Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 45: Chương 45






Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Bởi vì nhiều vụ án trẻ em bị mất tích xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, toàn thành phố liền triển khai kiểm tra an toàn tất cả các khu thương mại. Yêu cầu tất cả các khu thương mại phải mở camera lên, camera bị hư thì phải sửa cho nhanh. Cảnh sát thông báo một cái nhắc nhở không rõ ràng, nói rằng các bậc phụ huynh có ở trong khu thương mại an toàn cũng phải coi con mình cho kỹ.

Nhưng mà loại thông báo này năm nào cũng có cho nên cũng không được coi trọng mấy.

Địch Thần làm ổ trên sô pha trong phòng làm việc của CEO, coi đi coi lại đoạn video trong camera theo dõi được đồn công an lấy về, nghiên cứu xem Dao Dao biến mất như thế nào. Lúc Phương Sơ Dương nói anh biết tin tức lúc tối qua, khiến anh rất không yên tâm. Tổ chức chuyên bắt những bé gái đáng yêu, so với nhóm người buôn lậu bình thường thì còn đáng sợ hơn, những đứa bé này bị bắt đi để làm chuyện gì thì quả là không dám nghĩ đến.

Trong video, một nhóm trẻ con chạy tới chạy lui, dường như đang chơi gì đó, phương hướng các bé chạy cũng giống nhau. Dao Dao cũng chạy theo, hơn nữa còn chạy ở phía trước. Bé gái ở giai đoạn phát hiển thường có thể lực tốt hơn với các bé trai, cô bé bay nhanh như một trận gió trong video.

Lúc trước ở nhà trẻ, khi những đứa bé khác muốn ăn hiếp Địch Mông Mông thì đều do Dao Dao bảo vệ bé. Tuy là Dao Dao hay khóc nhè, nhưng lúc gặp phải chuyện liên quan đến Địch Mông Mông thì sẽ trở nên vô cùng hung dữ. Mà thằng nhóc con nhà mình, chắc cũng là do như thế mới quậy đòi kết hôn với người ta.

Nhớ đến đêm qua Mông Mông lại hỏi anh đã tìm được Dao Dao chưa, Địch Thần lại càng buồn phiền.

Cao Vũ Sanh làm việc một lúc, nhịn không được ngước mắt lên nhìn anh. Bình thường không chú ý, hôm nay Địch Thần nằm trên sô pha màu đen, trông anh lại phá lệ trắng hơn.

Lúc đó ở trong làng, thấy anh trắng đến độ phát ra ánh sáng, vẫn cứ cho là chỗ đó có màu sắc quá mức tăm tối. Bây giờ xem ra, hình như không phải. Mùa hè Địch Thần đều chạy đến chạy lui bên ngoài, cũng không hề đen đi vì phơi nắng chút nào, chắc là trời sinh phơi nắng cũng không đen...

"Bụp," một cục giấy tròn bay đến, chính xác trúng ngay gáy của Cao Vũ Sanh.

"Ngoan ngoãn làm bài tập đi, phát ngốc cái gì." Thầy giáo Địch vo tròn một tờ giấy ném hắn.

Cao Vũ Sanh giơ tay lên tiếp được: "Anh đang xem gì thế?"

"Video quay lại cảnh Dao Dao mất tích." Địch Thần do dự một chút, kể lại chuyện một bé gái khác mất tích cho Cao Vũ Sanh, "Nếu như bắt cóc đến trong núi thì không sao, nuôi mấy đứa thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cái này thì khó nói."

Anh rất muốn đến khu thương mại kia xem sao, luôn cảm thấy có chi tiết gì đó đã bị bỏ quên. Nhưng lại lo lắng Cao Vũ Sanh ngây ngốc một mình, nếu đám cháu chắt kia ngay cả loại tiện chiêu như lẩu nóng cũng dám dùng, thì không chừng còn có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó nữa. Bây giờ, ngay cả nhà vệ sinh công cộng anh cũng không dám để Cao Vũ Sanh đi một mình.

"Mai em muốn tới Vạn Trà mua một cái cà vạt, anh cũng tiện đường đi xem sao." Cao Vũ Sanh thu lại ánh mắt, tiếp tục làm việc.

"Chứ mai không phải đến buổi họp báo ra mắt xe thể thao à?" Địch Thần nhìn thoáng qua lịch, ngày mai chính là thứ Bảy không lệch chút nào.

Cao Vũ Sanh nghiêng đầu: "Không đi."

Địch Thần: "..." Đây chính là có người muốn dùng nồi lẩu hắt em ấy để ngăn em ấy đi tham gia hoạt động, nói không đi là không đi, quá không tôn người người nghiêm túc tranh đấu trong gia đình giàu có rồi.

