Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 54: Chương 54




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Muốn gì đó thì phải tự mình đi tranh thủ, mà còn phải dùng hết sức của mình để tranh thủ, Cao Vũ Sanh đã biết đạo lý này từ lúc còn nhỏ. Nếu hiểu rõ mình không chỉ muốn sự quan tâm lo lắng của ca ca, mà còn muốn có được tình cảm của người yêu, còn rất nhiều rất nhiều nữa. Mà những cái mình chưa đạt được này thì cần phải nhờ vào chính mình.

Muốn có người yêu, cái đầu tiên cần học chính là cách theo đuổi. Địch Mông Mông nhỏ như thế cũng biết mua một chiếc nhẫn đồ chơi ba tệ đắt nhất để tặng bạn gái, Cao Vũ Sanh tự nhiên cũng biết.

Nhưng hắn lớn thế này rồi, chưa từng theo đuổi ai cả. Từ lúc học trung học đến giờ, chỉ có những người khác theo đuổi hắn, mấy cái thủ đoạn ong bướm chọc người thấy phiền kia thì không đáng để học tập. Huống chi Địch Thần cũng không phải mục tiêu người yêu bình thường, mà là ca ca hắn biết từ nhỏ, cũng là người luôn xem hắn là con nít.

Tình huống quá mức phức tạp, chỉ có thể lên internet lớn mạnh xin giúp đỡ.

Tìm: Làm sao để theo đuổi ca ca.

Kết quả:

1, Tiêu tiền cho người đó, người không khắc kim (1) đều là bạch phiêu (2), không có tư cách gọi người đó là ca ca.

(1) Khắc kim: chỉ hành động trả tiền phí trong game, có thể hiểu là hành động xài tiền.

(2) Bạch phiêu (BP): Chỉ fan hôm mộ một ai đó, nhưng không xem lịch trình của người đó, không tham gia fan meeting, không xem phim người đó đóng, không mua album, lúc cần vote cũng không làm. Đợi đến khi người nọ nhận được giải hay gì đó thì sẽ chạy ra khen để tỏ cảm giác tồn tại.

Ở đây có thể hiểu câu "Người không khắc kim đều là bạch phiêu" trong ngữ cảnh này là, nếu đã thích một người mà không chịu chi tiền cho người đó thì không xứng đáng có được người đó, hoặc là, đã thích một người là phải xài tiền cho người đó.

2, Ngày nào cũng khen người đó, ví dụ, "Khuôn mặt đẹp này của ca ca là một sự tồn tại chân thật sao?" hay "Ca ca hạ phàm cực khổ rồi!"

3, Lúc nào cũng mua đồ cho người đó, chú ý chất lượng, phải tặng đồ tốt nhất cho người đó.

...

Cao Vũ Sanh nhìn những đáp án kiểu này trên màn hình, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

"Tinh tinh!" Nhắc nhở lịch trình bỗng nhiên thông báo:

[Bạn của ngài, Archibald sẽ đến lúc ba giờ chiều, mời ngài đúng giờ đi đến sân bay đón.]

Khu arrival ở sân bay quốc tế, những người đến đón người thân đông như trẩy hội. Tiếng phát thanh vọng lại trong không gian, lần lượt thông báo những chuyến bay đã hạ cánh.

"Tên của anh ta là Archibald, bình thường thì em gọi anh ta là Archi, là bạn quen lúc ở Mỹ." Cao Vũ Sanh thừa dịp người còn chưa đến, giải thích lai lịch của hắn cho Địch Thần.

"Bạn học thời đại học à?" Địch Thần cảm thấy rất hứng thú với vị Archi tiên sinh này, gặp lại lâu như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được hai chữ xưng hô "Bạn bè" từ trong miệng Cao Vũ Sanh, anh vẫn cứ lo Thiên Tứ nhà mình tự bế như thế thì sẽ không có bạn bè nào cả.

"Không phải, anh ta lớn hơn em mấy tuổi, là một thương nhân làm sản phẩm cơ khí." Cao Vũ Sanh lắc đầu.

"Hi, Cao!" Chỗ lối ra truyền đến tiếng gọi mang theo khẩu âm nước ngoài.

Địch Thần quay đầu lại nhìn sang, đó là một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh, rất là anh tuấn, đang giơ tay dùng sức vẫy vẫy.

"Archi, đã lâu không gặp." Cao Vũ Sanh nói một câu tiếng Anh.

