể làm anh sạt nghiệp được đâu! Đương nhiên, với tốc độ này muốn làm anh sạt nghiệp chắc phải ăn mười kiếp.
Ông chủ mắt chữ o miệng chữ a nhìn đống đồ ăn sáng trước mặt Lăng Ngạo Tuyết, chần chừ một lát rồi hỏi: "Cô gái, nhiều thế này cô có ăn được hết không?"
"Ách, đương nhiên là ăn hết rồi, sao có thể không hết được? Ông chủ cứ yên tâm, tôi không thiếu tiền!", Lăng Ngạo Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Nhìn đống đồ ăn bày trước mặt, cô cũng thấy hơi rùng mình.
Ông chủ lắc đầu, không nói gì nữa nhưng nhìn vẻ mặt vẫn rất không yên tâm kiểu: "Tôi không sợ cô thiếu tiền, tôi sợ cô ăn xong sẽ bội thực. Đến lúc đó người ta truyền ra ngoài có người chết ở quán của tôi thì phải làm sao?".
Lăng Ngạo Tuyết nhìn vô cùng buồn rầu. . truyện đam mỹ
Nước đi này cô đi sai rồi!
Tần Hạo từ từ ăn bát mì bò, nhìn vẻ mặt đó của Lăng Ngạo Tuyết anh lại thấy buồn cười. Tần Hạo nói: "Cô cứ ăn như vậy thì không làm tôi sạt nghiệp được đâu. Cái quán ăn nhỏ tý thế này, một suất ăn sáng lại chỉ có mấy tệ. Lẽ nào cô cho rằng cái danh ông chủ của tôi là hữu danh vô thực sao?"
Lăng Ngạo Tuyết nghe xong câu này lập tức vẫy tay gọi ông chủ quán: "Ông chủ, quán ăn này bao nhiêu tiền, chúng tôi mua luôn!"
Tần Hạo đứng hình.
Lăng Ngạo Tuyết cười đắc ý. Không phải anh tài giỏi lắm sao? Không phải anh nhiều tiền lắm sao? Không phải anh nói tôi có ăn cả đời cũng không làm anh sạt nghiệp được sao? Vậy được, tôi sẽ mua hẳn một quán ăn, xem anh có dám rút ví không! Tôi không tin anh có thể mua được cả cái Trung Hải này.
Tần Hạo đang định nói gì đó thì lại thấy ông chủ quán nhìn Lăng Ngạo Tuyết như nhìn vật thể lạ, đáp: "Cô gái, cô ăn nhiều đến nỗi mất hết lý trí rồi phải không? Quán ăn này tôi không bán!"
"Á, chú à, chú nói gì vậy. Bọn tôi bỏ ra một trăm nghìn tệ mua lại mà chú cũng không bán sao?", Lăng Ngạo Tuyết kinh ngạc nhìn ông chủ.
Ông chủ vội vã lắc đầu, đáp: "Cái quán này tôi để lại cho con trai tôi. Đừng nói là một trăm nghìn tệ, dù có là hai trăm nghìn tệ tôi cũng không bán!"
"Vậy một triệu tệ thì sao?", Lăng Ngạo Tuyết cứ mở miệng ra là dọa người ta chết khiếp. Dù gì cũng không phải tiền của cô, cô chẳng xót.
Biểu cảm của ông chủ kiểu 'có phải cô đang trêu đùa tôi đấy không'. Ông chủ khinh bỉ nhìn Lăng Ngạo Tuyết, sau đó, phủi phủi mông, chỉ vào đống đồ ăn trên bàn còn chưa động tới của Lăng Ngạo Tuyết, nói: "Tất cả một trăm năm mươi ba tệ. Mua nhiều giảm giá, cô trả một trăm năm mươi tệ là được!"
- -------------------