Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 277: Chương 277: Vẻ đẹp khác




“Anh không thấy mình đang đòi hỏi quá nhiều à, anh coi đây là đâu hả?”, Lăng Ngạo Tuyết tức giận vỗ bàn đứng dậy, không biết vì sao cô vừa thấy tên này đã không vừa mắt.

Nghe nói, tên này là tài xế bên ngoài của cô chủ nhà họ Lâm, từ khi nào mà một tên tài xế cũng kiêu ngạo như vậy?

“Ở đây là đâu thế? Tôi còn tưởng đây là trong tù cơ đấy!”, Tần Hạo không hề quan tâm, dứt khoát vắt chân lên, vênh mặt nhìn lên trời.

Lăng Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cha nội này một lúc lâu.

Cuối cùng cô cũng phải chịu thua, dù sao chuyện ngày hôm nay nếu chưa điều tra ra được, thì cũng không thể kết tội tên đàn ông trước mặt này được. Lăng Ngạo Tuyết đi ra ngoài lấy một bao thuốc, rút một điếu thuốc ra rồi đút vào mồm Tần Hạo, sau đó trở lại chỗ ngồi.

“Này, không cho bật lửa à? Hay là cô châm cho tôi?”, Tần Hạo nhướng mày, rồi cười tủm tỉm nói.

Vẻ mặt Lăng Ngạo Tuyết trầm xuống, tay nắm thành đấm đứng dậy.

Tên đàn ông này đúng là cần phải dạy cho một bài học!

Trong phòng thẩm vấn có camera chuyên dụng, Lăng Ngạo Tuyết tiện tay tắt đi, sau đó đứng dậy cầm bật lửa, từng bước đi đến với nụ cười nham hiểm.

Một luồng sát khí bức người ập đến.

“Này, cô định làm gì? Cô còn đến đây thì tôi sẽ kêu lên đó!”, Tần Hạo rụt cổ, tỏ vẻ rất sợ hãi nói: “Tôi kêu rách cổ họng, thì bên ngoài chắc chắn sẽ có người đến cứu tôi!”

“Thế à? Vậy thì anh kêu đi! Xem xem có ai đến không!”, Lăng Ngạo Tuyết mở bật lửa vang lên một tiếng ‘tách’, rồi bước đến trước mặt anh với khuôn mặt ác độc.

Ánh lửa chiếu vào mặt cô, trông rất kì dị.

“Sẽ không có ai đến à, vậy thì tốt quá!”

Không ai ngờ, Tần Hạo nói xong câu này lại đột nhiên nhảy lên, giang hai cánh tay ra, đột nhiên vòng qua đầu cô, thoáng chốc hai cánh tay đã ôm chặt lấy cơ thể của Lăng Ngạo Tuyết, kéo về phía sau, ôm cô cảnh sát xinh đẹp vào lòng.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Lăng Ngạo Tuyết không thể ngờ tên đàn ông này lại ra tay với mình trong hoàn cảnh này, nhất thời ngơ ngẩn để đối phương ôm lấy mình.

“A!”

Rốt cuộc cô đã phản ứng lại và hét lên một tiếng thật to!

Hiệu quả cách âm của phòng thẩm vấn quả thật quá tốt, tuy cô đã hét lên rất to rồi nhưng giống y như lời cô vừa nói, không một ai nghe thấy cả.

Điều đáng buồn là, cô vì thẩm vấn tên đàn ông lai lịch không rõ ràng này tử tế, mà đã dặn dò mọi người rằng, không được sự đồng ý của cô, thì không một ai được phép bước vào.

Lúc này, hai tay của Tần Hạo đang ôm lấy eo Lăng Ngạo Tuyết cùng với hai cánh tay của cô, ấn cô ngồi lên đùi mình, tư thế này mờ ám khỏi phải nói.

Lăng Ngạo Tuyết vùng vẫy điên cuồng, nhưng cô nhận ra sức lực của tên đàn ông này vô cùng lớn, vốn dĩ không thể cử động được.

“Anh buông ra! Nếu không tôi sẽ bắn anh!”, Lăng Ngạo Tuyết sắp phát điên rồi.

Tần Hạo cười ha ha, không thèm quan tâm nói: “Ừ, trước tiên, cô phải có súng đã, sau đó cô phải có cơ hội cầm được súng, cuối cùng cô còn phải có gan giết tôi nữa!”

Không thể nghi ngờ, cô không có một chút cơ hội nào.

Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đã hối hận rồi, nếu cô không tắt camera thì tên đàn ông này chắc chắn sẽ không dám giở trò với mình ở đây.

“Ngoan, đừng động đậy. Châm lửa cho tôi đi! Nếu không, tôi sẽ hôn cô đó, cô xem cô trông xinh đẹp biết bao!”, trên mặt Tần Hạo mang theo một nụ cười nhàn nhạt, giống y như một con hồ ly, anh nói tiếp: “Tính tình cô nóng nảy như thế chắc vẫn chưa có bạn trai nhỉ? Nụ hôn đầu à!”

