Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 389: Chương 389: Từ nơi khác tới




Hắn ta vừa bước vào, đám tôm tép bị Long Tứ hạ gục giống như chó tìm được chủ và trở nên hung hăng hơn.

“Ông chủ Đồ, có kẻ gây sự!”

“Hai thằng lạ hoắc này tưởng đây là nhà nó, tới phá địa bàn của anh đấy ạ!”

“Ông chủ Đồ, hai tên này cũng có chút bản lĩnh, mấy anh em không đấu lại được, anh phải ra tay đi ạ!”

“…”

Đám đông nhao nhao tố cáo, Đồ Anh Kiệt chậm rãi đi tới trước mặt Long Tứ, đánh giá đối phương với vẻ mặt trịnh trọng. Một lúc lâu sau, hắn ta bỗng nở nụ cười thâm sâu khó lường.

Bảy tám tên kia đơ người, cảm giác tình hình có gì đó không ổn.

“Mấy đứa tắm cũng đủ rồi, ngày khác tới đi!”, Đồ Anh Kiệt quay người nói với đám khách quen kia.

“Ơ kìa…”

“Ý của ông chủ Đồ là gì?”

“Đuổi bọn em đấy à?”

Mấy tên đó tỏ vẻ tức giận. Ông chủ Đồ luôn giữ thái độ ôn hòa với mọi người, sao hôm nay lại có thái độ như thế này chứ?

Đồ Anh Kiệt cười nói: “Xin lỗi các vị, thật ngại quá, hôm nay nể mặt tôi, tạm thời về đi. Còn nếu mọi người vẫn muốn tắm tiếp thì tìm phòng khác cũng được!”

Đã nói tới mức đó thì nào còn ai dám không phục ông chủ Đồ nữa. Mặc dù không cam tâm nhưng không thể không nể mặt hắn ta. Cả đám từ từ bò ra khỏi bồn nước đi ra ngoài.

Đồ Anh Kiệt đóng cửa lại, bước xuống bồn, cười nói với hai người Tần Hạo: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Kẻ này không hề đơn giản, Long Tứ đã cảm nhận được vừa rồi hắn đã nhận ra thân phận thật của mình nhưng không nhắc tới mà nói thẳng vào việc chính. Rõ ràng, nếu như vạch trần thân phận thật của cậu ấy ra thì màn ra oai vừa rồi của hắn ta rất khó để giải thích thỏa đáng.

Đúng là một kẻ biết tính toán.

Long Tứ nháy mắt với Tần Hạo.

“Tôi muốn tìm một người,người này có biệt hiệu là Trúc Diệp Thanh!”, Tần Hạo nghiêm túc nhìn đối phương với ý đồ có thể moi được chút thông tin từ phản ứng của hắn ta.

Nhưng điều khiến anh thất vọng là Đồ Anh Kiệt không có bất kỳ phản ứng gì. Cũng không biết là hắn ta có quen hay không mà chỉ nheo mắt, cười mà như không cười.

“Cha nội này thiếu đòn thật đấy!”, Tần Hạo cảm thấy khó chịu, anh có ác cảm với thể loại chơi trò tâm lý như thế này.

Đồ Anh Kiệt đột nhiên nhìn Tần Hạo và nói: “Anh là ai?”

“Anh không biết tôi là ai sao? Ha ha”, Tần Hạo cười lạnh lùng rồi bỗng gầm lên: “Tưởng ông đây là đồ ngốc đầy à. Ông là Diệp Thiên Dương. Anh tưởng tôi không nhìn ra vở kịch của anh sao? Nếu không phải vì thấy anh còn chút hữu dụng thì ông đây đã búng chết lâu rồi, không tin chứ gì?”

Tần Hạo bỗng bạo phát thế lực khiến Đồ Anh Kiệt như rơi vào đáy hầm băng.

“Hóa ra, thanh niên lợi hại kia chỉ là người đi cùng. Còn anh mới là chủ nhân thực sự. Tôi đã nhìn lầm người rồi. Hóa ra anh chính là cậu chủ nhà họ Diệp!”, Đồ Anh Kiệt cảm thấy hối hận, vì đã ra oai ngay trước mặt cậu chủ nhà họ Diệp. Đúng là chán sống.

Ở thủ đô, có ai mà không biết tới danh tiếng của Diệp Thiên Dương chứ?

“Cậu chủ Diệp, tôi không có ý đó. Hôm nay đúng là tôi không hề có mặt ở đây chứ không phải cố ý tới muộn”, Đồ Anh Kiệt tỏ ra sợ hãi, bộ dạng khúm núm.

Hắn ta sớm nghe nói về tài năng xuất chúng của cậu chủ nhà họ Diệp. Thật không ngờ đến ngay cả người đi theo cũng mạnh như vậy. Thế thì bản thân cậu chủ còn lợi hại tới cỡ nào?

Giờ tận mắt chứng kiến mới thấy sợ hãi.