Cao đại thiếu gia nhất ngôn cửu đỉnh, nói không đi là sẽ không đi. Đến hôm thứ Bảy, mặc một bộ quần áo thoải mái vào, cùng Địch Thần đến khu thương mại.

"Anh nói này, sao em lại mua hai bộ giống nhau như đúc thế." Địch Thần nhìn bộ đồ trên người mình trông không khác gì với đồ của Cao Vũ Sanh, vô cùng buồn bực.

"Không giống lắm mà." Cao Vũ Sanh dùng một ngón tay chạm vào cổ áo của Địch Thần, "Thiết kế của cổ áo khác nhau."

Địch Thần nhìn cái kia rồi nhìn cái này, điểm khác nhau duy nhất là chính đường viền của một cái là nhọn, một cái kia là tròn, khác biệt nhỏ xíu như thế thì ai có thể nhìn ra được chứ!

"Đây là đồ tình nhân à?" Địch Mông Mông thành thật hỏi.

"Không biết thì đừng nói bậy, đây gọi là đồ anh em." Địch Thần chọt đầu bé.

Địch Mông Mông che đầu trốn sau Cao Vũ Sanh: "Mặc một cái quần giống nhau gọi là anh em, mặc hai cái quần giống nhau gọi là người yêu, đây chính là cậu nói mà."

"Hầy, thằng nhãi con này, vậy thì con cứ trốn đi, để cho chú Cao bế con." Địch Thần có ý dùng mặt lạnh của Cao Vũ Sanh hù bé.

"Ưm..." Địch Mông Mông lập tức sợ hãi, tự bản thân bé không đi được xa, nhưng lại không dám để cho Cao Vũ Sanh ôm.

Cao Vũ Sanh khom người bế bé lên: "Lầu ba của Vạn Trà có bán Takoyaki ăn ngon lắm, bên cạnh còn có bánh mì nướng, muốn ăn không?"

"Muốn ăn!" Địch Mông Mông lập tức vui vẻ, ôm Cao Vũ Sanh không buông tay.

Địch Thần nhìn nhóc con vô lương tâm kia bị một hộp Takoyaki còn chưa đến tay bắt cóc, chỉ có thể lần nữa cảm khái vật đổi sao dời lòng người dễ đổi. Công ơn nuôi dưỡng bốn năm không thể đánh lại viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản, nói làm phản là phản ngay.

Khu thương mại vào thứ Bảy rất đông người, Địch Thần lái xe đi từ từ đến. Đến gần đoạn đường của khu thương mại thì có một khoảng sân rộng, có mấy gian nhà cấu tạo bằng thuỷ tinh tinh khiết có chỗ ngồi trong đó, đều là store trưng bày của các loại xe hơi hạng sang, cũng bảo gồm cả flagship store (1) của Cửu Dật.

(1) Như chính tên gọi, những cửa hàng flagship được các thương hiệu giao phó sứ mệnh truyền tải thông điệp về mình. Sứ mệnh của flagship store không nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ (Báo Thanh Niên).

Gian thuỷ tinh ở trong sân rộng là mấy gian dùng chung, khi có sản phẩm mới thì đều được triển lãm ở đây.

Có ba chiếc xe thể thao màu sắc khác nhau được đặt ở sân rộng, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một người mẫu mặc đồ cùng màu với màu của xe. Có một nhóm người mẫu trẻ tuổi mặc đồ mát mẻ đi catwalk ở giữa, xoay đủ loại góc độ để thu hút khán giả thưởng thức xe mới. Truyền thông trang bị đủ giấy bút máy chụp hình đã sớm ngồi xổm đằng trước, nhìn những tư thế hưng phấn kia không giống như đến viết về xe mới, mà như là đến cướp bát quái để giải trí vậy.

"Có người đồn ra tiếng gió, nói là, lần này người nào đến giới thiệu sản phẩm thì chính là người nối nghiệp của Cao Chấn Trạch." Cao Vũ Sanh nhìn qua cách một lớp kính, trong lời nói không có bất kỳ trào phúng gì, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi.

Địch Thần cười xuỳ một tiếng, đơn giản xoay vô lăng rồi đỗ xe, anh thật muốn xem xem hôm nay ai đến tham gia.

"Hoan nghênh các vị đã đến tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm xe mới của Cửu Dật." Một cậu trai trẻ tuổi ăn mặc theo mốt đi đến từ trong phòng thuỷ tinh, giọng nói của thiếu niên được phóng thanh ra toàn trường. Hắn lớn lên rất anh tuấn, có ba phần giống với Cao Vũ Sanh, nhưng cơ thể đơn bạc gầy yếu, vừa nhìn là biết thiếu niên. Mà khoé mắt đuôi lông mày hơi lộ ra chút ngả ngớn, không hề thâm thúy trầm ổn bằng Cao Vũ Sanh, đây chính là em trai cùng cha khác mẹ của Cao Vũ Sanh — Cao Mục Địch.

