Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 3: Chương 3: Vệ sĩ riêng




Tần Hạo bước ra khỏi nhà vệ sinh, đứng trước mặt hai cô gái.

“Hai cô muốn thế nào thì mới có thể hả giận đây?”

Lâm Vũ Hân ngẩn người, nhìn Lâm Vũ Nghi, ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang.

Đúng vậy, phải làm thế nào đây?

Bọn họ cũng không biết phải làm sao.

Chẳng lẽ lại giết Tần Hạo? Hai cô gái liễu yếu đào tơ như họ, đến giết gà còn không dám thì sao dám giết người.

Khi Tần Hạo đi vào nhà vệ sinh, hai cô gái cũng đã mặc xong quần áo, chỉnh sửa lại dung mạo.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.

Ba người giật mình.

Nhưng không đợi Tần Hạo kịp phản ứng thì cảnh cửa đã mở ra, nhân viên khách sạn bước vào, nhìn ba người ngồi ở đó, không khỏi sững sờ, vội vàng nói: “Thật ngại quá, đã làm phiền rồi”.

Lúc này, hai người đàn ông cao lớn đeo kính râm, mặc vest từ phía sau bước ra.

Lâm Vũ Hân giật mình, hai người này chính là vệ sĩ mà bố ruột đã thuê cho họ.

“Hai anh tới làm gì?”

Khuôn mặt Lâm Vũ Hân biến sắc.

Hai tên vệ sĩ này luôn theo sát họ như hình với bóng, vậy mà tối qua khi cô và Lâm Vũ Nghi tới quán bar uống rượu thì lại không thấy bóng dáng họ đâu, không ngờ giờ mới xuất hiện.

Chỉ có điều họ đã tới muộn mất rồi.

Nếu như tối qua họ tìm thấy hai cô sớm hơn một chút thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện không thể cứu vãn này.

Lâm Vũ Hân tức giận, bình thường hai tên vệ sĩ này luôn gây khó dễ với mình, vậy mà đến lúc cần họ thật sự thì lại chẳng thấy đâu, thật đáng ghét.

“Cô cả, cô hai, hóa ra hai cô ở đây, hại chúng tôi tìm mãi, Ơ? Thằng nhóc này là ai vậy?”

Một trong hai người vệ sĩ có lẽ là con lai, có nét của người Âu Mỹ, cơ thể vô cùng cường tráng, hắn ta đi tới, lạnh lùng nhìn người đàn ông xa lạ Tần Hạo.

Hai người họ như đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn đồng loạt nhìn vào chiếc giường lớn trong căn phòng, ở đó còn lưu lại dấu vết của buổi tối hôm qua.

Hai người họ không khỏi biến sắc, ánh mắt nhìn Tần Hạo cũng biến đổi.

“Thằng nhãi thối tha, mày đã làm trò gì hả?”

Tên vệ sĩ đưa tay ra, đấm về phía ngực Tần Hạo.

Tần Hạo nhìn theo, nhưng hình như anh đã sớm đoán ra hành động của đối phương nên giữ trọn nắm đấm lao ra của hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hai người lại là ai vậy?”

Tên vệ sĩ kinh ngạc, cảm nhận được sức mạnh từ nắm đấm truyền tới, hắn ta hoảng sợ, rụt tay lại.

Nhưng không thể nhúc nhích nổi!

“Bọn họ là…”, Lâm Vũ Nghi đang định giải thích thì bị Lâm Vũ Hân kéo một cái, thế là nửa sau câu nói lại bị nuốt ngược vào trong.

Tần Hạo hơi chau mày, anh cảm nhận được hai người đàn ông này có quen biết biết hai cô gái.

Anh cũng đoán ra được lý do Lâm Vũ Hân ngăn không cho Lâm Vũ Nghi nói ra.

Đúng vậy, đúng là Lâm Vũ Hân định để hai vệ sĩ của mình dạy dỗ tên khốn khiếp cướp mất đêm đầu tiên của mình này một trận ra trò.

Tốt nhất là đánh anh ta rụng răng, không thể tự lo cho cuộc sống của bản thân, sau đó tố cáo anh ta, bắt anh ta ngồi tù…

Thế nhưng, chuyện xảy ra sau đó đã hoàn toàn khiến Lâm Vũ Hân quên đi mất những gì mình đã suy nghĩ.

Nắm đấm của tên vệ sĩ to lớn kia không có tác dụng, hắn bèn tung cước, đạp mạnh vào ngực Tần Hạo.

Nhìn Tần Hạo như chỉ tiện thể nhấc chân phải lên.

Ầm!

Một tiếng đập nặng nề vang lên, chân của tên vệ sĩ đập thẳng vào chân của Tần Hạo, đau tới mức hắn ta ngã nhào ra đất.

Tần Hạo buông tay, tung cước, đạp thẳng vào bụng của tên này, đá bay hắn ta, khiến hắn ta ngã mạnh xuống đất, đau đớn kêu la.

Tên vệ sĩ còn lại thấy vậy không khỏi tức giận, bèn ra tay, hắn ta xông tới, nắm đấm lao ra.

Tần Hạo tung cước một lần nữa.

Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì tên vệ sĩ lại bị đá bay, ngã ra cùng chỗ với tên vệ sĩ trước đó.

Im lìm!

Ba người phụ nữ còn lại đứng bên trong phòng của khách sạn nhìn Tần Hạo như một con quái vật.

“Mạnh mẽ thật!”, Lâm Vũ Nghi kinh ngạc thốt lên.

Hai chị em họ biết rất rõ hai vệ sĩ của mình giỏi cỡ nào.

Từng có một lần, hai vệ sĩ này vì bảo vệ bọn họ đã đánh ngã mười mấy tên lưu manh trẻ tuổi cường tráng, hơn nữa còn xử lý vô cùng nhẹ nhàng.

Thật không ngờ, ở trước mặt Tần Hạo, bọn họ còn không đỡ nổi một đòn.

Lâm Vũ Nghi chợt nghĩ tới những vết thương chằng chịt như ác long giơ nanh múa vuốt sau lưng Tần Hạo.

Người đàn ông này thật thần bí!

Không chỉ có Lâm Vũ Nghi mà ngay cả Lâm Vũ Hân cũng có suy nghĩ như vậy.

“Các anh đây là…”, sắc mặt cô nhân viên tái nhợt, nhìn ba người Tần Hạo, không biết phải làm thế nào.

Báo cảnh sát? Hay là gọi bảo vệ đây?

“Không sao đâu, cô ra ngoài đi, hai người này là vệ sĩ của chúng tôi!”

Lâm Vũ Hân không muốn có nhiều người nhìn thấy sự việc xảy ra trong căn phòng này nên đã bảo nhân viên đi ra ngoài, sau đó nhìn Tần Hạo, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, cô cũng không cần biết!”, giọng điệu Tần Hạo rất bình thản, cảm giác điềm tĩnh giúp anh có thể nhìn rõ rất nhiều sự việc.

Nếu là trước đây, cùng trải qua đêm xuân với hai người đẹp như này, chắc chắn anh sẽ cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, còn bây giờ, Tần Hạo chỉ cảm thấy áy náy.

“Đương nhiên là cần, chẳng phải anh nói sẽ chịu trách nhiệm với bọn tôi sao? Vậy có phải tôi đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng đều thực hiện được đúng không?”

Lâm Vũ Hân nhìn ra người đàn ông này rất chính trực, nếu không, với thực lực của anh ta, phủi tay bỏ đi là điều hết sức dễ dàng, lúc đó chẳng lẽ mình lại đi tố cáo anh ta chắc?

Hơn nữa, anh ta tên gì, ở đâu mà bản thân còn không biết thì tố cáo kiểu gì đây?

Tần Hạo sững người, nói: “Chỉ cần tôi có thể làm được!”

“Vậy thì tốt, từ giờ trở đi, anh sẽ trở thành vệ sĩ của chúng tôi!”

Lâm Vũ Hân bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, người đàn ông này lợi hại như vậy, làm vệ sĩ sẽ không thành vấn đề.

Hơn nữa, bản thân cô cũng có cơ hội đuổi hai tên bỏ đi, vô dụng này đi, đổi thành con quái vật Tần Hạo biết nghe lời.

Tần Hạo không ngờ cô ấy lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, anh do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu, nói: “Được!”

Dù sao một mình anh trở về Trung Hải cũng không biết đi đâu.

Lâm Vũ Nghi sững sờ: “Chị, chị…”

“Đừng nói nữa, chị đã nghĩ kỹ rồi, quyết định vậy đi!”

Lúc này, hai tên vệ sĩ cường tráng kia quái gở nói: “Vệ sĩ không phải cô muốn đổi là có thể đổi, chúng tôi được ông Lâm thuê làm, chỉ chịu trách nhiệm với ông ấy, cô không quyết định được chuyện này đâu!”

Lâm Vũ Hân nghiến răng: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy các anh nữa, cút ra ngoài cho tôi!”

Hai tên vệ sĩ đứng dậy, không thèm quan tâm tới lời nói của cô.

Tần Hạo chau mày, bước tới phía trước, nói: “Nếu hai người không muốn bị tôi vứt ra ngoài thì tự giác chút đi!”

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, khuôn mặt tối sầm nhưng lại không dám nhiều lời, vừa rồi họ đã đích thân trải nghiệm sự đáng sợ của Tần Hạo nên không dám thử nữa.

Hai tên ảo não chuồn ra ngoài, lập tức gọi điện thoại báo cáo cho bố ruột của Lâm Vũ Hân.

“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã, anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi, bố tôi không phải người dễ nói chuyện đâu!”

Lâm Vũ Hân đứng dậy, đi được hai bước thì cảm giác chỗ đó của mình đau rát khủng khiếp, cô trợn mặt nhìn kẻ gây ra chuyện.

Tần Hạo đứng ngẩn người không biết là đang nghĩ gì, ánh mắt oán trách của Lâm Vũ Hân đúng là công cốc.

Bước ra khỏi phòng, Tần Hạo nhìn số phòng theo bản năng.

“8023 sao?”

Tần Hạo thầm kinh ngạc: “Không phải 8025 à?”

Hóa ra đúng là anh đã vào nhầm phòng thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.