Tần Hạo vốn chỉ định mượn oai hùm để hắn ta thành thật trả lời câu hỏi của mình. Thật không ngờ lại khiến người ta hết hồn thật. Càng như vậy thì càng đỡ tốn thời gian.

“Thôi bỏ đi, ông đây vốn cũng không định để lộ thân phận gì. Tại anh hết. Thôi, bây giờ nói sơ qua tình hình mà anh biết đi!”

Tần Hạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tỏ vẻ oai phòng sừng sững của một cậu chủ nhà họ Diệp.

Long Tứ thầm ai oán. Đại ca cũng biết diễn sâu ghê nhỉ.

Chứ còn sao! Tần Hạo diễn quá sâu, động tý là ông đây, tự xưng quê mùa thấy gớm.

“Vâng vâng vâng!”, Đồ Anh Kiệt thì không nghĩ được gì nhiều, chỉ thành thật trả lời: “Tôi biết Trúc Diệp Thanh. Người này rất có tiếng trong giới, nhưng rất ít khi lộ diện. Người bình thường muốn gặp được cô ta không phải dễ! Đến ngay cả tôi mà muốn gặp thì cũng không thể nói phátmà gặp được ngay!”

Thấy hắn ta vẫn còn vòng vo tam quốc, Tần Hạo bèn chau mày và bốc hỏa.

Đồ Anh Kiệt vội vàng cắt đi những đoạn râu ria và nói thẳng: “Tôi nói thật mà. Bởi vì người đó thuộc về xã hội đen! Những thứ đó không để lộ ra ngoài sáng được nên khó tìm!”

Tại Trung Hải.

Bên trong nhà của Lâm Vũ Hân.

Trần Linh Tố nói với cô: “Chúng ta ra ngoài shopping đi!”

“Hả, được ạ!”, Lâm Vũ Hân đành đồng ý. Cô thực sự không muốn đi, cô không được thoải mái khi ở cạnh Trần Linh Tố. Bất luận là nói chuyện hay ăn uống đều như vậy. Cô luôn cảm thấy có khoảng cách giữa sư phụ của Tần Hạo và bản thân mình, cảm giác không quá gần gũi.

Nhưng đi shopping thì vẫn phải đi.

Lâm Vũ Hân để ý thấy sư phụ chẳng có gì để mặc, chỉ mặc bộ đồ màu đen, trông hết sức đơn điệu. Hình như bà ấy không để ý đến cách trưng diện.

Cô thấy đây là cơ hội tốt, mua thêm vài bộ quần áo đẹp cho sự phụ, nịnh bà vui lên và cũng coi như là giành lấy chút thiện cảm trước mặt bà, để bà thừa nhận cô là vợ của học trò mình.

“Tần Hạo ơi là Tần Hạo vì anh mà em phải lao tâm khổ tứ tới mức này đây!”, Lâm Vũ Hân thầm phàn nàn về người đàn ông vô lương tâm.

Hai người lái xe ra ngoài tới trung tâm thương mại mua sắm.

Theo như Lâm Vũ Hân được biết thì sư phụ của Tần Hạo sống một cuộc sống giản dị. Trong quá trình luyện công mấy chục năm, bà luôn sống ở những nơi hoang vắng. Vậy nhưng nhìn Trần Linh Tố không giống người đã thoát khỏi thế tục mà tỏ ra rất thân thuộc mọi thứ trong thành phố, trông không khác gì người bình thường.

Lâm Vũ Hân hạ quyết tâm, đưa bà tới cửa hàng trang phục đắt đỏ nhất để bà chọn lựa.

Trần Linh Tố cũng không tỏ ra khách sáo. Mỗi lần thay đồ, bà bước ra ngoài cho Lâm Vũ Hân ngắm. Nếu cô nói đẹp là bà mua còn cô do dự thì bà lập tức vứt qua một bên.

Lâm Vũ Hân cũng vô cùng kinh ngạc. Trần Linh Tố nhìn như mới ba mươi, nhưng da dẻ cơ thể thì cứ như gái đôi mươi. Thậm chí còn đẹp hơn cả cô nữa. Lúc trước bà mặc toàn đồ màu đen rộng thùng thình nên không nhìn rõ. Giờ đổi sang trang phục thời thượng thì đúng là không thể tin nổi.

Đây rõ ràng là một người đẹp không tuổi mà.

“Cô, thật sự là sư phụ của Tần Hạo ạ? Chứ không phải là sư muội đấy chứ ạ? Đúng là hơn mười năm trước đã trở thành sư phụ dạy luyện công của anh ấy ạ?”, Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn bà, không dám tin.

Trần Linh Tố cười nói: “Cháu đang khen cô trẻ đấy à?”

“Vâng ạ!”, Lâm Vũ Hân do dự gật đầu.

Trần Linh Tố cũng cười: “Cháu cũng rất xinh đẹp mà!”

Lâm Vũ Hân sững sờ.

Khi đợi cô tính tiến, Trần Linh Tố thích thú nhìn túi to túi nhỏ quần áo trong tay lầm bầm: “Con bé này được đấy chứ!”

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.