"Đúng thế, lâu rồi chưa gặp, tôi rất nhớ cậu đó." Archi buông vali ra, cho Cao Vũ Sanh một cái ôm nhiệt tình, nói tiếng phổ thông còn mang theo khẩu âm nước ngoài.

Hình như Cao Vũ Sanh có chút bất ngờ: "Nói tiếng Trung không tệ lắm."

"Vậy à, tôi cố ý học đấy!" Archi rất là kiêu ngạo, nhìn Cao Vũ Sanh từ trên xuống dưới, nhịn không được thở dài, "Cậu vẫn đẹp trai như thế, xinh đẹp hơn tất cả những cậu bé châu Á mà tôi đã từng thấy."

Câu này nghe có chút là lạ, Địch Thần hơi nhíu mày, giơ tay lên ngăn bàn tay của Archi không cho khoác lên vai của Cao Vũ Sanh: "Archi tiên sinh, để tôi kéo vali cho."

"Vị này là?" Archi nhìn về phía Địch Thần, mắt hơi sáng lên một chút.

"Tôi là vệ sĩ của Cao tiên sinh." Địch Thần bày ra nụ cười nghề nghiệp, kéo vali của Archi, thoáng tách hai người ra.

Cao Vũ Sanh nhìn động tác của Địch Thần, chỉ cười mà không nói gì.

Đợi người nước ngoài kia đi WC, Địch Thần nhỏ giọng hỏi Cao Vũ Sanh: "Archi này có phải là gay không?" Nào có ai mới gặp đã khen đối phương xinh đẹp, căn bản không phải là lời khen mà thẳng nam bình thường hay nói.

"Anh có thể nhìn ra sao?" Cao Vũ Sanh có chút ngoài ý muốn.

"A, ca của em có gì mà chưa thấy qua." Địch Thần bày ra bộ dáng đại ca xã hội đen, "Nhớ giữ khoảng cách với anh ta."

Vẻ mặt của Cao Vũ Sanh trắng bệch: "Anh không thích người như thế à?"

"Không, không phải anh ta thích đàn ông à? Vậy hai người giờ xem như là khác phái, anh ta sờ vào em chính là quấy rối." Địch Thần cảm thấy lời này có chút nói không rõ ràng, nhưng mà khả năng lý giải của Cao Vũ Sanh cao như thế thì chắc chắn có thể hiểu anh đang nói gì.

Thì ra là thế, Cao Vũ Sanh mím môi hơi cười: "Nếu như có một ngày em thích đàn ông thì ca ca sẽ chán ghét em à?"

"Em thích ai?" Địch Thần nhướng mày nhìn hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng. Cũng không biết mình căng thẳng vì cái gì, chỉ có thể kết luận là lo lắng khi phụ huynh biết con mình tò mò yêu sớm.

"Không có ai cả." Cao Vũ Sanh rũ mắt.

Địch Thần không tin. Nếu trẻ em dùng hai chữ "Nếu như" mở đầu để dò xét phụ huynh, hầu hết là đã làm việc đó rồi, chỉ muốn xem thái độ của phụ huynh thế nào để quyết định có nên thẳng thắn hay không.

Cả một buổi chiều, phụ huynh họ Địch đều lâm vào lo lắng về xu hướng giới tính của con mình, nhìn vị tiên sinh da trắng "õng ẹo làm dáng" kia thì rất không thoải mái. Cao Vũ Sanh cũng rất coi trọng người bạn này, buổi tối còn muốn mời Archi đi ăn.

Archi tiên sinh nghỉ ngơi ở khách sạn xong thì mặt mày toả sáng, dùng tiếng Trung gà mờ nói liên tục.

"Cũng không phải chuyện làm ăn buôn bán gì, là việc riêng." Archi thần thần bí bí nói, chờ Cao Vũ Sanh hỏi hắn.

Nhưng mà Cao Vũ Sanh không có hứng thú chút nào với việc riêng của người khác cả: "Nếu có gì cần giúp thì nhớ nói cho tôi biết."

"Vậy thì không cần, người môi giới có thể lo hết." Archi nhịn không nổi tự mình nói ra, "Thật ra tôi đến để nhận con nuôi."

"Hả?" Cái này lại kéo được sự chú ý của Cao Vũ Sanh.

"Cậu biết đó, tôi là một người theo chủ nghĩa độc thân. Tôi không muốn kết hôn, chỉ muốn có một đứa con thôi." Archi cụng ly với Cao Vũ Sanh, vui vẻ uống hơn nửa ly.