Những ký giả truyền thông lập tức tỉnh táo tinh thần, bắt đầu điên cuồng chụp ảnh hắn.

Cao Mục Địch hơi cúi đầu, lộ ta một nụ cười hơi trào phúng: "Tôi là con trai út của người sáng lập tập đoàn Cửu Dật - Cao Chấn Trạch, Cao Mục Địch, hôm nay tôi sẽ làm MC của buổi họp báo này. Các vị khoan hẵng vội chụp tôi, hãy quan tâm sản phẩm mới của chúng tôi trước đã."

Em trai nhà họ Cao còn nhỏ tuổi, nụ cười bất cần đời này treo ở trên mặt lại đẹp trai hết ý, chọc cho không ít mấy cô gái trẻ tuổi đứng xung quanh hưng phấn thét chói tai.

"Sao em trai của em nhìn cứ như tiểu lưu manh thế." Đẹp trai kiểu hư hỏng như thế, không thể nào làm cho cho lưu manh cấp mười như Địch Thần xúc động được, ngược lại thấy cậu nhóc này học chẳng giỏi tí nào, trông y như đám đầu xù tóc dài trong phòng giam.

"Không phải anh cũng cười như thế sao?"

"Phi, ca cười như thế nào chứ?" Địch Thần kéo tai của bạn nhỏ Cao, ép hắn quay qua nhìn mình, nhếch khoé miệng một bên lên, "Nhìn cho rõ, đây mới gọi là đẹp trai vô lại, còn kia gọi là lưu manh."

Lỗ tai bị đầu ngón tay hơi lạnh kéo kéo, trong nháy mắt đỏ lên.

Cao Mục Địch là một tên ăn chơi trác táng, không biết nhiều lắm, nhưng loại chuyện giới thiệu xe thể thao thế này thì hắn cũng xem như biết đường biết lối. Không có biện pháp, dù sao chơi hơi nhiều, muốn không hiểu thì rất khó. Cao tiểu thiếu gia hoàn toàn nhận hết công việc của người quản lý sản phẩm vào mình, giới thiệu các hạng thông số của chiếc xe thể thao này, thuộc như lòng bàn tay. Không thể không nói, nhiệm vụ này đúng là thích hợp với hắn.

Nhưng mà, Chu tiểu thư theo đằng sau hắn làm phông nền, nửa câu cũng không chen miệng được thì sắc mặt lại chẳng dễ coi chút nào. Cũng may là Chu Lâm Na có giáo dưỡng, vẫn giữ nụ cười như trước.

Nhìn một lúc cũng chẳng có gì, Cao Vũ Sanh giục Địch Thần chạy đi.

"Nói như thế, việc này là do mẹ kế của em làm?" Địch Thần từ từ lái xe ra đường, lại lần nữa chạy đến khu thương mại Vạn Trà.

Dù sao, chỗ tốt cuối cùng cũng là em trai nhận được. Chuyện lúc còn bé của Cao Vũ Sanh thì Cao Mục Địch nhỏ hơn hắn bốn tuổi không thể nào nhớ được. Bạch Duệ biết được chuyện này, chỉ có thể là do mẹ kế kể lại.

Cao Vũ Sanh rũ mắt, không nói lời nào.

Địch Thần nhìn thấy bộ dáng này của hắn, có chút đau lòng: "Lúc em quay về nhà họ Cao thì mẹ kế đã vào cửa à?"

"Ừm."

"Vậy em..."

"Em không phải là con riêng." Cao Vũ Sanh nói một câu như thế, lại im lặng tiếp.

"Ai nói em là con riêng?" Địch Thần nhíu mày.

"Không ai cả."

Xem là người nhà không ưa nhau lắm đi, nhưng loại lời nói làm cho trẻ em hoài nghi mình thì cũng không nên nói ra. Địch Thần lại nhịn không được bắt đầu bốc hoả: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, mẹ em và cha em là vợ chồng hợp pháp. Lúc đó do em mất tích, rồi hai người bọn họ cãi nhau, sau đó mẹ em mới dọn ra ngoài ở."

Những điều đó Tiểu Thiên Tứ có thể không nhớ rõ, nhưng lúc đó Địch Thần đã mười một tuổi nên vẫn nhớ rõ ràng.

Cao Vũ Sanh rũ mắt, lại nghe rất nghiêm túc, một lát sau mới nhẹ hít một hơi: "Có phải là con riêng hay không thì cũng chẳng sao cả, em đã sớm chẳng thèm để ý, em tình nguyện không có chỗ về giống như anh."

Không có chỗ để về, cũng chẳng có ràng buộc nữa, không cần vì loại tình thân hư tình giả ý này phí sức mình.