Lăng Ngạo Tuyết nghe vậy thì giãy giụa vài cái, nhưng đều vô ích, lúc này cô không dám lớn tiếng hét nữa.

Nếu để đồng nghiệp bên ngoài bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của hai người, thì cô sẽ không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa. Hơn nữa, chính cô là người tắt camera, đến lúc đó điều tra rõ ràng, thì cô có mấy cái miệng cũng không thể giải thích được?

Lăng Ngạo Tuyết thật sự muốn đập đầu vào trán anh, khiến anh ngất đi. Nhưng cô đã thử, không những không có tác dụng và còn suýt để cho tên đàn ông vô liêm sỉ này cướp mất nụ hôn đầu.

“Nếu còn lộn xộn nữa thì tôi sẽ hôn cô thật đấy!”

Tần Hạo chớp chớp mắt, càng nhìn càng thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp, vô cùng có sức sống, khuôn mặt không trắng nõn nà quá mức, bị nhuộm lên một rặng mây ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ.

Lăng Ngạo Tuyết nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, tim đập ‘thình thịch’ không ngừng.

Bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng, ngoài cơn tức giận, thật ra còn xen lẫn một cảm giác căng thẳng khó giải thích.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn giống như một đứa con trai và bị người khác coi như con trai. Thật ra, cô cũng có tâm tư của một cô gái nhỏ, muốn sau này trưởng thành tìm một người bạn trai đẹp trai, được người ta nâng niu. Nhưng đáng tiếc là, từ trước đến nay, cô luôn bị người ta đánh giá là nữ hán tử.

“Vậy anh thả tôi ra đi!”, Lăng Ngạo Tuyết vô cùng ấm ức, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, đợi anh buông tay ra cô sẽ quật ngã tên đàn ông này xuống đất, dạy dỗ anh một trận.

Tần Hạo thả một tay cô ra, Lăng Ngạo Tuyết có thể cảm nhận được sự phòng bị của anh, chỉ có thể ngồi yên không động đậy.

Bật lửa châm lên ánh lửa bập bùng

Tận Hạo bỗng nhiên vòng tay, thả cô gái này ra.

Khi được tự do, Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên nhảy lên, nhe răng múa vuốt xông đến chỗ Tần Hạo như một con hổ cái điên cuồng.

Hai tay Tần Hạo giữ lấy chiếc ghế, không hề đứng dậy mà chỉ ngồi trên ghế xoay một vòng, khiến Lăng Ngạo Tuyết vồ hụt.

Đường đường là đội trưởng đội hình sự, có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu với bọn xã hội đen, không ngờ khi đứng trước tên đàn ông này lại như một tên hề, không thể nào bắt được anh. Lăng Ngạo Tuyết quá nóng nảy, càng nóng nảy lại càng bị người ta dắt mũi.

Tần Hạo ngậm điếu thuốc trong miệng, thấy cô đột nhiên không xông đến nữa thì lập tức nở nụ cười đắc ý: “Đến đây!”

“Anh...”, Lăng Ngạo Tuyết không biết tại sao, đột nhiên thấy vô cùng ấm ức, đứng ngây ra đó rơi nước mắt.

Tần Hạo sững sờ.

Một cô gái kiên cường như vậy lại đứng đó đau lòng khóc lóc như một đứa trẻ.

Thế nhưng, một mặt yếu đuối chỉ xuất hiện trong chốc lát.

Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên lau nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, trên mặt tuy vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng đã không còn cơn xấu hổ giận dữ lúc nãy nữa.

Cô quay lại chỗ ngồi lúc nãy, mở camera lên, tất cả đều trở lại như bình thường như chưa có gì xảy ra.

Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cô đi ra ngoài một lát, lúc quay lại trên tay có thêm một xấp tài liệu.

“Tần Hạo, hoa kiều về nước, ngày sinh và lai lịch không rõ, cũng thần bí thật đó! Nói đi!”, trên khuôn mặt của Lăng Ngạo Tuyết dường như không còn bất cứ dấu vết nào.

Sau đó, cho dù Tần Hạo có khiêu khích, trêu chọc cỡ nào thì biểu cảm của Lăng Ngạo Tuyết vẫn như cũ, trong mắt dường như đã không còn anh.

Cứ như vậy, Tần Hạo không còn cảm thấy thú vị nữa, trả lời từng câu hỏi một cách qua quýt.

Dù sao Tần Hạo cũng không phải tội phạm, thẩm vấn một lúc lâu cũng gần xong rồi, sau khi làm rõ sự việc đã xảy ra, Tần Hạo cũng được thả ra.

Còn về Trịnh Tiểu Long tất nhiên sẽ phải ngồi tù.

Cuối cùng Tần Hạo đi ra khỏi cục cảnh sát, anh duỗi eo, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.