"Anh không kết hôn thì sao nhận con nuôi được?" Cao Vũ Sanh có chút ngoài ý muốn, dựa theo pháp luật hiện hành của Trung Quốc, muốn nhận con nuôi thì phải là người đã lập gia đình.

"Bên môi giới sẽ có cách. Thủ tục nhận nuôi ở chỗ các cậu đã đơn giản hơn ở Mỹ rất nhiều rồi." Archi chớp mắt, nhỏ giọng nói thủ tục cơ bản đã làm đủ rồi, lần này đến để xem đứa bé, nếu muốn thì có thể mang đi luôn.

Viện phúc lợi vẫn luôn giúp người nước ngoài nhận con nuôi, dù sao thì người nước ngoài cũng không xoi mói giống như người trong nước, những đứa bé bị tàn tật nhẹ hoặc tật bệnh gì đó cũng có thể được nhận nuôi. Nhưng dù là người nước ngoài thì cũng phải tuân thủ pháp luật trong nước, người ngoại quốc phải đã lập gia đình và có thực lực kinh tế nhất định mới có thể nhận nuôi.

Thực lực kinh tế của Archi thì chắc chắn không có vấn đề, người này cũng không có phạm tội hay có đam mê bất lương gì, nhưng anh ta vẫn còn chưa lập gia đình.

"Là cô nhi viện nào vậy? Tôi có biết mấy cô nhi viện, hay là tôi giúp anh một tay?" Địch Thần bỗng nhiên nói xen vào. Bởi vì Cao Vũ Sanh giới thiệu anh là vệ sĩ kiêm người nhà của hắn, cho nên ba người cùng ngồi ăn chung.

Cao Vũ Sanh liếc mắt nhìn Địch Thần, không cắt đứt lời của anh.

"À, để tôi xem một chút." Archi là người nước ngoài, vẫn khá khó nhớ được tên bằng tiếng Trung, cúi đầu nhìn điện thoại, "Viện phúc lợi Cao Viễn."

"Những đứa bé ở đó đều tàn tật, anh đúng là có lòng thương người." Địch Thần nghĩ lại ảnh chụp của những đứa bé trong sổ tay tuyên truyền, trong lòng có đổi mới về vị Archi tiên sinh tao khí này, đúng là một người tốt.

"No no no." Archi lắc lắc ngón tay, "Mấy đứa bé xinh lắm, nhưng mà đều là con gái. Nước của hai người thật là kỳ, trong cô nhi viện mà chỉ có bé gái thôi."

Địch Thần hết hồn, quay sang nhìn Cao Vũ Sanh. Nếu như là viện phúc lợi khác thì không thấy lạ, nhưng là Cao Viễn sao?

Cao Viễn cũng đâu có đứa bé xinh nào đẹp nào!

"Ngày mai anh đi đúng không? Trị an bên đó khá loạn, đêm qua còn bị nổ bình ga cháy nhà." Sắc mặt Địch Thần lo lắng nói.

Archi vô cùng kinh ngạc: "Vậy à?"

Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần, nói chắc chắn: "Đúng thế."

"Bên chỗ đó là khu lao động nghèo, khu chợ đen ấy, hiểu không?" Địch Thần lấy ly rượu trong tay Cao Vũ Sanh đến, tự mình uống một hớp.

"Vậy thì không được rồi, tôi không mang theo vệ sĩ đến." Archi không biết hoàn cảnh trị an của Trung Quốc, nghe Địch Thần nói như vậy thì cũng có chút sợ hãi, "Cao, có thể cho tôi mượn vệ sĩ của cậu một ngày được không?"

Cao Vũ Sanh im lặng một chút, đáp lại, "Được."

"Anh muốn làm gì?" Về đến nhà, Cao Vũ Sanh mới mở miệng hỏi Địch Thần. Cố ý hù dọa Archi chính là khiến cho đối phương tự mở miệng mượn vệ sĩ, để có cơ hội đến Cao Viễn.

"Em nhìn cái này xem." Địch Thần đưa hai quyển sách tuyên truyền cho Cao Vũ Sanh.

Hình tam giác thần bí, Phương Sơ Dương nói đến góc thường có trong mấy vụ án, bỗng nhiên lòi ra mấy bé gái xinh đẹp... Tất cả những điều này đều lộ ra quỷ dị.