"Nói bậy, không có ràng buộc thì sống có ý nghĩa gì?" Địch Thần đúng lúc sửa lại tư tưởng không đúng của bạn nhỏ. Sống cô độc một mình, vậy thì rất khổ. Có ràng buộc là có liên hệ với thế giới này, sẽ không khiến mình lạc đường trên tinh cầu lớn như thế.

Một bàn tay ấm áp khô ráo đặt trên mu bàn tay đang nắm vô lăng của Địch Thần: "Em chỉ cần ca ca là đủ rồi."

Lời này nghe là lạ, Địch Thần gạt cái móng vuốt kia ra: "Đang lái xe này, đừng có quậy."

Khu thương mại Vạn Trà vẫn náo nhiệt như trước, không hề bị chuyện trẻ em mất tích ảnh hưởng. Đầu tiên tuỳ tiện mua sắm trước, Cao Vũ Sanh mua một cái ba lô mới cho Địch Thần, thay cho cái ba lô cũ đã bị mòn nghiêm trọng. Mặt trước có thiết kế dây kéo mở ra, dễ dàng để bình ô-xy trong đó hơn.

Sau đó thì đến lầu ba ăn Takoyaki và bánh mì nướng, Địch Mông Mông vô cùng hài lòng, bị hai người cậu thô tục nuôi lớn, bé chưa từng trải qua loại sinh hoạt một nhà ba người đến khu thương mại ăn uống dạo phố như này bao giờ.

Đối diện quán bánh mì nướng có một khu trống nhỏ, chính là chỗ mà Dao Dao mất tích. Có hơn mười đứa bé đang chạy tới chạy lui ở đó, còn có một nhân viên công tác mặc trang phục gấu bông chơi với tụi nhỏ.

Gấu bông mập mạp, tròn vo từ đầu đến chân, cơ thể loạng choạng lông xù xù, tuỳ ý để cho mấy bé lại vỗ vỗ.

"Búp bê và gấu con nhảy nhảy, nhảy một cái nhảy một cái. Chúng ta nhảy vòng tròn, nhảy một cái nhảy một cái." Trên người gấu bỗng bông nhiên có âm nhạc vang lên, dường như nó cũng bị làm cho giật mình, chọc cho mấy bé cười ha ha. Gấu bông giả vờ bối rối một chút, lập tức giơ tay lên bắt đầu nhảy.

Địch Mông Mông nghe thấy bài hát này, cũng giơ tay cầm nĩa có xiên bánh mì nướng lên lắc lư. Trên nĩa xiên còn có một miếng bơ bánh mì nhỏ, lắc lư như thế, bơ ngọt ngào cũng chảy xuống cánh tay. Tiểu Địch tiên sinh nhanh chóng rụt tay về liếm một cái, kết quả là bánh mì lại sắp rơi xuống đầu, cũng may được Cao Vũ Sanh duỗi đến lấy khăn giấy chụp lại.

"Chu choa, ngài đây đúng là ăn đường vào đầu nóng lên, lại còn ư ử lắc lắc nữa!" Địch Thần vô tình cười nhạo bé.

"Con đây là phản xạ có điều kiện." Địch Mông Mông không phục.

Cao Vũ Sanh: "Phản xạ có điều kiện gì?"

"Bài hát cho trẻ em này được rất nhiều nhà trẻ dùng trong giờ học thể dục, ngày nào người ta cũng mở hết, mở lên thì sẽ giơ hai tay lên theo." Địch Thần cười giải thích cho hắn, quay đầu nhìn mấy đứa bé đang tập thể dục với gấu bông.

"Gấu con gấu con gật đầu nha, gật đầu một hai một." Gấu bông cố sức gật đầu, cổ ngắn quá không gật được bị tụi nhỏ cười nhạo, nó làm bộ khóc ôm mặt chạy đi. Bọn nhỏ bắt đầu đuổi theo nó chạy đến chạy lui trong khu trống đó, tiếng cười tiếng nói bên tai không dứt.

Lúc đầu Địch Thần còn thấy hứng thú, nhìn lâu thì lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Cậu, ăn một viên này." Địch Mông Mông nói anh ăn Takoyaki.

Địch Thần há miệng ăn một viên, quán này đúng là ăn ngon thật, lát nữa phải đóng gói một hộp mang về cho cảnh sát Phương tội nghiệp.

"Tinh tinh!" Điện thoại Cao Vũ Sanh để trên bàn bỗng nhiên vang lên.

[Bản Đồ Tiêu Điểm: Gần đây có trẻ em bị mất tích, cần sự giúp đỡ của bạn!]

"Sao thế?" Địch Thần thấy sắc mặt Cao Vũ Sanh sai sai, vội hỏi hắn.

"Có một đứa bé bị mất tích."

"Ở đâu?"

Cao Vũ Sanh từ từ ngẩng đầu: "Ngay trong khu thương mại này."

/Hết chương 45/

Bánh mì nướng



Takoyaki


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.