"Anh đang nghi ngờ Cao Viễn có liên quan đến vụ án buôn bán trẻ em sao?" Cao Vũ Sanh nhìn kỹ khu vực của hình tam giác màu đen, nhớ lại kết cấu tầng trệt nhìn thấy hôm qua.

"Bây giờ nhóm của Phương Sơ Dương đang điều tra vụ án trẻ em mất tích, hôm qua bọn họ đã đến Chu Trại. Sòng bài nhỏ ở khu Nam Thành không thuộc về khu vực cục công an thành phố bọn họ trông coi, nó đi đến đó không phải chỉ để bắt đám người đánh bài." Lúc đưa cơm sáng sớm, Phương Sơ Dương vẫn còn đang tức giận vì chuyện chưa bắt được bọn buôn người.

"Vậy anh nên nói cho Phương Sơ Dương chứ." Cao Vũ Sanh không muốn để Địch Thần liên quan vào đó.

"Đây không phải chỉ là suy đoán của anh thôi sao, nếu anh muốn nói cho nó biết thì cũng phải xác định thật giả cái đã. Lỡ may người môi giới này lừa người nước ngoài thì sao? Người bạn kia của em, nhìn qua cũng dễ lừa lắm." Địch Thần biểu thị hoài nghi với IQ của Archi, người da trắng không phân biệt được người da vàng là xấu hay đẹp, bị người môi giới cầm hình chụp đã chỉnh sửa qua lừa gạt cũng không phải là không có khả năng.

"Nhưng mà người của cô nhi viện đã thấy anh rồi mà." Cao Vũ Sanh nhìn anh, khuôn mặt có thể dễ dàng nhận ra như thế, chắc chắn người ta liếc mắt là nhìn ra được. Ngày hôm qua còn than khổ sở lắm, hôm nay lại cho hắn thấy những đứa bé xinh đẹp, thế thì viện phúc lợi kia không phải là đang tự tát vào mặt mình sao?

"Không sao." Địch Thần cũng không sợ, hôm qua anh đeo khẩu trang từ đầu đến cuối, ngày mai đội tóc giả vào rồi thay bộ quần áo khác là được.

Sáng hôm sau, Cao Vũ Sanh đi ra từ phòng ngủ, bỗng hết hồn khi thấy cái đầu vàng trong phòng khách.

"Sao, đẹp không?" Địch Thần dương dương đắc ý vuốt tóc một cái, tóc giả màu vàng lọt vào cổ, bị Địch Thần kéo ra vuốt vuốt. Trên mặt thì đeo kính tròng xanh da trời, nhìn qua vô cùng giống đại ca xã hội đen, chỉ còn thiếu một cái dây chuyền to đùng nữa thôi.

Cao Vũ Sanh há miệng, nhớ lại "Thiết luật hoàng kim theo đuổi ca ca," lại nuốt lời nói về, xoay người vào phòng quần áo đưa một cái túi giấy cho Địch Thần.

"Gì thế?" Địch Thần cầm, móc đồ bên trong ra xem, vậy mà là một cái áo sơ mi chất liệu rất tốt, nhìn qua cực kỳ đắt tiền.

"Tặng anh đó, tuy là anh mặc cái áo hai mươi tệ mua trên mạng đã rất đẹp trai rồi, nhưng em vẫn muốn tặng anh cái áo mới này của Dior nữa." Cao Vũ Sanh cố gắng khen anh.

"Uây, hôm nay là ngày mấy thế? Phúc lợi nhân viên à?" Địch Thần nhìn thoáng qua lịch, không phải ngày tết cũng chẳng phải ngày lễ gì, chỉ có thể giải thích là ông chủ vui nên tặng phúc lợi thôi.

"Không phải." Cao Vũ Sanh bày ra vẻ mặt thành thật nói, "Đây là khắc kim."

"Khắc kim? Ca là game đó hả?" Địch Thần bị chọc cười, "Anh là anh hùng vương giả hay là thức thần Âm Dương Sư đây."

"Tiêu tiền cho ca ca mới không bị xem là..." Trực giác cảm nhận được nói ra từ kia sẽ bị đánh, Cao Vũ Sanh dừng một chút, "Mới có tư cách gọi anh là ca ca."

"Hả?" Địch Thần không biết đứa nhóc này lại động kinh gì nữa, khó hiểu nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, "Ừm, thật có hiếu."

"..."

/Hết chương 54/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.